Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 294: Phong thanh
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : Mạt Thế Phàm Nhân
Tại fans hâm mộ chờ mong cùng Bạch Tố tâm thần bất định, buổi biểu diễn của nhóm Hồ Điệp ở HongKong rốt cục đã đến.
Hồng quán.
Mấy vạn người tụ tập cùng một chỗ, cùng đợi thưởng thức âm nhạc, cũng cùng đợi để thấy minh tinh ma bọn họ thích, để thấy Lâm Hồi m, để thấy Trương Hách Bản, quan trọng nhất là để thấy Đường Tâm nhân vật phong vân gần đây và vẫn đang ở đầu sóng ngọn gió.
Không thể không nói, sự kiện thế thân của Đường Tâm lần này có thể nói là một trong những sự kiện được bàn luận nhiều nhất trong lịch sử ngành giải trí. Sự kiện nay được xếp vị trí thứ hai chỉ sau Diễm chiếu môn.
Thậm chí, lúc dư luận trên mạng cãi lộn quyết liệt, thì đã có không ít người đưa ra khả năng này, khả năng đây là một hồi kịch tự biên tự diễn của công ty giải trí Hoa Thanh cho nhóm Hồ Điệp, để tạo thêm nhiệt và tạo thêm thế cho buổi biểu diễn của nhóm Hồ Điệp ở HongKong.
Chỉ là không ai ngờ, bởi vì hai bên cãi lộn mà bên nào cũng không đưa ra được bằng chứng xác thực, người có liên quan đến sự kiện này lại bảo trì trầm mặc không có trả lời chính xác nào, cho nên sự kiện nay mới phát triển đến quy mô như ngày hôm nay.
Toàn dân đều thảo luận!
Theo đạo lý, dùng thực lực và danh tiếng của nhóm Hồ Điệp trước kia, buổi biểu diễn ở Hồng quán của các cô có thể bán đi hơn phân nửa số vé cũng đã xem là thành công rồi. Nhưng hôm nay Hồng quán vậy mà không còn chỗ ngồi, mức độ hot có thể bằng được buổi biểu diễn cao cấp nhất của Thiên Vương, Thiên Hậu. Điều này làm cho bên phụ trách bán vé cho công ty giải trí Hoa Thanh cao hứng đến chết mất.
Hôm nay, có một nửa số người là đến xem Đường Tâm, còn một nửa số người đến để xem Đường Tâm cùng nhóm Hồ Điệp.
Mỗi người đều có lòng hiếu kỳ. Chuyện lăng xê đến mức mọi người đều biết như vậy, cho nên ai cũng không muốn buông tha cơ hội được có mặt ở đây để tận mắt chứng kiến.
– Hồ Điệp Hồ Điệp, tôi yêu Hồ Điệp.
– Trương Hách Bản, anh yêu em, em là người đáng yêu nhất.
– Đường Tâm Đường Tâm, tâm ngọt như mật.
Buổi biểu diễn còn chưa bắt đầu, độ nóng trong Hồng Quán bỗng nhiên lên cao, tiếng hô lớn nhỏ liên tiếp không đều, vang lên không dứt bên tai. Bọn họ cùng đợi nhóm Hồ Điệp xuất hiện, càng chờ mong Đường Tâm xuất hiện.
Bởi vì hai lần trước Đường Tâm xuất hiện làm cho người ta quá nhiều kinh ngạc. Có kinh ngạc thì sẽ có chờ mong.
Lần thứ nhất, Đường Tâm nhảy ra lăng không lộn một vòng rơi xuống đất, điều này được truyền thông bình chọn là cách xuất hiện làm khán giả khiếp sợ nhất trong vòng hai mươi năm qua. Có thể sánh được với cách xuất hiện của Quái Thiên Hậu Lôi đế đã treo thịt bò chảy đầm đìa màu tươi trên người cùng ánh mắt làm mê người.
Nhưng đó là về trang phục, còn cách xuất hiện của Đường Tâm thì phải cần thể năng cùng kỹ xảo. Mỗi người trên người đều có thể treo thịt bò, nhưng lại có mấy người có thể làm ra động tác như vậy?
Lần thứ hai, Đường Tâm cùng Lâm Hồi m và Trương Hách Bản nhảy trên không trung. Một màn này cũng làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào, tuyến thượng thận kích thích ra hoóc-môn sôi sục, làm cho người ta khó có thể ngăn được cảm giác điên cuồng.
Lần này, cô sẽ cho mọi người mang đến kỳ tích gì?
Không chỉ là phòng bình thường chật ních, mà ngay cả phòng VIP danh cho khách quý cũng đều ngồi đây người.
Tạ Kinh Thành là người thế nào?
Chỉ cần ở trong ngành giải trí, hoặc là người có danh dự ở HongKong, thì tất cả mọi người đều biết đến người này. Cho dù không biết Tạ Kinh Thành, cũng sẽ biết cha của hắn là Tạ Sinh Uy.
Nghe nói ngay cả Trưởng Đặc Khu Hành Chính HongKong là người đứng đầu HongKong cũng phải nể mặt Tạ Sinh Uy ba phần, bởi vậy có thể thấy được, người này cũng không đơn giản chỉ là một lão đại hắc bang như vậy. Tài nguyên cùng nhân mạch hắn nắm giữ trong tay không phải người bình thường có thể có được.
Thế nhưng, con của một nhân vật thuộc loại trâu bò như vậy lại bị một cô gái đánh, còn suýt bị bẻ đứt năm đầu ngón tay..
Nếu như không phải có quá nhiều người tận mắt nhìn thấy, thì loại tin tức này truyền đi cũng sẽ không có người tin tưởng.
Bởi vì trong lòng bọn họ đều có một nhận thức chung là ở HongKong không ai dám trêu chọc Tạ Kinh Thành.
Mãnh long quá giang. Đã đến HongKong, thì là rồng cũng phải cúi mình.
Thế nhưng Đường Tâm vẫn bình yên vô sự, buổi biểu diễn vẫn được diễn ra, đây là cái tình huống gì?
Bất kể là người trong vòng hay ngoài vòng tròn, chỉ cần biết rõ chuyện này, đều ngồi ở một ghế VIP hoặc chỗ ngồi có thể thấy phong thái của nữ hiệp.
Bởi thế không ít người đều tranh nhau mua vé VIP buổi biểu diễn của nhóm Hồ Điệp, khiến vé VIP đều không đu, một vài người vì tranh vé còn xảy ra mâu thuẫn, xung đột.
Để cho người bất ngờ nhất chính là có người ở ghế VIP xa hoa lớn nhất thấy được cha con Tạ Sinh Uy cùng Tạ Kinh Thành.
Vẻ mặt của Tạ Sinh Uy rất uy nghiêm, ngồi ở trong góc không nói một lời. Tay của Tạ Kinh Thành vẫn được bằng kín, thoạt nhìn quả thật là bị thương không nhẹ. Nhưng trạng thái tinh thần của hắn cũng rất tốt, thấy người quen vẫn có thể chao một tiếng.
– Làm sao bọn họ lại tới đây chứ?
Đường Trọng đang chuẩn bị ở phía sau đài nghe được Bạch Tố nói tình huống này, nghi ngờ hỏi.
– Không biết.
Bạch Tố lắc đầu.
– Bọn họ có phải đã động tay chân đến buổi biểu diễn không?
Cũng không phải không có khả năng này.
Mặc dù nói Đường Trọng phân tích vô cùng có đạo lý. Thế nhưng vạn nhất cha con Tạ Sinh Uy không dựa theo lẽ thường thì làm sao?
Bọn họ không để ý mặt mũi, làm một ít chuyện phá hoại buổi biểu diễn, cũng không phải là chuyện không thể nào.
Lúc trước Quách Văn Tung chẳng phải cũng làm mất điện đó sao?
Đường Trọng lắc đầu, nói:
– Chắc không phải đâu.
– Làm sao cậu có thể tự tin như vậy?
Bạch Tố bất đắc dĩ nói. Lòng tự tin của thằng này mình không giống bình thường.
– Tôi có tự tin đối với bọn họ.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
– Dù kẻ nào có được thành công cũng không phải ngẫu nhiên đâu. Tạ Sinh Uy lập nghiệp từ hắc bang, nhưng lại có thể trở thành nhân vật có ảnh hưởng rất lớn ở HongKong không phải là không có lý do.
Đường Trọng chỉ đầu của mình, nói:
– Dám đánh, dám liều là một phương diện. Nhưng về đầu óc cũng không kém hơn người khác. Hắn tới cổ vũ, tuy không nhất định là muốn hòa hoãn quan hệ với chúng ta những người ngoài sẽ cảm thấy, bọn họ nhất định đã có thỏa hiệp gì với chúng ta, nên bọn họ mới bỏ qua hiềm khích lúc trước. Đây cũng là để bọn họ lấy lại mặt mũi. Người ta không biết, nên họ có thể sẽ đoán như thế?
Bạch Tố tưởng tượng, trong lòng lại có một chút phiền muộn. Nói không chừng, còn có người cho rằng cha con Tạ Sinh Uy không dây dưa nữa, có thể là do nhóm Hồ Điệp đã thi triển mỹ nhân kế đối với cha con bọn họ. Nếu không cha con Tạ Sinh Uy cũng không bỏ qua chuyện đó một cách đơn giản.
– Cha con Tạ gia thật đúng là giảo hoạt.
Bạch Tố tức giận nói.
– Đúng là rất giảo hoạt.
Đường Trọng gật đầu.
– Cho nên, người thông minh đều sợ chết. Người thông minh thì bệnh đa nghi cũng nặng.
– Thảo nào anh lại không sợ chết.
Trương Hách Bản đã hóa trang xong đi tới, nói:
– Hóa ra là bởi vì anh quá ngu ngốc.
Đối với ba người, thì tạo hình của Trương Hách Bản là phức tạp nhất.
Mỗi lần lên sân khấu, quần áo của cô đều là nhiều nhất.
Dù là quần da mỏng màu đen mang vẻ lạnh lùng, hay là váy dạ hội gợi cảm màu đỏ mang vẻ quyến rũ, hoặc váy màu vàng, màu trắng đáng yêu như công chúa, đó thì các loại quần áo và trang sức trên người cô đều có thể đạt được hiệu quả tốt nhất.
Dù cô mang vẻ lạnh lùng hay là gợi cảm, thì đều cho người ta cảm giác một loại lạnh lùng đáng yêu, khêu gợi đáng yêu. Cô lạnh lùng, nhưng lại có hương vị đặc biệt của mình.
Hiện giờ, cô mặc một cái váy dài màu trắng có cái đuôi thật dài, trên đầu đeo một vòng hoa, thoạt nhìn giống như tiểu tinh linh đến từ trong rừng rậm.
– Cô không thích tôi đần, thì về sau tôi sẽ thông minh hơn.
Đường Trọng nói.
– Không, không. Tôi rất thích. Tôi thật sự là rất thích. Anh ngàn vạn lần đừng sửa, như vậy cũng rất tốt.
Trương Hách Bản liên tục vung tay. Cô thích nhất xem người ta đánh nhau. Đặc biệt là thích xem Đường Trọng đánh nhau. Lúc người khác đánh nhau, luôn lề mề, nói nhảm, hoặc vừa đánh vừa mắng, mặt đỏ tới mang tai, nước bọt bay múa lung tung, nhìn rất không có phong độ, lúc đánh nhau còn để ý phong độ cái gì?
Đường Trọng lại không giống vậy. Một lời không hợp thì xông lên đánh đập tàn nhẫn. Người đàn ông đẹp trai nhất là lúc nghiêm túc, đàn ông chăm chú đánh nhau thì càng đẹp trai hơn.
Đúng lúc này, có nhân viên chạy vào, thúc giục các cô đã đến giờ ra sân khấu.
Vì vậy, Đường Trọng cùng Trương Hách Bàn làm chuẩn bị tốt nhất, Lâm Hồi m cũng hóa trang xong. Ba người tụ hợp cùng một chỗ đi về phía cửa thông đạo.
Đèn đã tắt, trong Hồng Quán một vùng đen tối.
Một phong cảnh tuyệt đẹp hiện lên trên màn hình tinh thể lỏng trên sân khấu, có xanh khắp núi đồi, xen trong đó là những bông hoa tuyệt đẹp, chim chóc hót véo von, Hồ Điệp vỗ cánh bay.
Ánh nắng tươi sáng, toàn bộ thế giới là một vùng an tường, vui sướng.
Màn ảnh vô cùng lớn lại chuyển thành một khu rừng trúc ở một cổ thôn trong rừng sâu.
Nhiều cây trúc cao ngất thành từng khóm từng khóm, lá trúc xanh mơn mởn ngập tràn trong không gian. Thô đây, mảnh đấy, còn có măng non vừa mới chui từ dưới đất lên.
Lương đình trong rừng trúc, xuất hiện một người phụ nữ mặc áo trắng.
Trước mặt của cô đặt một chiếc đàn cổ, cô đang nhập tâm, nhập thần đàn.
Trong biển trúc, một thiếu niên áo trắng đang múa kiếm theo tiếng đàn. Hình ảnh lãng mạn, đẹp đẽ. Phảng phất như tiên cảnh.
Tất cả mọi người đều bị câu chuyện trên màn hình lớn hấp dẫn.
Đúng lúc này, bầu trời xuất hiện từng luồng sáng xanh. Toàn bộ Hồng Quán như đang gieo xuống vô số cây lục trúc, toàn bộ Hồng Quán đã thành một vùng biển trúc.
Một cái đu dây đang phiêu đang trong không trung. Một người thiếu nữ mặc váy trắng dài ngồi trên cái đu dây này, gót sen trắng treo, nho nhắn, trên đầu đeo vong hoa, trông rất đáng yêu.
Cái váy này sau lưng thật dài giống như thác nước Ngân Hà.
– Thanh y môn, âm thanh trong rừng phong, hai người vô tư là bọn tôi.
– Chàng múa kiếm, thiếp gảy đàn, hạnh phúc an ổn như thế.
– Tiếng ca nghẹn ngào, cùng người sáng sớm gảy đàn, múa kiếm.
– Sao chàng lại nói lời chia tay.
Đúng lúc này, lại có một người phụ nữ mặc váy dài màu trắng ngồi trên cái đu dây, phiêu đãng ra từ một chỗ ít người để ý.
– Lá phong bên trong trang sách đã héo tàn như ánh mắt của em nhớ anh.
– Bút tích trong nhật ký mơ hồ đã có hình như chân thật.
– Anh đã thề để cho em chờ đợi lát nữa.
– Là kiếp này chúng ta không có duyên phải không.
Đường Trọng không xuất hiện ở trên không.
Hắn mặc một trường bào màu trắng, tóc dài được búi lại trên đầu, dùng một cây châm gài lại, lộ ra vẻ mặt thanh tú, tuấn mỹ.
Hắn cầm trường kiếm trong tay, múa một cách nhẹ nhàng.
Lá phong đã chuyển sang màu đỏ
m thanh vang bên tại của cây phong nói rõ nỗi đại của người con gái.
Đầu ngón tay lạnh buốt, chạm vào bờ môi của mình
Người nói người thích chính là người kia, điều đó làm tôi như mất hồn
Lá phong đã chuyển sang màu đỏ
m thanh vang bên tại của cây phong, theo tôi đi trên đoạn đường đời, đi đến suốt cả đời
Lời Thề đã ăn mòn tất cả tuổi thanh xuân
Người nói người thích chính là người kia, nhưng em sẽ vẫn đợi