Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 284 : Cháu không lạnh
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : Mạt Thế Phàm Nhân
– Chào anh, mời anh uống cốc cà phê.
– Chào anh, đây là cà phê nhập từ Nam
– Chào anh, thực xin lỗi, làm phiền anh một chút…
Nơi đầu đường tấp nập người qua lại, vài cô gái xinh đẹp bê khay trong tay, trên khay là những cốc cà phê mới pha còn nóng hổi, đang mời mấy người qua đường tế uống miễn phí.
Bây giờ đã là mùa đông, gió lạnh thấm vào người, tất cả mọi người đều mặc áo 2 khoác lông cùng khăn quàng cổ quấn chặt vào người. Có cô gái còn đội thêm chiếc mũ Nô-en cho hợp với không khí trông rất đáng yêu.
Thế nhưng, mấy cô gái này chỉ mặc áo khoác vest mỏng cùng váy ngắn đến đầu gối, thân thể tuy lạnh nhưng vẫn nở nụ cười thân thiện.
– Chào anh. Mời anh uống cốc cà phê.
Một cô gái trẻ ngăn người qua đường nói. Ánh mắt cô trong suốt, trông như hai viên đá quý khảm trong hốc mắt luôn loé sáng làm cho người ta yêu thích.
Người đàn ông đang muốn từ chối nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn chờ mong của cô gái liền mềm lòng, cầm một cốc cà phê lên uống nói:
– Ừ, cũng được, mùi vị rất thơm.
– Nếu anh thích có thể mang một hộp về. Đây là cà phê nhập từ Nam Phi, hiện đang được rất nhiều người ưa chuộng, mua hai hộp sẽ được tặng thêm một hộp nữa.
Người đàn ông gật đầu nói:
– Được, vậy cho tôi hai hộp.
– Cám ơn.
Cô gái vui vẻ nói, lộ ra khuôn mặt kiều diễm tươi cười.
– Thu Ý Hàn, cậu thật giỏi, lại bán được một phần nữa.
Cô gái bên cạnh đi tới, dùng khuỷu tay huých bả vai Thu Ý Hàn nói:
– Hôm nay cậu bán được nhiều nhất thì sẽ được trích phần trăm nhiều nhất rồi.
– Không đâu, Tiêu Phân cũng bán được nhiều mà.
Thu Ý Hàn xấu hổ nói.
– Haiz, chỉ có hai cô bán nhiều thôi.
Cô gái trên mặt có mấy vết tàn nhang nói:
– Tiêu Phân có ngực lớn, cô thì có khuôn mặt xinh đẹp thì ai từ chối được hai yêu nghiệt các cô chứ?
– Ngực tôi đâu có to.
Cô gái cao, chân dài, ngực lớn đi tới nói:
– Tôi bán được nhiều là vì tôi cố gắng. Ai bảo các cô không cố gắng chứ?
– Chúng tôi không cố gắng bao giờ? Chúng tôi cũng để khách uống thử nhưng họ không muốn uống thì chúng tôi làm được gì.
– Xong rồi, trở về thì tên nam bánh mì okia sẽ mắng chúng tôi thôi.
– Các cô tụ tập một chỗ làm gì thế hả?
Một người đàn ông mặc âu phục đen xuất hiện sau lưng các cô, dùng tiếng Trung không lưu loát nói:
– Có muốn làm việc nữa không ?
Mấy cô gái như chú chim bị hoảng sợ nhanh chóng tản ra.
Người đàn ông này da trắng, mặt như cái bánh nướng, là trưởng bộ phận của chi nhánh mới mở thêm này. Hắn được các cô đặt biệt danh là “nam bánh mì”.
– Hàn Linh Linh đi đâu rồi?
Nam bánh mì cũng không vì mấy cô tản đi mà hết giận, vẫn lớn tiếng hỏi.
– Trưởng bộ phận, Hàn Linh Linh đau bụng nên đi nhà vệ sinh rồi.
Thái Tiểu Phân giải thích.
– Đau bụng, đi nhà vệ sinh? Làm sao lại đau bụng? Đi nhà vệ sinh nào? Cô dẫn tôi đi tìm cô ta, nếu không tìm thấy thì làm sao?
Nam bánh mì tức giận nói:
– Toàn là viện cớ, đồ trâu lười, ngựa lười. Người Trung Quốc không có trí tuệ, chỉ có chút khôn vặt này. Các cô tưởng tôi sẽ bị lừa sao?
Thấy nam bánh mì vẫn tức giận, Thái Tiểu Phần cũng không dám nói nữa, chỉ nói nhỏ hai câu nhưng ở đây nhiều xe, nhiều người đi lại ồn ào cũng không ai nghe được cô nói gì.
Thu Ý Hàn cau mày, đi tới nói:
– Trưởng bộ phận, Hàn Linh Linh đúng là bị đau bụng nên mới đi nhà vệ sinh. Hôm nay, cô ấy tới tháng mà công việc của chúng tôi không cho phép mặc áo khoác nên mới bị cảm lạnh dẫn tới đau bụng.
– Cô nói thế là có ý gì?
Nam bánh mì hung hăng trừng Thu Ý Hàn nói:
– Cô có ý gì?
– Tôi không có ý gì, chỉ là báo cáo tình hình thực tế cho anh biết thôi.
Thu Ý Hàn quật cường nhìn hắn nói.
– Cô còn dám nói. Cô còn muốn làm việc này nữa không? Trong thời gian làm việc mặc đồng phục thì có gì sai. Tất cả các nước trên thế giới đều công nhận việc này, tại sao đến Trung Quốc lại lấy đó là lý do cho sự lười biếng của mình?
– Chúng tôi không lười biếng.
Thu Ý Hàn nghiêm mặt nói:
– Dù trời rất lạnh nhưng chúng tôi vẫn đang cố gắng làm việc và giới thiệu sản phẩm của công ty với khách hàng. Nhưng Hàn Linh Linh là trường hợp đặc biệt. Cô ấy bị ốm, bất đắc dĩ mới phải bỏ ra ngoài một lát. Vì thế anh không thể dùng tra điều này để chửi mắng chúng tôi.
– Tôi chửi các cô thì làm sao?
Nam bánh mì khinh thường nói:
– Hàn Linh Linh rời khỏi vị trí công tác, nếu trong vòng 10 phút mà không có mặt thì tháng này cô ta sẽ bị trừ tiền lương.
Hắn lại chỉ vào Thu Ý Hàn nói:
– Nếu cô còn dám cãi lại thì tiền lương tháng này của cô cũng bị trừ. Không những thế, tôi sẽ đuổi việc cô. Hừ, cô biết Trung Quốc các cô cái gì không đáng tiền nhất không? Là con người. Chỉ cần tôi dán một tờ thông báo tuyển dụng tại cửa thì có khối người đánh nhau vỡ đầu chen đến đấy.
– Tôi không phục.
Thu Ý Hàn lạnh mặt, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy tức giận:
– Cách anh xử lý không công bằng với chúng tôi.
– Không công bằng hả?
Nam bánh mì cười lạnh:
– Trên thế giới này có việc gì không công bằng? Tôi sinh ra ở Hàn Quốc, cô sinh ra ở Trung Quốc, đây là việc không công bằng nhất trên thế giới. Cô có thể thay đổi sao? Nếu cô có thể thay đổi thì hãy cầu nguyện thượng đế cho con cháu cô cũng đầu thai làm một người Hàn Quốc đi..
– Quyết định như thế đi.
Nam bánh mì nhìn đồng hồ trên tay nói:
– Bây giờ chỉ còn mười phút. Nếu trong 10 phút mà Hàn Linh Linh không quay lại thì tiền lương tháng này của cô ta sẽ bị trừ. Còn cô nữa, bắt đầu từ bây giờ hãy ngậm miệng lại, đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi. Nam bánh mì nói xong, chuẩn bị rời đi.
– Anh đứng lại đó cho tôi.
Thu Ý Hàn quát lớn.
Nam bánh mì phẫn nộ quay lại, chỉ hận không thể xông lên tát Thu Ý Hàn mấy cái.
– Cô có biết lễ phép không hả? Đây chính là cách cấp dưới nói chuyện với cấp trên à? Cha mẹ cô dạy cô như thế sao? Với loại người như cô mà ở Hàn Quốc thì…
– Câm miệng.
Thu Ý Hàn tức giận cắt ngang, nói:
– Thứ nhất, tôi rất có lễ phép, là anh không biết lịch sự. Đối với người không lịch sự thì tôi không cần lịch sự với anh ta. Thứ hai, cấp trên không thể làm gương và không biết thông cảm cho cấp dưới thì người đó không xứng với chức vụ của mình. Cấp trên như vậy không đáng tôi tôn trọng. Thứ ba, anh không có tư cách nói về cha mẹ của tôi. Bởi vì họ được giáo dục tốt hơn anh nhiều. Còn nữa, anh nói Hàn Quốc tốt thế này thế kia, lại coi đó là niềm tự hào. Chẳng lẽ cách anh cư xử chính là bản chất của người Hàn Quốc sao? Cha tôi có rất nhiều đối tác là người Hàn Quốc nhưng họ rất khiêm tốn, rất dễ gần. Loại người như anh không phải là làm cho người Hàn Quốc mất mặt à? Trung Quốc chúng tôi cũng có không ít người như anh vậy. Trong mắt chúng tôi họ là người bỏ đi.
– Cô..
Nam bánh mì tức giận đến đỏ mặt, ngón tay mập mạp chi vào Thu Ý Hàn nói:
– Thu Ý Hàn, cô bị đuổi việc, ngay lập tức có hiệu lực.
– Tôi đã ký kết hợp đồng lao động với công ty. Nếu anh đuổi việc tôi thì đầu tiên phải trả tiền lương tháng này cho tôi. Ngoài ra anh còn phải trả thêm hai tháng tiền lương để bồi thường cho tôi.
– Được, bây giờ tôi sẽ trả cô.
Hắn lấy bút từ trong túi ra nói:
– Bây giờ tôi sẽ ghi biên lai cho tài vụ, cô đi lấy tiền rồi rời đi ngay.
– Tôi cũng muốn nghỉ việc.
Thái Tiểu Phận nói:
– Anh ghi biên lai cho tôi luôn đi.
Tên này khinh người quá đáng, cô thật sự không chịu nổi rồi.
Mặc dù đêm giáng sinh mà nghỉ việc sẽ hơi bực mình nhưng nếu không nghỉ việc mà phải đối mặt với tên bánh mì này sẽ càng thêm khó chịu.
Cùng lắm thì sang năm mới bắt đầu lại lần nữa. Ai sợ ai chứ.
– Tôi cũng xin nghỉ việc, anh viết biên lại cho tôi đi.
Cô gái có tàn nhang nói:
– Với loại người như anh, ai làm việc cho anh người đó xui xẻo.
– Đúng vậy, chúng tôi đều nghỉ việc, không thèm làm việc cho tên vô lương tâm như anh. Chúng ta đi, để chính hắn chào khách đi. Hắn không phải đã nói chỉ cần dán một tờ giấy là có khối người tranh nhau làm sao? Để bọn họ chui vào đi.
– Các cô….
Nam bánh mì chi vào những cô gái này, tức giận đến run người.
– Anh phải thu hồi hình phạt với Hàn Linh Linh và xin lỗi chúng tôi.
Thu Ý Hàn nói.
Cuối cùng hắn cũng không xin lỗi mà tức giận rời đi.
Mọi người nhìn hắn mất mặt rời đi, lại nhìn Thu Ý Hàn vẫn đứng đầu trận tuyến hỏi:
– Ý Hàn, bây giờ chúng ta phải làm sao?
– Tiếp tục bán cà phê thôi.
Thu Ý Hàn cười nói:
– Hắn chưa sa thải chúng ta mà chúng ta không làm việc thì hắn sẽ có cớ trừ tiền lương của chúng ta.
– Haizz, đúng là số khổ.
Thái Tiểu Phân bất đắc dĩ nói:
– Nếu tôi có thể gả vào nhà giàu thì cũng không cần phải chịu tội thế này rồi.
– Không phải không có cơ hội mà.
Thu Ý Hàn cười nói:
– Chẳng qua trước hết chúng ta phải đoàn kết lại, không thể để hắn chèn ép từng người một. Nếu không chúng ta đều xong đời rồi.
– Yên tâm đi, chúng tôi sẽ duy trì cô như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
– Đúng vậy Ý Hàn, chúng tôi sẽ nghe theo cô, cô rất có chủ ý.
Thu Ý Hàn cười cười, tiếp tục mời khách thử cà phê. Bỗng nhiên mặt cô trắng bệch, hình như đã nhìn thấy việc gì khiến người ta sợ hãi.
Mắt cô trừng lớn, nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ bên kia đường.
Như gặp phải sự đã kích lớn.
Một người phụ nữ đi tới, tự mình cầm cốc cà phê trong khay uống, thấy vẻ mặt Thu Ý Hàn không tốt, quan tâm hỏi:
– Cháu gái, trời lạnh như thế sao không mặc thêm áo khoác? Có lạnh không?
– Cháu…
Thu Ý Hàn đang muốn trả lời những lời còn chưa nói đã thấy nước mắt ào ào chảy ra.