Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 285: Hoặc ăn tát hoặc bị đá trứng, mày chọn cái nào?
- TOP Truyện
- Hỏa Bạo Thiên Vương
- Chương 285: Hoặc ăn tát hoặc bị đá trứng, mày chọn cái nào?
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : Mạt Thế Phàm Nhân
– Ý Hàn, cậu làm sao vậy? Cậu không sao chứ? Sắc mặt lại khó coi như vậy. Có cần về trước nghỉ ngơi không.
– Mình không sao.
Thu Ý Hàn lắc đầu, ngồi yên trên ghế, ngẩn ra.
Cô không biết mình nghĩ gì, cần phải nghĩ gì, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng. trong lòng điên cuồng mọc lên một thứ cỏ dại. Những ngọn cỏ kia đâm vào trái tim khiến cô vô cùng khó chịu, lại không biết là chỗ nào đau nhất.
Cô không có kinh nghiệm gì ở phương diện này, chưa từng có cảm nhận như vậy, chỉ cảm thấy hít thở không thông, không thể thở nổi.
Rất nặng nề.
Áp lực khiến người ta muốn khóc.
– Ý Hàn, cậu không cần phải lo lắng. Nam bánh mỳ nếu dám nói cậu thì chúng tôi sẽ không đồng ý. Chúng tôi không phải vừa nói rồi sao? Mọi người đoàn kết một lòng, cùng chống chọi với kẻ địch. Nếu hắn muốn sa thải cậu thì chúng tôi sẽ đi cùng cậu. Nếu như sản phẩm mới không được mở rộng, công ty cũng không bỏ qua cho hắn đâu. Thái Tiểu Phân ôm phía sau thân thể Thu Ý Hàn, tùy ý để đầu cô tựa lên bộ ngực đầy đặn của mình, nói rất có nghĩa khí.
– Mình không lo gì.
Thu Ý Hàn lắc đầu. Cô không muốn nói chuyện, mỗi câu nói như rút hết sức lực của cô vậy.
– Vậy cậu sao vậy? Có phải là thấy lạnh không?
Cô gái tàn nhang nghi hoặc hỏi. Sau đó cô bừng tỉnh, nói: – Nhất định là lạnh quá rồi. Trời lạnh như vậy, Nam bánh mỳ không cho chúng ta mặc đồ lao động. Cậu chờ một chút, mình lấy áo khoác cho cậu.
Nói xong cô liền chạy đi lấy chiếc áo lông và mũ lông cho Thu Ý Hàn, chóng lên người Thu Ý Hàn.
Không biết Thu Ý Hàn có lạnh thật hay không nhưng tay chân đều đang run rẩy.
– Thật sự mình không sao mà.
Thu Ý Hàn thò tay lau nước mắt đọng trên mặt, cắn chặt răng, cố gắng cười cười, nói:
– Chúng ta làm việc mau thôi. Sợ là sắp có tuyết rơi đấy.
Nói xong cô liền đứng dậy.
Cô định cởi áo lông trên người ra, lại bị cô gái mặt tàn nhang với Thái Tiểu Phân cản lại.
-Ý Hàn, cậu mặc vào đi. Cậu nhìn cậu đi… Tay của cậu vẫn còn run kia. Chân cũng run. Như là đang bị sốt ấy. Hay là cậu xin phép Nam bánh mỳ về trước nghỉ ngơi một chút đi.
Thu Ý Hàn lắc đầu, thực sự không kiên trì cởi áo lông xuống.
Cô bưng một chén cà phê nóng hổi lên, lại đứng bên đường lần nữa, dùng giọng nói trong trẻo của nói to với người đi đường.
– Cà phê Nam Phi, uống thử miễn phí. Tiên sinh, anh có muốn thử cà phê của chúng ta một chút không.
Lúc nói chuyện, mắt cô nhìn khắp trăm phương ở phía đối diện.
Thế như hai bóng người kia đã biến mất khi ông tung tích.
– Hôm nay là đêm giáng sinh… Bọn họ nhất định phải đi ăn tối chỗ có ánh nến nhỉ?
Thu Ý Hàn thầm nghĩ.
– Cà phê Nam Phi, uống thử miễn phí. Anh có muốn uống thử cà phê của chúng ta không?
– Cà phê đâu nào? Một giọng cười hì hì vang lên trước mặt cô.
Cô thất hồn lạc phách, tinh thần không tập trung, con mắt cũng không chú ý tới trước mặt mình, bị tiếng nói đột ngột vang lên này dọa cho lui lại phía sau một bước dài.
Mãi tới lúc này, cô mới thấy trước mặt mình là một thanh niên nam mặc đồ thể thao, tóc nhuộm vàng hoe, trông như lưu manh.
Người đàn ông này dáng cao gầy, dường như một trận gió cũng thổi bay hắn vậy.
Vì biểu hiện của hắn có vẻ rất thong dong hoặc là trông rất ngu ngốc. Trời lạnh như vậy mà hắn còn mặc một bộ quần áo thể thao mỏng manh, bên trong là một áo phông màu đen, lộ vẻ rất phong độ.
Hai cánh tay của hắn đút túi quần, cổ co rụt lại, dùng tư thế theo mình là đẹp giai nhất để nhìn Thu Ý Hàn.
Sau lưng hắn còn có hai người trông rất lưu manh.
– Cà phê… Thu Ý Hàn cúi đầu nhìn sang, mới phát hiện ra hai chén cà phê uống thử đã bị hắn uống hết rồi, chỉ còn lại hai chén không ở đó. Vì vậy cô liền quay người chạy tới mang hai chén nữa tới.
– Cà phê ở đây.
Người đàn ông kia cầm cà phê, ngửi một hơi rất hưởng thụ, sau đó uống một hớp hết sạch chén.
Hắn đặt chén không lên khay, sau đó cầm một ly cà phê khác.
– Tiên sinh, hương vị cà phê này thế nào?
Thu Ý Hàn hỏi. Làm việc lâu như vậy trong lĩnh vực này, dạng khách nào cũng đã từng gặp rồi, thủ trưởng kiểu gì cũng gặp rồi.
Hiện giờ Thu Ý Hàn đã không phải là Thu Ý Hàn trước kia nữa rồi.
Ngoài việc thích khóc ra.
Người đàn ông này lại uống cạn sạch chén cà phê trong tay, cười hì hì nhìn Thu Ý Hàn, nói.
– Thế nào? Tôi uống còn chưa thấy vị gì đâu. Cô mang tới mấy chén nữa đi. Đúng rồi, đừng có nhỏ mọn như vậy. Các người không phải bảo uống thử miễn phí sao? Bạn của tôi còn chưa được uống đâu.
– Đúng đúng, mau mang cà phê ra đi. Để chúng tôi nếm thử xem. Sắp lạnh cóng tới nơi rồi.
– Không đem cũng được. Cho chúng tôi số điện thoại đi.
Nói xong, ba người liền cười ha hả, có vẻ rất đắc ý vì đùa giỡn được người khác.
– Thực xin lỗi, chúng tôi chỉ cho mỗi khách uống một ly miễn phí thôi. Anh đã uống bốn ly rồi, quá số lượng mà công ty chúng tôi quy định rồi.
Thu Ý Hàn hiểu ra, nhẹ nhàng từ chối. Thật ra công ty cũng không quy định như vậy. Thường khách hàng chỉ thử một ly là có quyết định mua hay không. Ai như hắn uống liền bốn ly còn bảo là chưa ra vị gì chứ?
Mà nói lại, theo tình huống hiện giờ, bọn họ rõ ràng không phải tới uống cà phê mà là tới đòi số điện thoại.
Sắc mặt ba người lộ vẻ không vui. Người thanh niên tóc vàng kia nhìn chằm chằm vào Thu Ý Hàn, nói:
– Cô em, đừng có không nể mặt như vậy. Cô không nể mặt người khác, chúng tôi cũng không nể mặt cô đâu.
– Đây là quy định của công ty, tôi cũng có chỗ khó của tôi. Thu Ý Hàn nói. Cô đưa công ty ra, chắc chắn những người này cũng không thể nói gì cô.
– Quy định chó má gì.
Thanh niên tóc vàng mắng.
– Nói thẳng ra đi. Tôi thấy xinh xắn, chủ yếu là muốn kết bạn thôi. Con mẹ nó làm gì mà không uống nổi ly cà phê chứ? Nhà chúng tôi uống cà phê hàng hiệu chứ như các người à? Đến tên cũng không nghe bao giờ. Cô cho rằng tôi thèm uống à?
– Thực xin lỗi. Trong lúc làm việc tôi không thể kết bạn với người khác.
Thu Ý Hàn nói, sau quay người định đi.
Cô vừa đi, áo lông trên người đã bị túm lại.
Thanh niên tóc vàng kia lại khôi phục nét mặt cười hì hì, nói:
– Mỹ nữ, cho tôi số điện thoại đi. Tôi không có ác ý đâu. Thật sự chỉ muốn kết bạn thôi…
– Tôi không muốn kết bạn với anh.
Quần áo Thu Ý Hàn bị người ta giữ chặt, trong nội tâm cũng tức giận một phần.
– Cô không cho tôi số điện thoại, tôi sẽ kéo áo cô không buông.
– Anh buông ra…
– Không buông, trừ phi là cô cho tôi số điện thoại.
– Buông tay.
– Không buông. Nói không buông là kiên quyết không buông.
Chát.
Thu Ý Hàn quay phắt người lại, vung khay cà phê đập mạnh lên mặt thanh niên tóc vàng.
Khay này bằng nhựa, nện trên mặt người ta cũng không gây tổn thương quá nặng.
Thế nhưng điều này vẫn làm cho tên tóc vàng không hề phòng bị kêu lên đau đớn.
– Đồ gái điếm thối tha. Nể mặt mày mày không biết xấu hổ. Anh em đâu, đập nát quán cà phê của bọn nó đi. Tên tóc vàng che mặt kêu to..
Tên tóc vàng che mặt kêu to.
– Làm gì đó? Các người làm gì đó?
Nam bánh mỳ lúc này xuất hiện rất thần kỳ, nhìn mấy thiếu niên bất lương đang gây khó dễ cho Thu Ý Hàn, hô lên.
– Bọn chúng quấy rối Thu Ý Hàn.
Thái Tiểu Phân đứng cạnh Thu Ý Hàn cho nên thấy rõ tất cả mọi chuyện, đang muốn chạy đi tìm viện binh thì không ngờ được là Nam bánh mỳ lại xuất hiện.
– Các người muốn làm gì? Dám gây sự ở đây, tôi sẽ gọi cảnh sát bắt các người đi ngay đó.
Nam bánh mỳ quát.
Có một người đàn ông thân hình cao to như người ngoại quốc, thoạt nhìn như lãnh đạo xuất hiện. Ba người thanh niên này đúng là không dám hành động thiếu suy nghĩ.
– Công ty các người lừa đảo. Tên tóc vàng ôm má trái đỏ rực của mình mà kêu lên:
– Rõ ràng nói là cho uống cà phê miễn phí, vì sao lại không cho người ta uống hả? Uống không được thì đừng nói là miễn phí. Các người cố ý làm mất mặt người khác đấy à?
– Chuyện gì đây?
Nam bánh mỳ nhìn chằm chằm vào Thu Ý Hàn, nói.
– Hắn đã uống bốn chén rồi.
Thu Ý Hàn nói.
– Bốn chén thì sao?
Tên tóc vàng cười lạnh liên tục.
– Trước đó các người không có nói là không được uống quá bốn chén chứ? Công ty các người có quy định như vậy sao? Hai bạn của tôi còn chưa được uống đây, vì sao còn chưa mang cà phê cho bọn họ chứ?
– Vì sao không mang cà phê cho bọn họ?
Nam bánh mỳ vừa mới cãi cọ với Thu Ý Hàn một hồi, hơn nữa bị có kích động những người khác từ chức, đã có thành kiến rất sâu với cô. Vừa rồi hắn ôm hận trở về, đang nghĩ xem phải đuổi cô hay khiến cô phục tùng mình thế nào. Không ngờ vừa xoay người trở lại, hắn đã thấy cơ hội trừng phạt Thu Ý Hàn rồi.
– Bởi vì tôi cảm thấy yêu cầu của hắn quá mức rồi.
Thu Ý Hàn nói.
– Bọn họ là khách hàng. Khách hàng là thượng đế. Cô nhất định phải xin lỗi những vị khách tôn kích của chúng ta, hơn nữa còn phải tự bưng cà phê tới mời bọn họ. Nam bánh mỳ lên mặt dạy dỗ.
– Đúng. Xin lỗi đi. Cô ta nhất định phải xin lỗi, không chỉ không cho chúng tôi uống cà phê mà còn ra tay đánh người. Tiên sinh, nữ nhân viên công ty anh có tố chất rất kém cỏi đấy.
Tên tóc vàng không ngờ nam bánh mỳ lại đứng về phía mình, cảm xúc kích động hộ.
– Tôi làm đúng, không xin lỗi.
Thu Ý Hàn quật cường nói.
– Cô phải xin lỗi.
Lúc này nam bánh mỳ không nhượng bộ nữa.
– Cô phá hủy hình thượng của công ty, vi phạm nguyên tắc buôn bán trung thực của công ty , nếu còn không xin lỗi thì tôi sẽ xin lãnh đạo đuổi việc cô. Cô không những không lấy được tiền lương mà còn phải bồi thường tổn thất do hành vi của mình gây ra.
– Trưởng phòng, Thu Ý Hàn không sai.
Thái Tiểu Phân lên tiếng.
– Bọn họ muốn lấy số điện thoại của Thu Ý Hàn, còn kéo quần áo cô ấy, không để cô ấy đi.
– Những điều này tôi không thấy.
Nam bánh mỳ cũng không coi lời của nhân viên mình là căn cứ chính xác.
– Hơn nữa đây cũng không phải là cái cớ để cô ấy từ chối phục vụ và đánh khách hàng. Dù là thế nào đi nữa, cung cách làm việc của cô ta có vấn đề.
– Tôi không xin lỗi.
Thu Ý Hàn cắn răng nói, vẻ mặt kiên trì. )
– Hoặc là xin lỗi, hoặc là xéo đi.
Cô chỉ có một lựa chọn. Nam bánh mỳ cười lạnh nói.
– Hoặc là ăn tát, hoặc là đá “trứng”, mày chọn cái nào?
Trong đám người đang vây xem, giọng một người đàn ông vang lên.