Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 291: Ít xuất hiện nhưng hay đánh người.
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : Mạt Thế Phàm Nhân
Tạ Kinh Thành mới nhóm Hồ Điệp tới tham gia tiệc rượu của mình là do bất chợt nảy ra ý định.
Gần đây tần suất xuất hiện của nhóm Hồ Điệp rất cao. Thân là người đi trước của ngành giải trí nên hắn cũng rất quan tâm đến mấy nhân vật nổi tiếng này.
– Thậm chí, mấy người bạn của hắn cũng thảo luận về đề tài này rồi còn xảy ra có tranh chấp nữa.
Về sau, khi T4 đến HongKong biểu diễn, ông chủ của Bác Nghệ là Quách Vân Tung cũng tự mình mang các cô tới chào hỏi hẳn. Đều là người trong vòng, khi hắn đến Yến Kinh đã được Quách Văn Tung đón tiếp nhiệt tình. Vậy nên khi Quách Văn Tung đến HongKong hắn cũng không thể bạc đãi được.
Cơm no rượu say sau lại có 4 người đẹp tự làm bánh ngọt ăn khuya nữa.
Sau khi xong việc mấy người lại đi suối nước nóng hút thuốc, nói chuyện phiếm.
Tạ Kinh Thành hỏi đến mâu thuẫn giữa T4 cùng Hồ Điệp. Quách Văn Tung tất nhiên là đứng trên lập trường của mình nói T4 là mẫu mực cho ngành giải trí, còn Hồ Điệp lại thành kẻ bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích. Không chỉ thế, mấy cô T4 lại thêm mắm thêm muối. Bởi vậy, trong lòng Tạ Kinh Thành không có ấn tượng tốt với Hồ Điệp. Tạ Kinh Thành lại hỏi Đường Tâm là nam hay nữ, Quách Văn Tung suy nghĩ nhưng cũng không thể trả lời chính xác. Vì thế, hắn đề nghị Tạ Kinh Thành mời Hồ Điệp tới tham gia tiệc rượu từ thiện, sau đó trước mặt mọi người xác định rõ chuyện này.
Tạ Kinh Thành suy nghĩ thấy việc này cũng có thể làm được. Chuyện mà toàn bộ thế giới vẫn đang thắc mắc lại bị chính mình tìm ra đáp án, làm như vậy rất có cảm giác thành công đấy.
Vì vậy, hắn liền gửi thiệp mời cho Hồ Điệp. Nhưng hắn không ngờ, Hồ Điệp không đến mà chỉ cử người đại diện là Bạch Tố tới.
Đã bao giờ Tạ Kinh Thành bị mất mặt như vậy?
Lão hổ không ra uy, mày lại coi tao là con sói xám già ngu ngốc sao?
Chính vì thế, Tạ Kinh Thành liền tạm giam Bạch Tố rồi tự mình gọi điện thoại cho A Ken bảo Hồ Điệp đến đón người về.
Bây giờ là thời khắc vạch trần sự thật mà mọi người chờ mong rồi.
Mới vừa rồi Tạ Kinh Thành còn rất nghiêm túc, giống như một người đàn ông mặt lạnh nhưng đột nhiên lại làm ra hành vi xấu xa là sờ ngực người khác khiến cho người ta không thể phản ứng kịp.
Nếu lúc này đối tượng là Đường Tâm thì rất có thể cô đã bị hắn bắt được ngực rồi.
Nhưng bây giờ đứng trước mặt hắn lại là Đường Trọng, anh của Đường Tâm nên Tạ Kinh Thành không sở nồi ngực của hắn mà còn bị Đường Trọng bắt tay.
Bình thường Tạ Kinh Thành tiếp xúc không ít với hồng côn nên cũng học được một số chiêu đánh nhau.
Hắn rất tự tin với tốc độ của mình nhưng không ngờ Đường Tâm lại nhẹ nhàng tránh thoát.
Hắn kinh ngạc nhìn cô gái này, cảm thấy cô ta đúng là rất giỏi, khó trách Quách Vân Tung luôn nhắc nhở hắn phải mang theo nhiều bảo tiêu bên cạnh như vậy.
Tạ Kinh Thành dùng sức rút tay về nhưng vẫn không thoát được bàn tay của Đường Trọng. Nó giống như một gọng kìm cực lớn kẹp tay hắn vào giữa, mỗi khi hắn giãy dụa là lại kẹp chặt hơn.
Tạ Kinh Thánh híp mắt cười nói:
– Nếu Đường Tâm không muốn cho mọi người đáp án thì tôi cũng không miễn cưỡng.
Ý của hắn là, tôi không muốn sờ ngực cô nữa thì cô hãy thả tay tôi ra.
Đường Trọng như không nghe thấy hắn nói, vẫn nắm chặt tay hắn.
Bạch Tố sợ Đường Trọng lại đánh nhau nên nhanh chóng đến khuyên can.
Ngay lúc ấy, Trương Thượng Hân đã nói:
– Mọi người đều là người trong ngành, đừng tổn thương tình hữu nghị. Đường Tâm, mau thả tay ông chủ Tạ đi, ông ấy không có ác ý đâu, chỉ là đùa chút thôi.
Đường Trọng vẫn không thay đổi.
Tạ Kinh Thành liền tức giận.
Nắm tay cùng một người đàn ông thì có ý gì? Phần đấu giá từ thiện còn chưa bắt đầu, khách khứa ngày càng nhiều, mọi người đều đang nhìn về bên này.
Thêm nữa, Đường Trọng không buông tay thì kẻ ngốc cũng biết hắn bị bắt rồi. Ở nhà mình mà lại bị một cô gái chèn ép thì Tạ Kinh Thành hắn về sau sao còn mặt mũi ở lại HongKong. sao có thể tiếp tục làm giải trí chứ?
– Buông tay.
Tạ Kinh Thành lạnh lùng quát.
Hắn vừa quát, những vệ sĩ ở bốn phía gồm một hồng côn cùng ba tên bốn chín liền lập tức lao đến, vây quanh Đường Trọng chuẩn bị ra tay.
– Đường Tâm, cô muốn làm gì, còn không mau thả ông chủ Tạ ra. Cô xem đây là nơi nào? Đây là HongKong, tôi cảnh cáo có không được làm bừa.
Trong lòng Quách Văn Tung cười to. Hắn không thể làm gì Đường Tâm nhưng đây là HongKong, với thế lực của Tạ gia ở đây thì muốn bóp chết một ngôi sao nhỏ bé là chuyện rất dễ dàng, chẳng khác gì bóp chết một con kiến vậy.
Tuy nhiên, hắn sẽ không biểu lộ ra mặt. Vẻ mặt hắn nghiêm túc giống như Đường Trọng có thể làm gì Tạ Kinh Thành bất cứ lúc nào.
Sau đó, tầm mắt hắn lại chuyển đến Tạ Kinh Thành.
Nụ cười trên mặt hắn vẫn chưa biến mất, đột nhiên cánh tay cầm tay Tạ Kinh Thành bóp mạnh.
Răng rắc….
Một tiếng giòn vang truyền đến, một ngón cái của Tạ Kinh Thành liền bị bẻ gãy.
– A….
Tạ Kinh Thành hét lên.
Khách khứa trong phòng đều nghe thấy, tất cả mọi người đều sửng sốt trước một màn này.
Tạ Kinh Thành bị một ngôi sao nhỏ bẻ gãy một ngón tay.
Hồng côn Vương Uy đứng trước mặt Đường Trọng cũng không nghĩ sẽ xảy ra chuyện này. Dù là ngôi sao lớn có mâu thuẫn với Tạ Kinh Thành cũng không dám đánh hắn. Đây không phải hành vi của hắc bang cùng cảnh sát sao?
– Lập tức thả ông chủ Tạ ra nếu không chúng tôi sẽ không khách khí.
Vương Uy nghiêm nghị quát. Hắn vốn to con, mặt chữ điền lại không có chút thịt thừa, thoạt nhìn thật dữ tợn.
Đường Trọng không nói gì chỉ nhìn hắn một cái.
Loại ánh mắt này đối với Vương Uy là khiêu khích cùng khinh thường.
Bởi vậy, hắn hét lên một tiếng rồi tung một quyền về mặt Đường Trọng.
Tay trái Đường Trọng kéo một cái liền đầy thân thể Tạ Kinh Thành lên chắn trước mặt mình.
Vương Uy khẩn trương, nếu một quyền này đánh trúng thì Tạ Kinh Thành chắc chắn sẽ bị đau chết.
Thế nên hắn lập tức thu quyền.
Nhưng hắn còn chưa thu nắm đấm của mình lại thì đã nhận một quyền của người khác.
Rầm!
Hắn chỉ cảm thấy cái mũi đau đớn, hai mắt hiện lên muôn ngàn vì sao, tiếp đó thân thể hắn liền đổ về sau.
Bịch!
Hắn ngã xuống tấm thảm dày phía sau lưng nhưng lại phát ra âm thanh khiến người ta kinh sợ.
Một gã bốn chín khá thông minh, la lên liền chạy đi đỡ Vương Uy.
Hai gã bốn chín khác đúng là ngu đần, đại ca của mình đã bị người ta một chiêu đánh bại mà mình vẫn còn đòi xông lên trả thù cho đại ca.
Bởi vậy có thể đoán trước kết cục của bọn chúng.
Đường Trọng cho mỗi người một cước là xong.
Sự việc bên này đã kinh động đến vệ sĩ ở đại sảnh cùng trong toà nhà, tiếp đó liền có thêm năm sáu người đàn ông mặc áo đen tiến đến.
Một bữa tiệc có 10 vệ sĩ đã là xa xỉ. Nếu không phải Quách Vân tung liên tục nhắc nhở thì Tạ Kinh Thành cũng không biết trong nhà mình có nhiều vệ sĩ như vậy.
– Thế nào? Sợ người khác không biết mày là xã hội đen à?
– Buông ông chủ Tạ ra.
Có người hét lớn nói.
– Chuyện gì cũng phải từ từ không nên đánh nhau.
– Không được làm ông chủ Tạ bị thương, nếu không chúng tôi sẽ ra tay đấy.
Không chỉ có những vệ sĩ này mà cả những người khách khác cũng đi tới đứng xa nhìn Đường Trọng bị bao vây.
Bọn họ không ngờ, chỉ tới xem một buổi đấu giá mà lại được xem thêm một vở kịch hay như vậy.
Ở HongKong còn có người dám đánh đại thiếu gia nhà họ Tạ sao?
– Thôi bỏ đi.
Bạch Tố kéo Đường Trọng:
– Chúng ta về thôi.
Là một người đại diện, cô muốn mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của mình. Trước kia cô có thể hoàn thành tốt công việc nhưng từ khi có thêm Đường Trọng cô thấy mình không thể khống chế hết mọi việc được.
Tên này, động một chút là đánh người. Thử hỏi có ngôi sao nào nóng tính như hắn không?
Trương Thượng Hân cũng hoảng sợ.
Ngôi sao phải chịu sự tức giận của ông chủ là chuyện bình thường. Có ai thuận buồm xuôi gió sao?
Tương lai, vì hình tượng nên đa số mọi người đều phải nhẫn nhịn.
– Đường Tâm không nghĩ đến hậu quả sao?
Trương Thượng Hân nghĩ:
– Các cô ấy còn muốn buổi biểu diễn ngày mai diễn ra không? Đắc tội Tạ Kinh Thành thì bọn họ sao có thể bình yên vô sự đứng trên sân khấu chứ?
Ánh mắt Lâm Hồi m sáng ngời nhìn Đường Trọng, không nói một lời.
Mỗi khi thấy Đường Trọng đánh người cô lại thấy cảm xúc tiêu cực ít đi một chút, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều. Giống như khi cô cao giọng hát sẽ phóng thích được tình cảm vậy.
Trương Hách Bản trợn to đôi mắt biểu lộ sự kích động, hai tay nắm chặt thành quyền, chỉ thiếu hét to Đường Trọng cố lên, Đường Trọng tất thắng nữa thôi.
Đường Trọng vẫn không buông Tạ Kinh Thành.
Trước mặt Bạch Tố, Trương Thượng Hân, Lâm Hồi m, Trương Hách Bản, trước mặt Quách Văn Tung, trước mặt các vệ sĩ áo đen cùng vô số khách mời, hắn lại bẻ gãy thêm một ngón tay của Tạ Kinh Thành.
Răng rắc…
Đây là tiếng ngón áp út bị bẻ gãy.
– A…mau đánh hắn, mau đánh hắn đi.
Tay đứt ruột xót, Tạ Kinh Thành đau đến toàn thân run rẩy, bắt đầu la hét.
Hắn hi vọng những vệ sĩ hắn gọi tới sẽ nhanh chóng bắt được Đường Trọng, sau đó cột hắn với đá ném xuống biển hoặc mang đến quảng trường thế kỷ tra tấn làm gương.
Những vệ sĩ kia kiêng kị Đường Trọng giữ Tạ Kinh Thành, chỉ sợ hắn lại đánh người nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng bọn hắn thấy, dù mình không động thì Đường Trọng vẫn sẽ làm.
Vì vậy bọn hắn cũng đồng thời ra tay.
Năm người chia thành năm hướng lao đến.
Đường Trong một quyền đánh một tên, một cước đá bay một tên.
Tiếp đó hắn dùng thân thể Tạ Kinh thành đánh ngã một tên. Hai tên còn lại thấy không ổn liên muốn rút về chuẩn bị tấn công tiếp nhưng bị Đường Trọng cầm gạt tàn thuốc trên bàn ném tới, một tên u đầu ngã trên mặt đất, tên còn lại dù không trúng chiêu cũng giả vờ nằm lăn ra đất kêu oai oái giống như bị người khác đánh