Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 295 : Bức cung
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : Mạt Thế Phàm Nhân
Bài hát chấm dứt, toàn trường trầm mặc không tiếng động.
Đường Trọng ngừng múa kiếm, Lâm Hồi m và Trương Hách Bản cũng xuống khỏi xích đu trên cao. Ba người đứng song song một chỗ, cùng nhau nghi hoặc nhìn khán giả dưới sân khấu.
Đây là một bài hát muốn gây tiếng vang lớn, muốn khiến khán giả xem mà sáng ngời đôi mắt, muốn cả sân khấu sôi động bừng bừng, tại sao lại không có chút phản ứng gì thế?
– Không có khả năng lại khó nghe tới vậy chứ? Trong lòng ba người thầm nghĩ. Sau khi hát xong, mọi người cũng cảm thấy không tồi mà.
Đương nhiên mọi người chủ yếu vẫn là Bạch Tố và A Ken . Bởi vì lời bài hát là Đường Trọng viết, nhạc do Lâm Hồi m soạn, sau đó lại được Bạch Tố cầm đi nhờ các nhạc sĩ chuyên nghiệp sửa chữa. Nhưng chủ yếu nhân viên sáng tác vẫn trong nhóm Hồ Điệp thôi.
Vẫn lại “fans” được Thanh Hoa bố trí sẵn ở bên dưới thiếu kiên nhẫn trước. Bọn họ giơ băng rôn và đèn đứng lên hoan hô rất to. Nếu muốn kích động mọi người thì cũng phải có người đứng ra trước chứ.
Không thể không nói, sự tồn tại của bọn họ là vô cùng cần thiết.
Có bọn họ kích động, toàn bộ Hồng Quán vang lên tiếng vỗ tay như sấm, tiếng khen ngợi vang trời.
– Hồ Điệp.
– Hồ Điệp.
– Hồ Điệp.
Mọi người cùng hô to tên của nhóm Hồ Điệp, vô cùng đều nhịp. Vô số tiếng hô hợp làm một, cứ đánh sâu vào màng nhĩ của ba người trên sân khấu.
Bọn họ không phải không có phản ứng, chỉ là bọn họ quên phản ứng thôi.
Khúc nhạc quá hay, ca từ tinh túy, chuyện kể đau thương.
Một bài hát này được cất lên khiến người ta đắm chìm trong cảm xúc, khó có thể tự kiềm chế được.
Hai mắt Tạ Kinh Thành trợn tròn nhìn ba người phụ nữ trên sân khấu, cảm thán:
– Nếu biết trước các cô ấy hát hay như vậy thì tôi còn đi làm khó các cô ấy làm gì? Đúng là khinh nhờn người ta mà.
Tạ Sinh Uy nhìn con trai mình một cái, cũng không nói gì.
Hắn biết tâm trí con mình cực cao, bởi vì sống an nhàn sung sướng trong thời gian dài, bị người dưới thổi phồng nên đã mất đi trái tim cảnh giác với nhiều chuyện. Cho nên lần này hắn mới bị Quách Văn Tung khích động.
Có nhiều ngôi sao nữ như vậy, tại sao chỉ có mỗi Đường Tâm kia lại dám bẻ ngón tay người khác chứ?
Một người, chỉ có một người như vậy.
Trải qua việc này, chỉ mong hắn trưởng thành hơn một chút, cũng cảnh giác hơn một chút.
Thấy cha không nói lời nào, Tạ Kinh Thành nói:
– Có thể nghĩ cách mời các cô ấy tới công ty chúng ta không?
Tạ Sinh Uy vẫn không nói lời nào.
Tạ Kinh Thành cười cười, biết chuyện này khó có thể xảy ra.
Trên sân khấu, Trương Hách Bản đi về phía trước vài bước, suýt nữa là vấp cái váy dài mà ngã xuống.
Cái váy này ở trên không trung thì tung bay rất đẹp nhưng đi dưới đất lại biến thành vật cản.
Cô không có chút hình tượng, dẫm hết lên váy, cười hì hì nhìn khán giả phía dưới nói:
– Bài hát vừa rồi chúng tôi hát có hay không?
– Hay.
Khán giả phía dưới nói to.
– Bài hát này tên là Phong Thanh, viết về một đôi yêu nhau từ bé mà phải tách rời. Cô gái vẫn luôn chờ người yêu trở về. Trên đời này không có gì đau khổ hơn là chờ đợi, nhưng trên thế giới này cũng không có gì hạnh phúc hơn là chờ đợi mà đáng giá. Mọi người nói có đúng không?
– Đúng.
Toàn trường đáp lại. Trương Hách Bản có sức hút của mình. Cô mang theo vẻ mặt mũm mĩm như trẻ con, nói vài câu đã kéo gần quan hệ giữa cô và fans ngay. Cho nên trước khi sự kiện thể thân xuất hiện, Trương Hách Bản thật ra là thành viên được hâm mộ nhất nhóm Hồ Điệp.
Lâm Hồi m rất lạnh lùng, rất ít người thích. Đường Tâm đi theo con đường trung tính nên chỉ những người thích hình tượng khác lạ mới thích. Trương Hách Bản thì khác. Cô trẻ không tha, già không thương, chị em nam nữ đều hạ hết, hầu như không ai không thích cô. Mỗi người nhìn thấy cô đều muốn tiến tới sờ mặt… Và ngực cô.
– Mọi người thật biết phối hợp.
Trương Hách Bản cười nói:
– Bên cạnh tôi còn có hai người cộng tác đó. Một người không thích nói chuyện, một người khác cũng thế. Cho nên chúng tôi sẽ tiếp tục hát cho mọi người nghe. Bài hát thứ hai có tên là Dũng cảm, sẽ để tất cả mọi người tại đây thưởng thức.
m nhạc từ từ vang lên. Đây là một bản tình ca.
Hiện trường đã an tĩnh trở lại. Tất cả mọi người cùng đợi nhóm Hồ Điệp biểu diễn tiếp.
Đã lâu không gặp.
Hình bóng anh đã nhạt nhòa.
Hạnh phúc đi quá mau.
Chỉ còn lại mình em chờ đợi.
Cuộc sống của bồ công anh.
Có thể tự do bay lượn.
Đợi mưa bão ào ào.
Hay là phiêu bạc không phải do bản thân mình…
Đây là một bài hát cũ.
Mặc dù không mang tới tiếng vang lớn như bài Phong Thanh vừa rồi nhưng vẫn khiến người ta thích thú. Khi hát tới một đoạn, còn có không ít người hát theo.
– Các bạn phía bên trái hát được không?
Trương Hách Bản hỏi lớn.
– Được.
Fans hâm mộ bên trái hô to nhiệt liệt.
– Các bạn phía bên phải được không?
– Được.
Fans phía bên phải cũng rất nể mặt.
– Các bạn ở giữa thì sao… Các bạn cảm thấy tôi hỏi có chán không?
– Được…
Có người hô to theo thói quen, còn có người rất cố gắng ngậm chữ được lại.
Trương Hách Bản này đúng là luôn tinh quái, đùa giỡn như vậy.
Nhưng mọi người không bởi vậy mà chán ghét cô. Ngược lại bởi tính tình chân thật của cô mà lại càng thích cô.
Quả nhiên cô vừa hỏi, mọi người nơi này đều hô to:
– Nhàm chán.
Bọn họ không giống những thần tượng ở mãi trên cao, lại giống như bạn bè thân thiết hơn.
Đây là một loại thiên phú, không phải là muốn học là học được.
– Hiện giờ để chúng tôi hát bài hát thứ ba của buổi tối hôm nay cho mọi người. Đau quá lại cười. Hy vọng mọi người sẽ thích.
Trên sân khấu có ba người, hai người khác trầm mặc không nói, chỉ có một mình Trương Hách Bản đứng đó đầu trò.
Đường Trọng và Lâm Hồi m liếc nhau, biết đây là một cô gái thông minh. Cô biết Lâm Hồi m không thích nói chuyện, Đường Trọng lại không thể nói, cho nên thời gian gián đoạn giữa hai bài hát đều trêu chọc mọi người, sau đó nhanh chóng tiến vào chủ đề chính.
Cứ như vậy, ngay cả truyền thông và fans cũng đều không có thời gian tự hỏi.
Mặc dù đại đa số thời gian Trương Hách Bản cũng không đáng tin nhưng lúc cô muốn thì cô cũng có thể ưỡn ngực đứng ra.
Sau bài hát thứ ba, dưới sân khấu cũng có một ít người phát hiện ra vấn đề rồi.
– Lão Vương, cậu có phát hiện ra không? Cả buổi tối hôm nay Đường Tâm không nói câu nào. Phóng viên Hứa Nhạc của báo giải trí nói với đồng nghiệp Vương Vũ.
– Đúng vậy.
Vương Vũ nói.
– Chẳng lẽ lời đồn là thật? Hiện giờ đứng trên sân khấu biểu diễn là thế thân của Đường Tâm sao?
– Có khả năng.
Hứa Nhạc nói rất khẳng định.
– Nếu không sao cô ấy lại không nói lời nào chứ? Cứ để cho Trương Hách Bản bao quát hết vậy? Thế này sao gọi là nhóm được? Rất bất bình thường rồi.
– Nhưng chuyện này cũng không đúng.
Vương Vũ nói.
– Nếu như Đường Tâm có thế thân thì hiện giờ cô phải biết rõ là toàn bộ thế giới đang hoài nghi cô, tất cả mọi người đều muốn điều tra ra manh mối. Tại sao cô lại còn để thế thân lên sàn diễn chứ? Thế không phải là tự chui đầu vào lưới sao? Đại Tế Tự ngu như vậy sao? Công ty quản lý Đường Tâm lại ngu vậy sao?
– C… Cậu nói vậy cũng có lý. Hay là… Các cô ấy cố ý như vậy, cố ý gợi sự tò mò của chúng ta?
– Sau lưng các cô ấy có cao nhân chỉ điềm rồi…
Vẻ mặt Vương Vũ thâm trầm nói.
Mặc cho bọn họ có nghĩ muốn vỡ đầu thì cũng không ngờ được bởi vì Đường Tâm bị bệnh nên tạm thời phải rời đi, do anh trai cô là Đường Trọng tạm thời thay thế. Nếu như không cần thì làm sao Đường Tâm phải làm vậy chứ?
Bọn họ tưởng rằng Đường Tâm tìm thế thân là bởi lợi ích, nào ngờ được là do bất đắc dĩ chứ?
Nhưng dù là thế nào, bọn họ cũng quyết định làm một chuyện.
– Hiện giờ không chỉ bọn họ nghĩ vậy, các phóng viên khác cũng muốn vạch trần sự thật để làm đầu đề cho bài báo ngày mai.
Sau khi nhóm Hồ Điệp hát tới bài hát thứ tư, Trương Hách Bản lại định mở miệng nói chuyện thì liền bị phóng viên phía dưới gây khó dễ.
– Tại sao Đường Tâm không nói lời nào? Chúng tôi muốn nghe Đường Tâm nói chuyện.
– Đúng. Bên ngoài cũng nghi vấn là Đường Tâm có thế thân. Để Đường Tâm lên tiếng giải thích cho mọi người một chút chuyện này là thật hay giả.
– Đường Tâm, đi lên hai bước đi…
Có những người này dẫn đầu, cả hội trường vốn có nhiều người ôm lòng hiếu kỳ nên lập tức hưởng ứng theo.
– Đường Tâm.
– Đường Tâm.
– Đường Tâm…
Mọi người điên cuồng hồ to tên Đường Tâm, làm cho cô phải đứng ra nói chuyện.
Trương Hách Bản trừng to mắt, nhìn chuyện đã tính trước nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy bất ngờ không kịp phòng ngự đang xảy ra.
Hiện giờ cô cũng chẳng còn biện pháp nào nữa.
“Đường Tâm” lúc này đang đứng trên sân khấu. Chẳng lẽ cô có thể nói với khán giả phía dưới là Đường Tâm bận nhiều việc, không rảnh để nói chuyện sao?
Lâm Hồi m nắm chặt mic, do dự xem có phải lúc này mình lên đứng ra giúp giảng hòa hay không.
Nhưng hiện giờ nếu mình đứng ra thì liệu có giải cứu Đường Trọng được không?
Mình nói rồi thì Đường Tâm không cần nói nữa sao? Bọn họ đang nhằm vào thân phận thế thân của Đường Tâm mà.
A Ken đứng phía sau sân khấu nắm chặt tay, vội tới xoay vòng vòng. Vẻ vừa tức giận vừa lo lắng này đúng là còn đẹp hơn cả hoa hậu.
– Tôi biết là sẽ như vậy. Tôi biết là sẽ có ngày như vậy mà. Đám phóng viên này đúng là đám khốn kiếp. Khốn kiếp. Cái ý nghĩ phá hoại nào cũng có thể nghĩ ra được. Tiểu Tâm Tâm ngàn vạn lần không thể để ý tới bọn họ. Cứ hát mấy bài là tốt rồi. Hát đi thôi.
Bạch Tố giờ cũng đã rất lo nhưng sau vài giây, ngược lại cô lại yên tĩnh lại.
Chuyện đã phát sinh tới mức này, thật ra cũng không còn đường lui nữa.
Cô tin tưởng Đường Trọng sẽ xử lý tốt. Bởi hắn vẫn luôn làm tốt như vậy.