Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 292: Phải đánh bọn chúng thật đau!
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : Mạt Thế Phàm Nhân
Nhanh như chớp giật, nặng tựa thái sơn!
Tàn nhẫn xảo quyệt. Hễ là người bị Đường Trọng đánh ngã thì rất khó đứng lên một lần nữa.Vương Uy bò lên nửa chừng, thấy mấy tiểu đệ của mình đều bị đánh ngã rồi, vì vậy làm bộ không còn sức lực, đành nằm xuống. Van người đi, người tưởng là chỉ biết chém giết là có thể trở thành Hồng côn à? Chém giết mà còn sống được mới có thể trở thành Hồng côn.
Lưu manh cũng là một nghề nghiệp đòi hỏi nhiều trí thông minh.
Đến tận đây, trước mặt Đường Trọng không còn ai có thể đánh.
Toàn trường không còn một tiếng động, chỉ còn tiếng rống giận của Tạ Kinh Thành và tiếng kêu rên của mấy tên côn đồ nằm trên mặt đất.
Tất cả mọi người đều há hốc mồm nhìn chằm chằm vào Đường Trọng. Mặc dù chuyện này xảy ra trước mặt bọn họ nhưng bọn họ vẫn không thể tin được là nó đã xảy ra.
Có người dám động tới Tạ Kinh Thành tại HongKong sao?
Bẻ gẫy đầu ngón tay, cô gái này chẳng lẽ điên rồi sao?
– Coong.
Trên sân khấu, có một người nhạc công sợ hãi quá, nhạc cụ trong tay không cần chắc, rơi xuống mặt đất phát ra tiếng kêu trong trẻo.
Thấy có không ít người nhìn lại, hắn vội vàng ngồi xổm xuống đất, nhặt nhạc cụ lên, lo lắng nói:
– Xin lỗi, xin lỗi, tôi …
Đường Trọng cười cười với hắn, cũng không nói gì.
Hắn không thể nói chuyện.
Thấy Đường Trọng cười với mình, nhạc công kia đột nhiên cảm thấy rất cảm động.
– Cô ấy không phải là người tàn bạo. Cô ấy chỉ muốn tàn bạo với những kẻ ác với cô ấy thôi. Người kia thầm nghĩ. Tâm lý của những người nhạc công đều rất mẫn cảm.
– Tao sẽ cho mày chết không tử tế đấy. Tao sẽ cho mày chết không yên. Tạo sẽ cho chúng mày không có chỗ đặt chân tại HongKong đâu.
Tạ Kinh Thành đau đớn co rút lại, chỉ có thể dùng lời uy hiếp nhục mạ để phân tán tri giác của mình, làm giảm nỗi đau của thân thể.
Hình như hắn nói ra những lời này là việc đó có thể được thực hiện ngay vậy.
Rất vô dụng, cũng là biện pháp trị liệu tinh thần rất có tác dụng.
Đường Trọng cười cười với hắn, sau đó đá một cú. Vì vậy bụng Tạ Kinh Thành trúng chiêu, thân thể bay về phía sau.
Bịch.
Thân thể hắn ngã lên trên chiếc ghế salon mềm mại bằng da, sau đó bắn ngược lại, lăn lên bàn thủy tinh.
Rầm.
Thân thể của hắn ngã lên bàn trà thủy tinh, trượt một đoạn, đầu chúc xuống, chúi vào tấm thảm dày. Bắp chân của hắn cũng vẫn gác trên mặt bàn, thể hiện một tư thế vô cùng kỳ quái.
Tạ Kinh Thành ngẩng đầu lên, muốn chửi bậy vài câu.
Nhưng vừa mới ngẩng đầu lên, một bàn chân đã bị đạp xuống.
Một chiếc giày da màu đen dậm lên gáy của hắn.
Tôn nghiêm và nhục nhã thúc giục hắn phải phản kháng nhưng đau đớn trên người nói cho hắn phải nhẫn nại đợi tới thời khắc sóng yên gió lặng đã.
Hắn giật giật, sau đó đột nhiên bất động, vờ như mình đã bị hôn mê.
Không phải tôi không phản kháng mà tôi bị ngất xỉu rồi.
Hắn lựa chọn thỏa hiệp!
Mãi tới lúc này, Đường Trọng mới nhìn về phía Quách Văn Tung.
– Thật sự là oan gia ngõ hẹp mà.
Trong lòng Đường Trọng thầm nghĩ. Bởi ba buổi biểu diễn đã được định trước nên lộ trình của bọn họ đều giống nhau, cho nên chuyện va chạm là không thể tránh khỏi.
Cũng có thể nói giống như âm hồn không tan. Đường Trọng biết với tính cách công tử của đối phương, mấy lần bị thiệt thòi, lần trước lại bị mình đánh ngất trong khách sạn, hắn sẽ không cam tâm, tìm đủ mọi cách để trả thù.
Hắn âm thầm làm rất nhiều việc phía sau lưng, không làm tổn hại được hình tượng của Hồ Điệp, hiện giờ lại muốn mượn lực lượng của người khác.
Thông minh, cũng là một kẻ tiểu nhân.
Bị ánh mắt của Đường Trọng đảo qua, thân thể Quách Văn Tung run mạnh.
Hắn lùi về phía sau mấy bước, cất giọng nói:
– Cô muốn gì? Đường Tâm, tôi nói cho cô biết, cô không nên làm xằng bậy. HongKong là nơi có pháp luật đó.
– Chẳng lẽ Yến Kinh thì không có pháp luật sao?
Trương Hách Bản cười lạnh nói.
– Người muốn gây chuyện với cô không phải là tôi, không có quan hệ gì với tôi đâu.
Quách Văn Tung cũng biết mình uy hiếp Đường Tâm là vô dụng. Đây không phải lần đầu tiên cô đánh mình, hơn nữa ngay cả Nhị lộ nguyên soái người người đều sợ , Tạ Kinh Thành mà cô còn dám đánh thì cô có thể khách sáo với mình sao?
Cho nên hắn hiện giờ vội vàng nói là mình không có liên quan tới chuyện này.
Đường Trọng không nói gì, bước từng bước về phía trước.
Đường Trọng bước một bước, Quách Văn Tung liền liên tục lùi về phía sau vài bước. Hình như một bước của Đường Trọng là có thể bắt hắn vào trong tay vậy.
– Cô đừng tiến tới. Có người báo cảnh sát rồi đó. Cảnh sát sẽ tới rất nhanh thôi.
Quách Văn Tung hô to.
Đường Trọng cười cười.
Sau đó thân thể hắn nhảy lên, thoáng cái đã tới trước mặt Quách Văn Tung.
Hai tay hắn vung ra, xoay một trăm tám mươi độ, mượn quán tính này không ngờ khiêng Quách Văn Tung vóc người cao lớn lên vai mình.
Cô lui từng bước về phía sau, sau đó hai tay giơ cao lên, ném mạnh hắn về mặt bàn thủy tinh lớn phía trước.
Loảng xoảng.
Thân thể Quách Văn Tung tiếp xúc thân mật với thủy tinh.
Thủy tinh không vỡ, Quách Văn Tung ngược lại lại bị thủy tinh đánh bật ngược trở về.
Đường Trọng túm lấy thân thể Quách Văn Tung, vác qua đại sảnh, tiến về phía cửa biệt thự.
Đi tới bên cái ao cá nhỏ, hắn liền ném thẳng Quách Văn Tung xuống ao.
Ùm.
Bọt nước văng khắp nơi, cá bơi toán loạn.
– Mẹ ơi, có phải có động đất không vậy?
Cá con trong ao sợ hãi hỏi.
– Con ngốc ơi, đó là người rơi xuống đấy.
Cá mẹ chớp đôi mắt cá, trả lời cá con.
– Tại sao người lại đi nhảy vào ao làm gì? chẳng lẽ hắn muốn ăn chúng ta sao? Mẹ nói là loài người rất thích ăn cá mà?
– Con ơi, chạy mau.
Cá mẹ lôi cá con chạy vào trong khe hở của mấy hòn đá, chui sâu vào bên trong.
Đường Trọng không đi tới nữa.
Bạch Tố lôi Lâm Hồi m và Trương Hách Bản đi ra. Sắc mặt A Ken tái nhợt, giống như một học trò nhỏ sợ hãi, cũng đi theo phía sau.
Trương Thượng Hân cũng đi ra, thấy Quách Văn Tung ùm một cái liền lao vào trong ao, có cảm giác hết sức hoang đường. Đây là ông chủ lớn có tiền có thế, có bao giờ coi các nữ minh tinh là người đâu?
Bạch Tố biết Đường Trọng không tiện nói chuyện.
Cô đi tới trước mặt Trương Thượng Hân, vẻ mặt xấu hổ nói: – Thượng Hân này, chuyện hôm nay thật sự cám ơn cô rồi. Buổi biểu diễn ngày mai cô không nên tới, sợ sẽ có ảnh hưởng không tốt với cô.
Hôm nay Bạch Tố bị bọn họ giữ lại, chính Trương Thượng Hân vẫn ở bên cạnh nói đỡ cho. Nếu không thì Bạch Tổ còn phải chịu ít khổ sở rồi.
Hiện tại buổi biểu diễn của nhóm Hồ Điệp có còn cử hành được hay không vẫn còn chưa biết được.
Nếu như có thể tổ chức thì cũng không thể để Trương Thượng Hân tới được.
Đường Trọng hôm nay đánh Tạ Kinh Thành và Quách Văn Tung tới như vậy, Trương Thượng Hân nếu còn đến trợ giúp thì không phải là cố ý làm bọn họ khó chịu sao?
Vì mặt mũi nên Trương Thượng Hân khó tự mình nói ra. Nhưng Bạch Tố cũng phải lo lắng cho người khác. Trương Thượng Hân giúp mình, mình không thể hại cô ấy được.
– Ôi.
Trương Thượng Hân thở dài nói:
– Các người đi nhanh đi. Đừng đợi người của bọn họ trở về.
Bạch Tố gật đầu, mang theo đám người đi về phía bãi đỗ xe.
Vệ sĩ mặc đồ đen ở cửa thấy nhóm người này đi ra, vẻ mặt do dự khó xử, không biết có nên chặn bọn họ lại hay không.
– Mở cửa đi. Ngây ra làm gì?
Trương Hách Bản hét lớn một tiếng.
Bắp chân vệ sĩ áo đen run lên, chỉ biết mình không chặn nổi những người này, vội vàng mở cửa điện tử ra, để đám người Đường Trọng tùy tiện rời đi.
Trên chiếc Mercedes-Benz, trên đường quay về.
– Có thích không?
Hai mắt Bạch Tố không chớp nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, mặt không chút đổi sắc hỏi.
– Thích, thực sự rất sung sướng. Cho tới bây giờ chưa từng sướng thế bao giờ.
Trương Hách Bản kích động nắm bàn tay.
– Rắc rắc. Đầu tiên bẻ gãy xương ngón tay, sau đó tung quyền đánh bay người, một cước đá bay người. Quả thực là rất đẹp trai rồi. Đặc biệt là động tác vác người vứt xuống ao cá kia, quả thực là uy vũ, bọt nước bắn tung tóe mà. Đường Trọng, tôi sắp yêu anh tới nơi rồi. Anh là ác ma duy nhất trên đời này.
– Câm miệng.
Bạch Tố quát lạnh một tiếng.
– Trương Hách Bản, dì không hỏi cháu.
Trương Hách Bản vội vàng im lặng, ngoan ngoãn ngồi xuống. Cô biết mình đã hơi vui quá mà quên hình tượng rồi.
– Cậu có muốn nói gì không?
Bạch Tố nhìn Đường Trọng hỏi.
– Cô muốn nói gì với tôi không?
Đường Trọng hỏi ngược lại.
– Cậu có nghĩ tới hậu quả khi đánh người không? Bạch Tố nói.
– Nếu như tôi không đánh người, cô có nghĩ tới hậu quả không?
Đường Trọng lại hỏi ngược lại.
– Tôi đang hỏi cậu đó.
Bạch Tố tức giận nói.
Đường Trọng nở nụ cười, biết người phụ nữ này đang lo lắng lắm rồi.
Đắc tội với Tạ Kinh Thành, buổi biểu diễn tại HongKong coi như xong rồi.
Thời gian chuẩn bị dài như vậy, tâm huyết của rất nhiều người đều bị lãng phí rồi, quả thực khiến người ta cảm thấy tiếc nuối mà.
Hơn nữa chuyện này cũng tổn hại rất lớn tới danh dự của nhóm Hồ Điệp.
– Cô có thể không nghĩ tới.
Đường Trọng nói.
– Tôi đã nghĩ rồi. Đầu tiên tôi nói một chút cho cô thấy hậu quả nếu tôi không đánh người nhé. Thứ nhất, tôi bị hắn sờ ngực, thân phận thế thân lập tức bị lộ. Nếu như không không phát hiện ra điều không khác thường, không bị lộ, danh dự Đường Tâm sẽ bị ảnh hưởng. Thứ hai, chúng ta đều phải xin lỗi. Cô xin lỗi, Trương Hách Bản phải xin lỗi, tôi càng phải xin lỗi. Thứ ba, nếu như chúng ta lộ vẻ sợ hãi khiếp đảm, bọn họ sẽ được voi đòi tiên, lại có Quách Văn Tung chia rẽ, chúng ta muốn toàn thân trở ra là rất khó. Có lẽ bọn họ sẽ đưa ra yêu cầu càng ngặt nghèo hơn đó.
Bạch Tố biết những điều Đường Trọng nói đều đúng. Thậm chí bọn họ còn có thể đưa ra yêu cầu “ăn khuya” đấy.
Bạch Tố thở dài khe khẽ, nói:
– Nhưng cậu cũng không cần phải đắc tội với tất cả mọi người như vậy chứ.
– Bọn họ là bọn họ, tôi là tôi.
Đường Trọng nói.
– Tôi sẽ không để một người đàn ông sờ ngực. Tôi sẽ không để danh dự của Đường Tâm bị tổn hại. Tôi sẽ không xin lỗi một kẻ lưu manh. Tôi sẽ không cho bọn chúng được voi đòi tiên, không ngừng dùng âm mưu quỷ kế sau lưng tôi.
Hắn liếm liếm môi, lộ vẻ khát máu, giọng nói trầm thấp.
– Phải đánh bọn chúng thật đau.