Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 286: Bá đạo, ôn nhu
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : Mạt Thế Phàm Nhân
-A!
Thu Ý Hàn hô lên kinh ngạc.
m thanh này vô cùng quen thuộc. Sao anh ấy lại xuất hiện ở đây được?
– Ai? Là ai? Đứng ra cho tao.
Bánh mì nam đang dạy dỗ cấp dưới lại bị người khác cắt ngang, tâm trạng vô cùng khó chịu. Hơn nữa trong lời nói của đối phương ẩn ẩn có ý tứ uy hiếp, hắn đương nhiên càng thêm không thoải mái rồi. Cho nên hắn phải tìm ra được người này. Nếu có thể thì hắn sẽ thể hiện uy thế của mình và quan hệ với cảnh sát.
Vì vậy Đường Trọng đeo một cái kính mắt đen to đùng đã đi ra. Nói thật, trong nháy mắt Đường Trọng đi ra, có rất nhiều người đã thất vọng.
Mỗi người đều chờ mong tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân lãng mạn. Mỹ nhân như vậy, anh hùng cũng quá hai lúa đi?
Ở trên TV, nếu như ở thời đại hiệp khách, đi ra hắn là một vị thiếu hiệp trẻ tuổi mặc quần áo trắng, mặt như quan, tay cầm lấy một thanh trường kiếm hoặc là một cái quạt xếp, cho dù là xuân hạ thu đông thì vẫn khẽ phe phẩy. Ít nhất cũng phải cùng đẳng cấp như Sở Lưu Hương. Nếu như ở thời đại dân quốc thì đi ra hắn phải là một vị thiếu tướng mặc trang phục nhung lụa, dáng vẻ anh tuấn bất phàm. Như vậy nhất định là Thiếu soái nhà ai đó, khi cha chết đi thì sẽ biến thành đại soái. Coi như là ở đô thị hiện đại thì cũng phải là người đàn ông thành thục mặc Armani, tay mang phi lệ Bách Đại, thân hình cao lớn, ánh mắt thâm thúy, trên có một chút râu ria, lúc cười rộ lên lộ ra đôi má đồng tiền.
Người này quá khác với anh hùng trong tưởng tượng của bọn họ.
Mà ngay cả bánh mì nam cũng thấy thằng nhóc này đều có vấn đề. Trong lòng thấy đối thủ của mình yếu ớt như vậy thì cũng thấy tiếc nuối.
Càng là đàn ông cường tráng thì lúc chà đạp mới càng có khoái cảm.
– Cậu là ai? Có chức vụ gì không? Tôi đang nói chuyện với đồng nghiệp, cậu chọc miệng vào làm gì?
Bánh mì nam tức giận nói:
– Đây là hành vi rất không lễ phép. Cậu phải xin lỗi tôi vì lời nói và việc làm của chính mình đi.
– Lại là xin lỗi.
Đường Trọng thấy hai chữ này hơi phiền rồi. Hắn tới chậm, không thấy chuyện tên lưu manh đùa giỡn Thu Ý Hàn, tìm cô để xin số nhưng đã nhìn thấy bánh mì nam và tên lưu manh hùng hồn bức bách Thu Ý Hàn xin lỗi người khác. Hơn nữa cô gái ngực lớn kia đã giải thích một câu làm cho hắn hiểu được tất cả mọi chuyện.
Xin lỗi như vậy không phải xin lỗi mà là khuất nhục.
Đường Trọng đã nhìn ra bánh mì nam có thành kiến rất đậm với Thu Ý Hàn.
– Vấn đề của tôi ông đã suy nghĩ kỹ chưa?
Bánh mì nam sững sờ, vô cùng nghiêm túc hai vấn đề Đường Trọng vừa nói.
Tát mặt hay đá trứng?
Vì vậy hắn cảm giác mình bị nhục nhã lần nữa.
Rất đáng hận rồi.
Thật sự là rất đáng hận rồi.
Hắn đang muốn nghiêm khắc khiển trách thì cảm giác đau đớn như bị khoa tim của mình bùng lên giữa hai chân hắn.
Hắn đã trúng đòn rồi.
– Ông không chọn thì tôi giúp ông chọn.
Đường Trọng nói:
– Cái này so với xin lỗi có phải càng hữu hiệu không?
Bánh mì nam đã không nói được lời nào rồi.
Hắn bụm miệng, giữ chặt đũng quần ngồi xổm xuống, sau đó ngã xuống dưới đất.
Mặt đất lạnh như đá cẩm thạch, lại bị dính nước bùn nhưng hắn cũng không có chút cảm giác nào.
Tất cả cảm giác của hắn đều tụ tập về một chỗ, những chỗ khác có cảm giác gì hắn cũng đều không thấy.
– Đau quá!
Mấy người đàn ông không ngờ cậu nhóc này một lời bất hòa đã ra tay đánh người, càng không ngờ cậu ta ra tay xảo trá độc ác như thế.
Tên tóc vàng cũng bất chấp che mặt lại, nhìn chằm chằm Đường Trong một lúc rồi nói:
– Ở đâu ra một thằng ranh vắt mũi còn chưa sạch thế này? Sao? Muốn học người khác làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Cẩn thận anh hùng còn chưa làm được đã thành gấu đen rồi…
– Được lắm. Bắt nạt một tên mập thì có tích sự gì? Đến đây cho ông luyện tập nào. Ông mày sẽ dạy mày cách làm người như thế nào.
– Chim to ca, có người muốn đoạt cô gái nhỏ với anh kia, anh em ta có nên chơi đùa với nó không?
– Chơi. Đương nhiên là phải chơi rồi.
Tóc vàng vô cùng khinh bỉ hành vi của Đường Trọng. Lưu manh thì mày không làm mà lại chạy tới học đòi người khác làm đại hiệp. Đầu óc có bị bệnh không? Mấy tên đại hiệp có kết cục tốt sao?
Đường Trọng cảm thấy những người này làm hắn rất bực mình.
Vì vậy hắn đi đến trước mặt tóc vàng, hỏi:
– Mày muốn tán tỉnh cô ấy?
– Không phải tao muốn tán tỉnh cô ta. Là cô ta bị tao nhìn trúng.
Tóc vàng và mặt đắc ý nói:
– Người phụ nữ mà chim to tao đã đồng ý, mấy ai có thể từ chối được?
Đường Trọng liền một phát nắm lấy tóc vàng rồi dùng sức kéo người hắn xuống một cái.
Răng rắc…
Ca người tóc vàng ngã nhào xuống mặt đất, mặt chạm đất trước.
Mọi người chỉ nghe được một tiếng giòn tan thì tóc vàng đã bất động rồi.
Chạm vào vẫn không nhúc nhích, không biết là hắn gia chết hay là thật sự bị ngã chết rồi.
Hai người sau lưng tóc vàng vừa nãy còn muốn “chơi đùa” “luyện tập” với Đường Trọng thoáng cái tỉnh táo lại.
Hai người liếc nhìn nhau, quay người muốn chạy trốn. Bọn họ nhanh. Đường Trọng nhanh hơn. Hai cánh tay của Đường Trọng phân biệt ôm lấy cổ hai người bọn họ. Giống như là chơi trò “chim con phẫn nộ”, hắn hung hăng đập đầu bọn họ vào nhau.
Chát…
Hai tên đập mặt vào nhau, tiếp xúc vô cùng thân mật, sau đó cũng gọn gàng nằm vật xuống.
Mãi đến lúc này xung quanh mới vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Khí phách!
Vô cùng khí phách!
– Tìm đàn ông thì nên tìm đàn ông như vậy a.
Chính giữa những người xem, một cô gái nhỏ vẻ mặt mê trai nói.
– Được lắm. Thoạt nhìn gầy teo những đánh nhau rất hay, sống rất được. Xem ra tôi đây cũng say mê rồi.
– Thật muốn cậu ta ép tôi lên tường, đề cho cậu ta hung hăng xé rách quần áo của tôi, hôn môi tôi…
– Ý Hàn, cậu ta là ai? Cậu mau nói cho tôi biết đi…
– Người này là của tôi. Các cậu đừng tranh với tôi. Ý Hàn, cậu giới thiệu giúp mình đi.
-”Y là của tôi”
– Không được. Là của tôi…
Lúc Thu Ý Hàn và mấy nữ đồng nghiệp đang soi mói, Đường Trọng đã đi đến trước mặt Thu Ý Hàn, nhìn thấy con mắt sáng long lanh và khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô thì cười hỏi:
– Có lạnh hay không?
– Lạnh.
Thu Ý Hàn nhỏ giọng nói, âm thanh như muỗi kêu.
– Vậy thì mặc quần áo cho ấm vào.
Đường Trọng cúi đầu xoay người giúp cô mở rộng áo lông rồi kéo khóa lên, lại giúp cô đội mũ lên, bịt kín đầu lại, chỉ để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn hồn nhiên xinh đẹp như búp bê.
– Oa…
Đám con gái thấy động tác vừa ôn nhu vừa mạnh mẽ của Đường Trọng thì hét lên ầm ầm.
– Còn lạnh không?
Đường Trọng hỏi.
Thu Ý Hàn cầm lấy một chén trà nóng, chỉ khẽ lắc đầu, nhìn chằm chằm Đường Trọng không nháy mắt như là một kẻ đần mê trai.
– Nước còn nóng à? Có muốn thêm chút nước nữa không?
Đường Trọng hỏi.
Thu Ý Hàn lắc đầu, lại rất nhanh khẽ gật đầu.
Vì thế Đường Trọng đẩy cửa phòng ra ngoài. Rất nhanh hắn mang theo một ấm nước sôi đến.
. Hắn bỏ nắp ấm nước ra, ý bảo Thu Ý Hàn nhấc đôi chân nhỏ nhắn đáng yêu trắng nõn của cô ra khỏi chậu nước nóng. Lúc này hắn mới từ từ đổ nước sôi vào 2 trong chậu.
Đây là khách sạn bình thường mà Đường Trọng tùy ý tìm được.
Sau khi hắn đưa Thu Ý Hàn đi thì phát hiện trời thật sự rất lạnh mà trên người Thu Ý Hàn tuy mặc áo lông nhưng phần bắp chân bên dưới vẫn lộ ra. Cô cắn chặt răng nhưng vẫn có âm thanh răng va chạm vào nhau truyền tới.
Đường Trọng cũng không biết phải dẫn cô đi đâu. Trở lại trường thì không thích hợp, trở lại nhà cô thì lại càng không thích hợp. Quan trọng nhất là hắn cần lập tức giữ ấm cho Thu Ý Hàn. Vì vậy Đường Trọng mới tìm một khách sạn ven đường rồi thuê một phòng.
Hắn vào phòng thì mở điều hòa ra, ôm lấy chăn trên giường bọc Thu Ý Hàn lại.
Cũng không biết hắn và nhân viên phục vụ nói gì mà nhân viên phục vụ lại mang tới một cái chậu nhựa, lại đưa cho hắn một bình nước sôi.
Sau khi đổ thêm nước sôi vào trong chậu, lại đổ thêm một chút nước lạnh vào thì mới đề Thu Ý Hàn ngâm chân vào trong.
Ngâm được mấy phút thì Thu Ý Hàn mới trấn định lại, người cũng không run rẩy như vừa nãy nữa.
– Cho vào đi.
Vì thế Thu Ý Hàn nghe lời, lại bỏ chân vào ngâm trong nước ấm.
Đường Trọng để bình nước ấm qua một bên nhìn thấy ngón chân sưng đỏ của Thu Ý Hàn thì nói:
– Bị thương do lạnh quá rồi. Nhất định phải bôi thuốc. Nếu không thì sẽ bị nứt da. Nứt da thì sẽ vừa đau vừa ngứa, buổi tối em không ngủ được đâu.
– Sao anh biết?
Thu Ý Hàn hiếu kỳ hỏi.
– Anh đã từng bị nứt da.
Đường Trọng cười:
– Em cứ ngâm một lát nữa đi, anh đi mua thuốc cho em. Dưới lầu có một tiệm thuốc.
Nói xong Đường Trọng liền đi ra ngoài.
Thu Ý Hàn ngẩn người ra nhìn theo bóng lưng vội vàng của Đường Trọng cắt đứt ở trên cửa gian phòng.
Đợi đến lúc Đường Trọng mua tấm bằng cao nứt da về thì chậu nước ấm đã biến thành ấm áp.
– Nhấc chân lên nào.
Đường Trọng nói.
Thu Ý Hàn nhấc chân lên.
Đường Trọng lấy khăn mặt sạch giúp cô lau khô chân, sau đó mở tấm bằng cao ra rồi giúp cô bôi vào chân.
Chân nhỏ lần đầu tiên bị con trai đụng vào, trái tim của Thu Ý Hàn liên tục nhảy loạn xạ, cả người cũng căng cứng theo.
Đường Trọng lại hồn nhiên chưa phát hiện ra, thuần thục nhanh chóng bôi thuốc cao lên chân cô.
– Cô ấy thật đẹp.
Thu Ý Hàn nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của Đường Trọng thì lên tiếng nói.
Nói xong câu đó, Đường Trọng còn chưa làm gì thì trong lòng cô đã đau đớn một hồi.
Hốc mắt cô đỏ lên, nước mắt chảy xuống như hạt châu.
Đường Trọng ngẩng đầu liếc nhìn cô, nói:
– Em cũng rất đẹp mà.
Nói xong lại cúi đầu giúp cô bôi thuốc, giúp cô mát xa lưu thông mạch máu còn ứ đọng.
Nếu không làm tan mấy khối máu tụ kia thì loại đau khổ này sẽ làm cho người ta hận không thể mài ngón chân đi.
– Em không, cô ấy rất đẹp.
Thu Ý Hàn nghiêm túc nói. Khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, không muốn Đường Trọng nhìn thấy nước mắt chảy ra lại chê cười.
Đường Trọng vô cùng nghiêm túc suy nghĩ. Thu Ý Hàn khẩn trương nhìn hắn, sợ Đường Trọng thật sự sẽ nói “em không xinh, cô ấy rất xinh đẹp”.
Con gái tự mình nói là một chuyện. Họ nói như vậy là hi vọng người có thể phủ định quan điểm của họ. Nếu như người thuận theo đúng lời bọn họ thì người cũng chỉ có một con đường có thể đi mà thôi.
– Bọn em đều rất đẹp.
Đường Trọng nói:
– Nhưng cô ấy đáng ghét hơn em một chút.
– Em cũng bị người khác chán ghét mà. Chúng ta vừa rời ra, chuyện gì cũng không làm được. Em còn luôn khóc, lúc vui cũng khóc, lúc buồn cũng khóc. Em không biết lái xe, cũng không biết đi học thi bằng lái xe như thế nào, không phân rõ trái phải. Em sợ lạnh. Những đồng nghiệp khác có thể mặc đồng phục đứng bên ngoài một thời gian dài. Em đứng một lúc đã muốn về nhà rồi..
– Sao anh không nói chuyện?
Thu Ý Hàn thấy Đường Trọng im lặng nhìn mình thì hỏi.
– Em nói tiếp đi.
Đường Trọng nói:
– Anh cũng muốn biết rốt cục em có bao nhiêu khuyết điểm.
– Đáng ghét. Thu Ý Hàn “phì” một tiếng nở nụ cười, đưa tay ra đánh vào cánh tay Đường Trọng.
Một phát. Lại một phát.
Cô không nỡ dừng lại.