Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 293: Lòng cảnh giác
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : Mạt Thế Phàm Nhân
Là một người kỷ luật, Bạch Tố luôn hi vọng tất cả đều có thể hoàn mỹ, không có xung đột mâu thuẫn gì, cũng không muốn ba thành viên của nhóm Hồ Điệp bị bất kỳ nguy hiểm gì.
Nhưng mà ngành giải trí chính là một cái chảo nhuộm lớn. Có người ở trong đó kiếm tiền, có người ở trong đó rửa tiền. Mỗi người đều khát vọng thành danh, còn có những người thích những cô gái rực rỡ trên đài kim quang. Tất cả các mặt trộn lại, tất cả đều hóa giải dễ dàng, nói dễ vậy sao?
Bạch Tố có thể tiến đến bước này đã vô cùng không dễ dàng.
– Còn nữa…
Đường Trọng nhe răng nhếch miệng cười cười, nhìn Bạch Tố rồi hỏi:
– Cô đã từng đánh sói chưa?
– Cái gì? Đánh sói?
Bạch Tố khó hiểu.
– Tôi đã từng đánh.
Đường Trọng về mặt thành thật nói:
– Loại súc vật này rất hung tàn, cũng rất giảo hoạt. Nếu như chúng muốn ăn thịt cô thì sẽ tìm cách vây quanh co, theo dõi cô, chỉ cần tìm được cơ hội thì sẽ nhào lên cắn cho cô một phát. Cô càng sợ hãi càng kinh hoàng thì càng dễ dàng bị nó cắn.
– Nhưng nếu lần đầu nhìn thấy mà cầm được gậy gỗ đập ngang qua đùi nó hoặc cầm trường thương đâm xuyên qua bụng nó, cầm súng săn đánh vào đầu nó thì những con sói khác cũng sẽ không dám trêu chọc cô nữa, nhìn thấy cô thì sẽ tránh xa, cũng không dám tới gần nữa. Chúng cũng giống như con người, thích bắt nạt kẻ yếu, cảnh giác với những người mạnh hơn chúng.
– Anh đánh sói làm gì?
Trương Hách Bản không nhịn được hỏi, như một đứa trẻ hiếu kỳ:
– Thịt sói có ngon không?
Đường trọng liếc nhìn Trương Hách Bản, vừa cười vừa nói:
– Lần sau mời cô ăn đùi sói nướng.
– Tốt quá. Anh nói đó, không được phép hối hận đâu.
Trương Hách Bản vô cùng vui mừng, cũng quên mất Đường Trọng không trả lời vấn đề “anh đánh sói làm gì”.
– Di Bạch cũng ăn, chị Hồi m cũng ăn, cà Đường Tâm. Mỗi người chúng ta ăn một cái đùi sói.
– Chúng ta có năm người, sói chỉ có bốn chân, làm sao mỗi người đều ăn được một cái đùi sói chứ?
Bạch Tố thật sự hết cách với trình độ toán học của Trương Hách Bản do thầy dạy. Loại thông minh này thật làm cho người ta sốt ruột quá.
– Ai nói sói chỉ có bốn chân?
Trương Hách Bản cười hì hì nói:
– Chính giữa không phải còn có một cái sao. Cái kia sẽ để lại cho Đường Trọng
Trương Hách Bản vô địch, mọi người đều bại.
Bạch Tố nhìn về phía Đường Trọng, nói:
– Vậy ý của cậu là qua chuyện lần này Tạ Kinh Thành cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ à?
– Hắn có thể hành động thiếu suy nghĩ hay không phụ thuộc vào chỉ số thông minh của hắn.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
– Có ý gì?
– Cả thế giới cũng không dám làm một chuyện, tôi lại làm. Chẳng lẽ hắn không thấy kỳ quái sao?
Đường Trọng nói.
– Ý cậu là vì cậu đã đánh Tạ Kinh Thành trước mặt nhiều vị khách như vậy, Tạ Kinh Thành nhất định sẽ thấy kỳ quái nên không dám trả thù cậu đơn giản đúng không?
Năng lực phản ứng của Bạch Tố không tồi, lên tiếng hỏi.
– Hắn nhất định sẽ cho người điều tra.
Đường Trọng nói:
– Sau khi hắn điều tra tới trình độ nhất định thì sẽ phát hiện thân phận Đường Tâm không đơn giản như hắn tưởng tượng. Tôi còn đánh Quách Văn Tung, Quách Văn Tung không thể làm gì tôi được nhưng vẫn cổ động hắn đối phó tôi. Chẳng lẽ hắn không nhận ra chính mình chỉ là một mũi thương của người khác hay sao?
– Nói như vậy, vì cậu đã đánh người nên chúng ta không cần nén giận ở HongKong mà cứ đi thẳng người hả?
Bạch Tố không thể tưởng tượng hỏi. Chuyện này cũng quá mơ hồ đi.
Đại ca Hắc Bang bị người ta đánh mà bọn chúng không làm gì cả, chỉ để mặc bị người nhà bị bắt nạt sao?
Phải biết rằng Hắc Bang coi trọng nhất là mặt mũi đấy.
– Tuy nói vậy hơi khó tin.
Đường Trọng cười tủm tỉm nói:
– Nhưng sự thật chính là như vậy. Mọi người sẽ nhanh chóng biết được chuyện tôi đánh hắn. Chỉ cần chúng ta gặp phải chuyện gì ở HongKong thì tất cả mọi người sẽ đều cho rằng chính là bọn chúng làm. Bọn chúng dám gánh chịu phong hiểm này sao? Nếu như bọn hắn thông minh thì không chỉ không thể động đến chúng ta mà còn phải phải một số người bảo vệ chúng ta.
Đối với chuyện này, Bạch Tố vừa nghe là hiểu ngay.
Đường Tâm là thân phận gì? Người khác không rõ nhưng cô vô cùng tinh tường.
“Đường Tâm” đánh người còn ít sao?
Con trai Lưu Vĩ Đông của chủ tịch tập đoàn MIFU Lưu Minh Uy, cháu trai Hoa Thanh của phó tổng giám đốc ngành giải trí Tôn Văn Lâm, đại ca Quách Vân Tung đứng sau công ty Bác Nghệ… Nếu “Đường Tâm” chỉ là một ngôi sao nhỏ nhoi thì chỉ lấy bừa một trong số những người này thì đều có thể giết “cô” mười lần, tám lần.
Nhưng mà “Đường Tâm” không chỉ có không bị diệt mà còn ngày càng nổi danh, dưới tình huống đắc tội với Tôn Văn Lâm còn được công ty nâng đỡ. Chỉ cần Tạ Kinh Thành có chút thông minh, sau khi hắn thăm dò được những tin tức này thì còn dám thò tay đến “Đường Tâm” sao?
Có lẽ nhìn thấy hết bối cảnh thì bọn chúng cũng không kiêng kị. Nhưng bối cảnh của Đường Tâm lại sâu không thấy đáy nên bọn chúng mới chột dạ.
Trước khi đánh người, Đường Trọng cũng đã nghĩ đến tất cả những khả năng này?
Bạch Tố trừng to mắt nhìn Đường Trọng như là đang nhìn một con quái vật.
– Cô có phải đang cảm thấy tôi rất lợi hại đúng không?
Đường Trọng đắc ý hỏi.
– Cuối cùng tôi cũng không phản bác lại cậu được..
Bạch Tố nhận thua.
Chuyện này vô cùng kỳ quái. Dựa theo lý thuyết thì cô cảm thấy Đường Trọng cứ đánh người liên tục để giải quyết vấn đề như vậy là không đúng. Bởi vì không có một ngôi sao nào lại cứ đánh nhau như vậy. Nhưng mà dựa theo cảm giác nhân tình thì sâu trong lòng cô vô cùng tán thành và chờ mong việc làm này.
Cô có lòng tốt đến giải thích mọi chuyện, người khác lại khó chịu nói cay độc, còn giữ người lại không cho đi nữa. Trong lòng cô có thể không tức giận sao?
Đây cũng không phải là cường bá. Đây quả thực là bắt cóc.
Đường Trọng đánh một trận oanh liệt như vậy, trong lòng cô không cảm thấy sảng khoái thì cũng phải sảng khoái.
– Bởi vì tôi đứng trên chính nghĩa.
Đường Trọng vừa cười vừa nói, không có một chút phát hiện tai họa:
– Cô là người tốt nên mới đồng quan điểm với tôi.
– Ai đồng quan điểm với cậu? Lúc đấy tôi cứ kéo cánh tay của cậu để cậu dừng lại, cậu cũng không nghe tôi.
Bạch Tố tức giận nói. Cô sẽ không thừa nhận mình đồng ý với cách làm của Đường Trọng. Nếu không thì tên này sẽ ngày càng phá phách.
Nhưng nếu nghĩ kỹ lại thì tên trẻ tuổi quá mức này luôn nghĩ nhiều hơn cô. Vừa rồi cô luôn nghĩ Đường Trọng đánh Tạ Kinh Thành như vậy sẽ gây ra hậu quả gì. Nhưng Đường Trọng đã nghĩ tới, nếu như hắn không ra tay đánh người thì sẽ gây ra hậu quả xấu gì. Hắn đâu giống một người trẻ tuổi mới hơn 20 đâu? Quả thật là lão yêu quái đã hơn 200 tuổi.
– Nếu cô ôm cổ tôi thì tôi sẽ không tránh ra được.
Đường Trọng nói:
– Chứng tỏ trong lòng cô cũng hi vọng tôi đứng ra giúp cô báo thù. Người phụ nữ nào mà chả có chút tâm lý phức tạp chứ? Tuy cô hơi lớn tuổi một chút…
Bạch Tố nổi trận lôi đình, tức giận quát:
– Ai lớn tuổi? Ai lớn tuổi?
Bệnh viện HongKong.
Trong phòng bệnh cao cấp xa hoa, cánh tay bị thương của Tạ Kinh Thành bị bọc lại vô cùng nặng nề. Một ngón tay bị đứt, bốn ngón tay bị gãy. Đây là lần đầu tiên hắn bị thương nghiêm trọng như vậy.
Tai nạn!
Với hắn mà nói, đây quả thật là tai nạn.
Sau lưng Tạ Kinh Thành có đệm một cái gối đầu, cả người dựa vào đầu giường, sắc mặt đen kịt như mực. Từ sau khi hắn nhập viện, hắn không nói một lời nào, cũng không biết là đang nghĩ cái gì.
Ở bên ngoài bệnh viện, một nhóm đàn ông mặc đồ đen im lặng đứng đó. Không có người nào chê cười, cũng không có người nào dám hút thuốc. Mọi người tại xem mũi, mũi nhìn tâm, sợ gây ra tiếng gì sẽ bị Tạ Kinh Thành nổi giận lôi đình.
Đám người di chuyển,sau đó liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên ngắn ngủi nhưng vô cùng uy nghiêm đi tới.
Người đàn ông này không cao nhưng tốc độ đi lại rất nhanh chóng. Ông ta mặc một bộ âu phục màu xám nhạt, đeo kính mặt, nhìn qua không giống như thành viên của Hắc Bang mà giống như một thương nhân thành công.
Nhưng mà chỉ cần người hơi hiểu về HongKong là sẽ hiểu rõ người này chính là một trong số hai đại nhân vật của Hắc Bang HongKong, Tạ Sinh Uy.
Thấy Tạ Sinh Uy tới, đám người áo đen đang đứng đông kín cửa ra vào lập tức tách sang bên, cúi đầu xuống, không có một ai dám ngẩng đầu nhìn Tạ Sinh Uy hay liếc nhìn nhau.
Cạch cạch…
Tạ Sinh Uy đẩy cửa phòng bệnh vào. Sau đó cửa phòng bệnh lại được khép lại. Tất cả mọi người ở phía ngoài đều nhẹ nhàng thở ra.
Tạ Sinh Uy đứng trước giường bệnh, híp mắt đánh giá Tạ Kinh Thành đang băng bó chằng chịt.
– Lần này thất bại.
Tạ Kinh Thành cười khổ nói:
– Con đàn bà kia quá mãnh liệt.
– Con thấy thế nào?
Tạ Sinh Uy hỏi.
– Là tôi chủ quan.
Tạ Kinh Thành nói:
– Điều tra rõ về cô ta chưa?
– Điều tra rồi.
Tạ Sinh Uy đưa xấp tài liệu trong tay ra.
Tạ Kinh Thành dùng cánh tay không bị thương nhận lấy, sau đó lật từng tờ ra xem.
– Xem ra người bị hại không chỉ có mỗi mình tôi.
Tạ Kinh Thành vừa cười vừa nói:
– Thì ra Quách Văn Tung cũng từng bị cô ta đánh.
– Tôi đã dùng một ít quan hệ ở Yến Kinh, bọn họ đều nói không hiểu thấu.
Tạ Sinh Uy nói.
– Còn cái gì không hiểu chứ?
Tạ Kinh Thành lắc đầu:
– Với thế lực của Quách Văn Tung thì chẳng lẽ không thể dọn dẹp người ở Yến Kinh sao? Tôi còn muốn động vào cô ta, Quách Văn Tung không tốt lành gì, ông ta muốn tôi bị cắn mà.
– Cậu nghĩ sẽ làm gì?
Tạ Sinh Uy hỏi. Quan hệ cha con của bọn họ rất tốt nhưng lại rất ít khi xưng hô “cha con” hay tên của đối phương, cũng chỉ xưng hộ “ông, tôi”, giống như là không hề có quan hệ cha con.
– Có thể làm gì được?
Tạ Kinh Thành cười khổ:
– Bây giờ cơ nghiệp lớn như vậy, sao thể mạo hiểm đơn giản thế được? Chuyện này không rõ lắm, chỉ có thể xem xét nhiều hơn.
Tạ Sinh Uy trầm mặc.
Thật lâu sau ông ta mới lên tiếng nói:
– Nếu như trước kia cô ta đánh người cũng dự liệu được kết quả như vậy. Có khả năng này không?
Tạ Kinh Thành lập tức ngồi thẳng dậy, cả người túa mồ hôi lạnh.