Hỏa Bạo Thiên Vương - chương 290 : Vô đề
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : Mạt Thế Phàm Nhân
Tất cả mọi người biết rõ, buổi tối hôm nay sẽ có trò hay để xem.
Đồng thời Đường Trọng cũng đánh giá người trong hội trường. Khách nhân có trong đại sảnh đại đa số là phụ nữ. Có rất nhiều gương mặt mà Đường Trọng quen thuộc, cũng có một vài gương mặt xa lạ không xinh đẹp nhưng lại rất có khí chất. Một đám công tử ăn mặc bất phàm đang chìm đắm bên trong các bụi hoa, giống như vài chiếc lá xanh lẫn trong vô số hoa hồng. Tất nhiên lá xanh ở đây càng dễ làm người khác chú ý tới.
– Tạ tiên sinh ở bên kia.
Người mặc áo đen nói nhỏ.
Đường Trọng không trả lời, chỉ đi theo sau lưng hắn đến vị trí đó. Bên này là khu nghỉ ngơi, cũng là khu vực nói chuyện.
Đường Trọng thấy được Bạch Tố. Cô đang ngồi ở trên ghế sa lon, vẻ mặt áy náy nhìn bọn người Đường Trọng đến. Cô bình yên vô sự, điều này làm cho Đường Trọng yên tâm không ít.
Hắn cũng nhìn thấy Quách Văn Tung. Khi hắn nhìn thấy Quách Văn Tung thi lập tức hiểu rõ mọi chuyện.
Quách Văn Tung thấy Đường Trọng lại cực kỳ vui vẻ. Hắn thảnh thơi uống rượu, nét cười trên mặt như sắp tiến vào bên trong ly rượu.
Chắc Quách Văn Tung đến Hương Cảng là để cổ động cho buổi hòa nhạc của nhóm T4 đấy. Hơn nữa nhìn tình hình bây giờ, quan hệ của hắn và Tạ Kinh Thành không tệ. Lần trước, hắn bị được Đường Trọng đánh ngất xỉu, hiện giờ đã có cơ hội tạo một chút phiền toái cho bọn họ. Quách Văn Tung tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy.
Hắn thấy được Trương Thượng Hân. Người phụ nữ này đang nói chuyện với một người đàn ông đang đưa lưng về phía bọn họ, nhưng lại lộ ra vẻ vội vàng, thoạt nhìn rất là sốt ruột. Nghe được tiếng bước chân sau lưng, lúc này cô mới quay người nhìn qua. Ánh mắt có lo lắng, cũng có thoải mái.
Người đàn ông đưa lưng về phía bọn họ một mực không có quay người lại. Hắn biết rõ, người muốn gặp hắn sẽ chủ động đi đến trước mặt hắn đấy.
Vẫn luôn là như thế.
Đường Trọng suy đoán. Thằng này chắc là Tạ Kinh Thành, quý công tử ngành giải trí Hương Cảng không ai bì kịp rồi. Dùng chỗ dựa hắc bang của hắn, hơn nữa cha của hắn lại điều hành và ảnh hưởng đến năm công ty giải trí, chỉ cần là nghệ sỹ, không người nào dám không để cho bọn họ mặt mũi.
Đường Trọng hết lần này tới lần khác lại không theo ý của thằng này. Hắn lại cứ đứng sau lưng Tạ Kinh Thành, một bước cũng không muốn đi lên phía trước.
Đường Trọng không nói lời nào. A Ken lại khẩn trương nói không ra lời, Lâm Hồi m không thích nói chuyện, vậy chỉ có thể do Trương Hách Bản đến tiên phong thôi.
Cô nhìn bốn phía phì cười, nói:
– Di Bạch, thật sự là hù chết mọi người. Mọi người nhận được điện thoại, còn tưởng rằng di bị người ta nhốt, vội vội vàng vàng chạy tới, còn chuẩn bị báo cảnh sát đây này. Không nghĩ tới dù chỉ là uống rượu, nói chuyện phiếm thôi. Sớm biết như vậy, mọi người cũng không cần bối rối như vậy rồi.
Trương Hách Bản cũng là người thông minh. Cô biết rõ hiện giờ không khí đang khẩn trương, một lời không hợp rất có thể sẽ xảy ra đánh nhau.
Tuy bên người cô có Đường Trọng rất biết đánh nhau, thế nhưng cách đó không xa có vài tên to cao áo đen đứng đấy đây này. Hơn nữa, khi đi tới, cô phát hiện cái nhà này ở bên trong có rất nhiều bảo vệ. Nếu tất cả bọn họ đều xông lại, Đường Trọng cũng không đánh thắng được.
Đánh thắng được thì tốt, nhưng đánh không lại, đánh tới mình thì làm sao bây giờ?
Điều này quá mạo hiểm rồi.
Cho nên, cô cố ý nói đây là một chuyện vui đùa, dùng điều này để hòa hoãn không khí.
– Ở đây không phải là nơi trẻ con có thể nói chuyện đấy.
Quách Văn Tung nghiêm nghị quát lớn.
– Cái gì nhốt? Ai bị nhốt hả? Đây là địa phương gì? Kinh Thành là người nào? Tất cả mọi người đều làm ăn chân chính, làm gì co ai biết phạm pháp? Các ngươi xin lỗi. Lập tức xin lỗi Kinh Thành đi.
Quách Văn Tung là kẻ gian xảo. Hắn cố ý biến chuyện vui đùa của Trương Hách Bàn trở thành sự thật đấy, sau đó bức bách Trương Hách Bản xin lỗi Tạ Kinh Thành.
Bởi như vậy, nếu Trương Hách Bàn cự tuyệt nói xin lỗi, Tạ Kinh Thành sẽ tức giận.
Nếu như Trương Hách Bản xin lỗi, thì chuyện hôm nay truyền đi đối với thanh danh của mấy phụ nữ này đều là một cái đả kích không nhỏ.
Du như thế nào, điều này cũng có lợi đối với hắn.
Hồ thỏ tranh chấp, chính mình xem cuộc vui.
Trong lòng Quách Văn Tung, ở Hương Cảng Tạ Kinh Thành chính là lão hồ, còn nhóm Hồ Điệp chỉ là con thỏ gầy yếu. Hai bên chiến đấu căn bản là không cùng một tầng thứ.
Hơn nữa, trước đó hắn Quách Văn Tung còn đặc biệt có ý tốt nhắc Tạ Kinh Thành, nói cho hắn biết Đường Tâm này có khuynh hướng bạo lực, lại để cho hắn an bài thêm một ít nhân thủ trong đại sảnh. Tuy Tạ Kinh Thành không tin một người phụ nữ có thể lợi hại tới đâu, nhưng hắn cũng bố trí thêm không ít bảo vệ.
Nếu Đường Tâm dám có gan động thủ trong này, thì rất có thể sẽ bị bọn họ lột sạch ném đến quảng trường thế kỷ cho người xem miễn phí.
Chuyện như vậy, bọn họ sẽ không nhân từ, cũng không nương tay.
Bạch Tố nóng nảy, cầm ly rượu chủ động đứng lên. Về mặt thành khẩn nhìn Tạ Kinh Thành, nói:
– Tạ đại thiếu gia, anh đừng nóng giận. Hách Bản tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện. Lời của cô ấy không có ác ý. Tôi thay cô ấy xin lỗi anh. Ly rượu này tôi xin bối tội. Kính xin anh đại lượng, không chấp nhặt cùng tiểu hài tử.
Nói xong, Bạch Tố một hơi uống cạn ly rượu đô con hơn phân nửa trong tay.
– Ba ly.
Quách Vân Tung nói.
– Ít nhất phải ba ly. Một ly rượu đã có thể xin lỗi được sao? Cô nghĩ Tạ đại thiếu gia là bùn để nhào nặn, dễ bị bắt nạt à?
Trương Thượng Hân cũng nhìn ra ông chủ của Bác Nghệ có địch ý đối với nhóm Hồ Điệp. Cô cũng cầm ly rượu của mình, nói với người đàn ông ngồi ở bên:
– Tạ đại thiếu gia, tôi cùng nhóm Hồ Điệp đều thuộc về công ty Hoa Thanh. Tôi vào công ty sớm, cũng xem như là sư tỷ của các cô ấy. Em ấy không hiểu chuyện, tôi cũng mời anh một ly, thay các cô ấy xin lỗi anh.
Nói xong, cô liền ngẩng cổ uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.
Đường Trọng cũng biết hai ngày này Trương Thượng Hân sẽ ở Hương Cảng tham gia một cái hoạt động. Hơn nữa, cô còn là khách quý đặc biệt trong buổi hòa nhạc của Hồ Điệp tối ngày mai.
Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ sẽ gặp cô ở tiệc rượu của Tạ Kinh Thành, càng không nghĩ tới cô ấy có quan hệ không hòa thuận cùng nhóm Hồ Điệp, nhưng lại chủ động đứng ra nói chuyện thay cho nhom Hồ Điệp.
Với địa vị của cô ấy trong vòng giải trí, ly rượu này cũng rất có trọng lượng. Ngay cả Tạ Kinh Thành cũng phải nể mặt cô vài phần.
Tạ đại thiếu gia lợi hại thì đắc tội tất cả đại minh tinh đi. Về sau xem con ai nguyện ý hợp tác cùng ngươi? Ai còn nguyện ý đứng ra giữ thể diện thay người?
Vốn Trương Thượng Hân lớn lên đã cực kỳ xinh đẹp, hôm nay lại mặc lễ phục dạ hội màu đen, cao quý lãnh diễm, giống như là ám dạ nữ vương trong tiệc rượu tối nay.
Đứng tại vị trí của Đường Trọng, chỉ có thể nhìn được một nửa khuôn mặt của cô.
Hắn cũng đã từng thấy cô. Nhưng hôm nay hắn thấy sau khi cô uống rượu lập tức lỗ tai và chiếc cổ thon dài lan tỏa lên một vòng đỏ ửng. Giống như là được một lọ mực nước màu đỏ phủ lên, tạo ra một phong cảnh xinh đẹp.
Trước kia Đường Trọng luôn có thành kiến với cô, cảm thấy nhân phẩm của cô không tốt, luôn gây khó dễ cùng nhóm Hồ Điệp, về sau lại hoài nghi chính cô đã làm lộ bí mật về thân phận thế thân của Đường Tâm, cũng không cảm thấy người phụ nữ này có sức hấp dẫn gì.
Hôm nay tiếp xúc lại để cho Đường Trọng có một cái nhìn hoàn toàn mới với Trương Thượng Hân.
Người đàn ông đưa lưng về phía Đường Trọng cuối cùng cũng có phản ứng. Hắn uống một hơi cạn ly rượu đỏ đang lay động trong tay của mình, xem như là uống một ly cùng Trương Thượng Hân. Sau đó cười lên ha hả, nói:
– Tôi tức giận cái gì chứ? Tôi làm gì tức giận?
Sau đó, hắn đứng lên, quay người nhìn về phía Đường Trọng, nói:
– Muốn nói tức giận, cũng phải là tiểu thư Đường Tâm tức giận mới đúng. Tôi nói với tất cả, tôi là fan hâm mộ cuồng nhiệt của tiểu thư Đường Tâm. Muốn có một cơ hội gặp mặt cùng tiểu thư Đường Tâm. Nếu cô đến được đúng là hãnh diện cho tôi. Nhưng hoa rơi cố ý, nước lại chảy vô tình, tiểu thư Đường Tâm giống như là căn bản không muốn cho tôi chút tình mọn này. Như vậy tôi là một fan hâm mộ của cô có thể không đau lòng được không?
Đàn ông ba mươi mấy tuổi, nhưng vì bảo dưỡng tốt, thoạt nhìn khá là trẻ tuổi. Lông mày rậm đối mặt nhỏ, khuôn mặt hơi mập, bờ môi hơi dày. Ngũ quan của hắn lớn lên rất khó coi, nhưng ở cùng một chỗ lại để cho người ta cảm thấy hắn là một người đàn ông rất có sức hấp dẫn.
Hắn mặc một cái quần thường màu đen, trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, làm cho người ta cảm giác hắn có khí chất rất thân sĩ.
Đương nhiên, có phải là thân sĩ hay không rất nhanh sẽ thấy rõ ràng rồi.
Vẻ mặt của Đường Trọng không có chút biểu tình nào nhìn hắn.
Đường Trọng không muốn nói chuyện, cũng không thể nói chuyện. Hắn muốn nhìn xem, thằng này đến cùng muốn diễn trò gì.
– Ồ, thoạt nhìn tiểu thư Đường Tâm rất có thành kiến với tôi. Cô nói cho tôi, nói tôi đã có chỗ nào đắc tội với cô rồi? Nếu cô nói ra, tôi lập tức uống rượu xin lỗi.
Đường Trọng vẫn không nói gì.
– Kỳ thật tôi mời các người tới, chỉ có một việc.
Tạ Kinh Thành cười tủm tỉm nhìn Đường Trọng, cũng lúc đó hắn thò tay muốn sờ ngực của Đường Trọng.
– Để cho tôi sờ thử xem cô có phải phụ nữ hay không.