Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 288: Tố chất! Chú ý tố chất!
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : Mạt Thế Phàm Nhân
Buổi tối.
Lúc Thu Ý Hàn về đến nhà thì trên người đã phủ một tầng tuyết mỏng.
Ba ngoại đau lòng cầm một chiếc khăn lông lau người cho cô, lại chải tóc giúp cô, sai người làm mang chăn tới phủ kín người cô, lại có cả bảo mẫu mang canh linh chi đã hầm cả ngày tới.
Chẳng qua không ai ngồi xuống cởi giày cho cô nữa. Sau vô số lần cô từ chối, bà ngoại và tất cả bảo mẫu trong nhà đều không chủ động yêu cầu làm chuyện này cho cô.
Thu Ý Hàn trùm chăn kín mít, ngồi trên ghế sa lon ăn canh.
Bà ngoại trách cứ.
– Tổ tông của tôi ơi, rốt cục cháu chạy đi đâu thế? Bà thấy bên ngoài tuyết rơi lớn như vậy, bảo tài xế tới chỗ cháu tiếp thị hàng. Tài xế đợi hồi lâu, không thấy cháu, lại gọi điện thoại cho cháu, kết quả là điện thoại cháu tắt máy. Cháu thật đúng là khiến người ta lo lắng tới thót tim mà.
– Bà ngoại.
Thu Ý Hàn ngây thơ kêu:
– Cháu cũng nói với bà nhiều lần rồi mà, đừng để tài xế tới đón cháu nữa. Cháu tự biết phải thu xếp thế nào mà. Nếu không tiện ngồi xe công ty thì cháu sẽ gọi xe. Lần trước các đồng nghiệp thấy tài xế đưa xe tới đón cháu còn tưởng là có ông chú nào muốn theo đuổi cháu đấy. Cháu cũng không biết phải giải thích thế nào nữa.
– Tình huống hôm nay không phải là rất đặc biệt sao?
Bà ngoại vừa cười vừa nói:
– Tuyết rơi rồi, bà sợ trời lạnh cháu đi lại không tiện.
– Hừ, lần nào bà cũng nói là tình huống đặc biệt cả. Lần trước là mưa to, bà nói là tình huống đặc biệt. Gió to bà cũng nói là tình huống đặc biệt. Nam Hải có đánh nhau bà cũng nói thế. Tới nước Mỹ có lũ lụt bà cũng nói là tình huống đặc biệt. Bà ngoại, cháu biết là bà muốn tốt cho cháu. Nhưng hiện giờ cháu có cuộc sống của chính mình rồi, không muốn bị quấy rầy. Nếu các đồng nghiệp biết chuyện gia đình ta thì các cô ấy sẽ nhìn cháu thế nào đây?
– Cháu coi trọng mấy người bạn đó như vậy sao?
Bà ngoại bất đắc dĩ nói.
– Cháu rất coi trọng các cô ấy. Bởi vì các cô ấy đều là người tốt. Hôm nay cháu cãi nhau với thị trường, các cô ấy còn bênh cháu đấy.
Thu Ý Hàn nói.
– Cái gì?
Bà ngoại nóng nảy, nhảy dựng lên khỏi ghế.
– Cãi nhau gì với thủ trưởng chứ? Thủ trưởng nào không có tố chất lại dám cãi nhau với Hàn Hàn nhà ta? Hắn có bắt nạt Hàn Hàn nhà chúng ta không? Không được, bà phải gọi điện cho thư ký Vương ngay, bảo hắn lập tức xử lý chuyện này.
Nói xong bà ngoại liền chạy tới điện thoại.
Thu Ý Hàn ôm cánh tay bà lại, kéo bà về ngồi lại ghế salon, nói:
– Bà ngoại, bà cũng đừng quan tâm làm gì. Cháu không việc gì đâu. Thủ trưởng… Thủ trưởng không bắt nạt cháu.
Nghĩ tới việc hắn bắt mình xin lỗi hoặc cút đi, lúc ấy Đường Trọng đột nhiên xuất hiện, hỏi hắn chọn ăn tát hay đá trứng, trong lòng Thu Ý Hàn cảm thấy cực kỳ ngọt ngào.
Một người đàn ông mạnh mẽ luôn dễ mang tới cho người ta cảm giác an toàn.
– Bà không cần biết hắn có bắt nạt Hàn Hàn nhà ta không, để Hàn Hàn oan ức là không được rồi.
Bà ngoại vẫn chưa hết tức giận, nghĩ tới bảo bối nhỏ mà mình cũng không nỡ quát lớn một tiếng, ra ngoài lại bị những người khác bắt nạt, trong lòng khó có thể chịu nổi.
– Hàn Hàn nhà ta đã đi làm, bọn họ dựa vào cái gì mà dám bắt nạt hả? Theo bà thì cháu không nên làm việc này. Cháu đi công ty của cha cháu làm việc cho tốt, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.
Thu Ý Hàn thật sự cảm thấy đầy bất đắc dĩ.
Đề tài này cô hầu như ngày nào cũng phải nói với bà. Cô vừa về tới nhà là bà đã đau lòng vì đủ mọi chuyện, sau đó khuyên cô nên đổi công việc khác.
Cũng bởi vì cô kiên trì nên mới có thể làm được tới bây giờ.
– Cháu không bị oan ức gì mà.
Thu Ý Hàn cười hì hì nói. Nghĩ tới một cước của Đường Trọng đá đúng hàng của nam bánh mì, làm hắn hồi lâu không bỏ dậy được, vẻ mặt Thu Ý Hàn vô cùng vui sướng, nói:
– Thật ra là chúng cháu bắt nạt thủ trưởng đó.
– Các cháu?
Bà ngoại cảnh giác hỏi.
– Bà ngoại, bà đừng nghĩ nhiều làm gì. Cháu tốt lắm, thật sự rất tốt mà.
Vẻ mặt Thu Ý Hàn vui vẻ, không hề giống bị oan ức gì trong công việc cả.
Bà ngoại nhìn kỹ vào mắt Thu Ý Hàn, thấy đúng là cô không phải cố tình giả vờ để làm mình an tâm.
Môi cô hồng hào tươi đẹp, trong mắt ẩn hiện ý cười rất rõ.
Cô vui vẻ thật.
-Ý Hàn.
Bà ngoại nắm tay Thu Ý Hàn, hỏi nhỏ:
– Hôm nay xảy ra chuyện gì sao?
– Không có chuyện gì đâu.
Thu Ý Hàn trả lời cho có lệ. Cô sợ mình nói ra có kẻ lưu manh muốn lấy số điện thoại của mình sẽ khiến bà ngoại lo lắng. Đến lúc đó bà sẽ ngăn không cho mình đi làm nữa mất.
Hơn nữa hiện giờ tâm tình cô đang rất tốt.
Mặc dù cãi nhau với thị trường, lại xung đột với lưu manh nhưng trong tích tắc khi Đường Trọng đứng ra, tất cả tủi hờn và tức giận trong lòng cô đều tan thành mây khói, chỉ cảm thấy đầy cảm kích với vận mệnh.
– Thật sao?
– Thật mà.
– Không có chuyện gì sao cháu lại vui vẻ như vậy?
Bà ngoại không tin.
– Trước kia mỗi ngày cháu trở về đều có vẻ rất mệt mỏi. Hôm nay thoạt nhìn lại chẳng mệt tí nào đâu.
– Thật sao? Thu Ý Hàn biết mình lộ sơ hở rồi. Cô nghỉ làm sớm, lại đi dạo phố, ăn tối với Đường Trọng, ngắm tuyết rơi. Đường Trọng bảo là đáp lễ cho cô, khiến cô cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều sung sướng, làm gì có vẻ mệt mỏi khi đi làm về như trước nữa chứ?
– Đúng vậy. Hôm nay sắc mặt thoạt nhìn cũng tốt lắm, nhất định là có chuyện gì rồi.
Bà ngoại khẳng định.
– Hàn Hàn, có chuyện nhất định phải nói với bà nhé. Không được nói dối bà, biết chưa?
– Cháu biết rồi mà bà.
Thu Ý Hàn nói nhỏ. Cô lừa dối bà ngoại, trong lòng cũng thấy rất áy náy.
Nhưng Tiểu Phân chẳng nói rồi sao? Con gái đều có bí mật của mình.
Cô chủ động hôn Đường Trọng, chuyện đó là bí mật nhỏ của cô. Cô sẽ không nói cho bà ngoại biết.
Hương Cảng là địa phương mà các ban nhạc chắc chắn phải tranh giành.
Người đoạt được Hương Cảnh sẽ đoạt được cả thị trường Châu Á.
Có rất nhiều người thành công tại Hương Cảng, sau đó nhanh chóng nổi tiếng khắp Hoa Hạ, thậm chí là châu á.
Cũng bởi tầm quan trọng của nó nên những ngôi sao nào cũng đều phải tới đây biểu diễn. Hàng năm đại khái HongKong đón tới cả trăm ngôi sao và quản lý. Trong đó phải kể tới một số siêu sao quốc tế và thiên vương trong nước. Ngay cả – JackSon nổi tiếng cũng đã qua HongKong khảo sát.
Lúc này đây, nhóm nhạc đang được tranh cãi nhất Hoa Hạ là nhóm Hồ Điệp cũng sẽ biểu diễn tại nơi này. Đương nhiên còn có nhóm T4 gợi cảm bị mắng chửi cũng biểu diễn. Chẳng qua hiện giờ các cô cũng không phải tâm điểm chú ý của giới truyền thông.
Có không ít người cho rằng, T4 còn chưa đánh đã thua rồi. HongKong cực kỳ coi trọng giọng hát, nếu hát không được mà chỉ để lộ bắp đùi thì sao có thể chinh phục thị trường này chứ? Khả năng thành công là vô cùng thấp.
Nhóm Hồ Điệp đến, ngược lại khiến HongKong chấn động không nhỏ.
Mặc dù nhóm Hồ Điệp khá khiêm tốn nhưng hành trì của các cô hay các cô lên phi cơ nào đều được người ta tiết lộ ra từ sớm, hơn nữa fans hâm mộ nhóm đều đưa lên diễn đàn cả.
Điều này làm khi các cô tới sân bay, vô số fans đã tới đón, các phóng viên báo đài cũng chạy tới lấy tin. Tốt nhất là có thể phỏng vấn Đường Tâm, để cô “tự chứng minh” thế thân của mình là không có.
Cửa ra vào của khoang VIP bị vây chặt, dù có bảo vệ sân bay giữ trật tự như hiện trường vẫn vô cùng hỗn loạn.
Khi Trương Hách Bản của nhóm Hồ Điệp kéo va ly tới, fans hâm mộ lập tức hộ các loại khẩu hiệu.
– Hồ Điệp, Hồ Điệp, tôi yêu Hồ Điệp.
– Trương Hách Bản, anh yêu em…
– Đường Tâm… Đường Tâm…
Bạch Tố nhíu mày, nói:
– Xem ra lần này phải nhận phỏng vấn rồi.
Lâm Hồi m trầm mặc không nói gì, đeo mũ lưỡi trai và kính đen to đùng, có vẻ lạnh lùng mà khiêm tốn.
Dù sao có phỏng vấn hay không cũng không liên quan tới cô. Quả nhiên các phóng viên liền giơ mic và chữa máy quay về phía này.
– Tiểu thư Trương Hách Bàn, xin hỏi tiểu thư Đường Tâm đâu? Sao lại không thấy cô ấy?
– Bên ngoài vẫn nghi ngờ đội trưởng Đường Tâm của nhóm Hồ Điệp có thế thân. Tiểu thư Lâm Hồi m, cô muốn nói gì về vấn đề này?
– Bạch tiểu thư, Đường Tâm tại sao lại không đi với mọi người? Hành vi trốn tránh này có phải đã chứng minh thế thân là thật không?
Các phòng viên ầm ầm ĩ, bao vây kín kẽ, hơn nữa lại còn đám fans hâm mộ đuổi theo, khiến các cô không thể đi được.
Bạch Tố ngừng bước. Cô dừng lại, các phóng viên biết là cô muốn nói rồi.
Bạch Tố là người đại diện của nhóm Hồ Điệp, do đang thông báo các tin tức liên quan tới Đường Tâm là thích hợp nhất.
Bạch Tố thong dong đối mặt với các phóng viên, trên người mặc sơ mi trắng viền đen, áo khoác đen, túi giặt bút đen khiến cô vừa chuyên nghiệp lại vừa gợi cảm. Đôi kính màu tím không gọng khiến cô lại càng có vẻ quyến rũ tri thức, hoàn mỹ mười phần.
Cô rõ ràng chưa kết hôn mà đã mang vẻ phong tình của phụ nữ có chồng, thân thể giống như một trái đào chín mọng, dường như cắn một miếng là sẽ chảy đầy nước ngon ngọt.
Ánh sáng lóe lên, vô số máy ảnh chĩa về phía cô. Tiếp tách tách vang lên không dứt.
Bạch Tố thản nhiên cười, rốt cục cũng mở miệng nói:
– Mọi người nhiệt tình chào đón khiến người ta cảm động lắm. Dù là tôi hay nhóm Hồ Điệp, trong lòng chúng ta cũng rất xúc động.
– Tôi biết mọi người quan tâm tới chuyện của Đường Tâm. Gần đây rất nhiều người nghi ngờ thân phận của Đường Tâm. Thật ra tôi cũng thấy lạ lắm. Một cô gái như vậy, cô ấy làm sao lại có nhiều năng lượng như thế? Tại sao cô ấy lại giỏi nhiều chuyện như vậy?
Tại sao?
Tất cả mọi người đang chờ đợi câu trả lời của Bạch Tố.
– Tại sao nào?
Bạch Tố nói. Cô thấy Lâm Hồi m và Trương Hách Bản đã đi xa rồi, bởi vậy mới yên tâm nói:
– Tại sao nào? Mãi tới giờ tôi vẫn chưa tìm ra được đáp án.
Sau đó Bạch Tố xoay người rút lui.
– Xin cho đi nhờ, đi nhờ với. Ôi, tiên sinh, đừng kéo áo quần tôi. Tố chất, phải chú ý tới tố chất.