Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 283: Lời mời đêm giáng sinh
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : Mạt Thế Phàm Nhân
– Thân phận thế thân của Đường Tâm vẫn đang là đề tài được bàn luận ở khắp mọi nơi, cho tới bây giờ vẫn không có người nào đứng ra tra lại điều nghi vấn này. Tại thời khắc mẫn cảm này, Đường Trọng nhận được điện thoại của Bạch Tố, nói là Trương Thượng Hân muốn làm khách quý trong buổi hòa nhạc của nhóm Hồ Điệp ở Hương Cảng.
Bạch Tố đã đồng ý. Cô nói cô không có biện pháp để từ chối.
Đường Trọng hỏi cô đến lúc đó sẽ che dấu thân phận như thế nào. Lúc này, Bạch Tố cũng đã mất đi tin tưởng. Cô vẫn muốn kiên trì, nhưng tình hình cứ phát triển như thế này, thì có thể kiên trì được bao lâu nữa?
Tất cả mọi người đều rõ, chuyện bị phát hiện là điều tất nhiên sẽ xảy ra.
Kết quả sau khi chuyện này bị phát hiện sẽ như thế nào? Ai cũng không đoán trước được.
Đường Trọng nghĩ, nếu như thật sự không kiên trì được nữa, Đường Tâm cũng sẽ hiểu cho mình? Mỗi người bọn họ đều đã cố gắng hết sức.
Nếu em ấy thật sự yêu quý Hồ Điệp, thật sự yêu quý mỗi người trong nhóm, thì em ấy nên sớm trở về. Người thay thế, cuối cùng cũng là người thay thế, không thể hoàn toàn là em ấy được. Chỉ khi em ấy trở về, chính em ấy đứng trên sân khấu, đó mới là niềm vui chính thực của em ấy.
Lâm Vị Tiếu đã tiến hành thay đổi đối với Quán Cẩm Tú. Một vài người không dùng được đều bị cho nghỉ việc. Cô còn đề bạt những nhân viên có năng lực ở tầng dưới lên hoặc thông báo tuyển dụng người có năng lực từ bên ngoài thêm vào. Cô đã rất bận rộn và vất vả, nên công việc diễn ra vô cùng thuận lợi.
Thủ tục thế chấp Quán Cẩm Tú để vay tiền đã được phê duyệt. Có một lượng lớn tài chính này, công việc của Tô Sơn và Cố Anh Hùng bắt đầu bận rộn lên. Việc đăng kí công ty, thuê văn phòng, thông báo tuyển dụng nhân viên, còn phải có người khơi thông quan hệ. Một công ty mới lần thứ nhất đã nhận được một khối bánh ngọt lớn như vậy. Đây thực sự là một việc có tính khiêu chiến rất lớn đối với năng lực của Tô Sơn cùng Cổ Anh Hùng và các các nhân viên trong công ty.
Tô Sơn chấp nhất và dũng cảm. Cổ Anh Hùng lại có kinh nghiệm phong phú. Việc Đường Trọng có thể làm cũng chỉ là động viên sau lưng bọn họ.
Ngược lại Vương Địch u lại biểu hiện ra sự nếm gai nằm mật. Từ khi đánh cuộc thua Đường Trọng, sáng sớm mỗi ngày đúng tám giờ hắn đều mang các loại đồ ăn đưa đến phong 307 của Đường Trọng. Ngày đầu tiên, hắn còn dùng một chút thủ đoạn nhỏ với Đường Trọng, mày không phải nói tao mang bữa sáng cho mày sao? Tao ngồi ở bên cạnh xem mày ăn xong. Nếu may không ăn hết, về sau tạo cũng chỉ mua một phần cho mày.
Đường Trọng không thích lúc ăn cơm lại bị người xem, lại càng không ưa thích bị một người đàn ông xem, nên bịa ra một lý do đuổi hẳn ra ngoài. Lúc đuổi hắn đi còn bắt hắn ăn để kiểm tra, tránh cho hắn nhổ nước bọt ở bên trong.
Chuyện dùng âm mưu quỷ kế, làm sao hắn có thể đấu được với Đường Trọng?
Hôm nay là đêm giáng sinh.
Cũng được xưng đêm xử nữ.
Bởi vì sau ngày hôm nay, đến ngày mai có rất nhiều xử nữ sẽ mất trinh biến thành phụ nữ.
Không thể nghi ngờ, hôm nay là một ngày rất đặc biệt.
Đường Trọng nằm ở đầu giường đọc sách. Lương Đào đứng thay quần áo trước tủ. Hoa Minh lại đứng trước gương, thật vất vả chỉnh một dúm tóc của mình lúc thì chia thành 3-7, lúc lại chia làm 5-5, cuối cùng vẫn nhìn không được, lại chỉnh thành mái chém.
– Đường Trọng, hôm nay là đêm giáng sinh. Mày không ra ngoài tìm một em gái tình tứ à?
Hoa Minh vẫn còn có tâm tư để quan tâm dự định của Đường Trọng vào buổi tối hôm nay.
– Mày cũng có bạn rồi hả?
Đường Trọng hỏi lại Hoa Minh.
– Mày nói gì thế? Hoa Minh hiển nhiên rất không cảm kích đối với sự quan tâm của Đường Trọng.
– Cái gì gọi là cũng? Tao có bạn cũng là chuyện hết sức bình thường. Mày phải xin lỗi tao đi. Nhanh xin lỗi tao. Đây là mày vũ nhục, miệt thị, không có tín nhiệm đối với tình thánh Hoa Vô Khuyết này.
– Được rồi. Tao sai rồi.
Đường Trọng chỉ có thể xin lỗi. Hắn cũng biết được mình đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ.
Hoa Minh rất là thoả mãn đối với thái độ của Đường Trọng cười hì hì nói:
– Có một em gái nói Bé ngoan của tao rất đáng yêu, bảo buổi tối hôm nay muốn cùng tao cùng nghiên cứu, thảo luận bí kíp nuôi thỏ, muốn gặp mặt tao để tao dạy cô ấy đấy. Ha ha. Mày hiểu không?
– Thế à?
Đường Trọng thật đúng là không biết chuyện này. – Cô bé nhìn được không?
– Rất đẹp. Đẹp như tiên nữ ấy. Cô ấy chính là nữ thần trong mơ của tao.
– Bọn ngươi làm sao lại quen nhau?
– Quen trên mạng đấy.
Lương Đào chen vào nói.
– Bọn họ là yêu trên mạng. Đều chưa từng gặp mặt đấy. Buổi tối hôm nay nó mới gặp mặt người ta lần đầu.
– Yêu trên mạng?
Lúc này Đường Trọng mới hiểu. Thảo nào mấy ngày nay Đường Trọng đều thấy thằng này không có việc gì lại cười ngây ngô trước máy tính, nhiều lần làm mình thức giấc, ngẩng đầu lên còn thấy hai mắt của thằng này đó lên nhưng vẫn ghé vào trước máy vi tính nói chuyện phiếm cùng người ta. Hóa ra thằng này gặp người quan trọng nhất của mình ở trên mạng.
– Yêu trên mạng cũng là yêu.
Hoa Minh tức giận nói.
– Buổi tối hôm nay bọn tao gặp mặt thì thành thực sự yêu trong hiện thực rồi.
– Biết đâu lại là một cá sấu chúa đấy. Lương Đào nói gì.
– Phi phi phí. Tiểu Như của mày mới là cá sấu chúa đấy.
Hoa Minh tức giận nói.
– Chờ tao mang cô ấy về. Tao sẽ cho bạn mày cảm thấy xấu hổ vì hành vi của mình hôm nay.
Đường Trọng cười, nói:
– Tao cũng không nói cô ta là cá sấu chúa, cho nên tao cũng không cần phải xấu hổ.
– Mày chưa nói. Nhưng mày cũng cười rồi. May cười liền lộ ra ý nghĩ chân thật. Chắc chắn trong lòng mày nói, thằng ngốc này là năm nay rồ, mà vẫn còn tìm người yêu trên mạng. Có quá tầm thường không?
Đúng lúc này, cửa ra vào vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Lương Đào đứng gần cửa, thuận tay liền mở cửa ra.
Sau đó, Hoa Minh liền có vẻ mặt si ngốc nhìn cửa ra vào.
Lương Đào cảm thấy Hoa Minh biểu lộ qua ti tiện và dâm đãng, xoay người ra nhìn, cũng lập tức biến thành si ngốc.
Cửa ra vào đang đứng một người phụ nữ xinh đẹp không thể tả nổi, vẻ mặt lại vui vẻ nhìn bọn họ.
Phía trên đôi chân trắng dài là một chiếc váy bằng bông. Phía dưới là đôi giày da cao got màu đen. Trên thân là một chiếc áo sơ mi màu trắng, bên ngoài là một áo khoác chiếc màu đỏ.
Người phụ nữ này có tóc dài xõa vai, trên đầu lại đội một chiếc mũ len màu đỏ. Trên mũ có hai miếng bông nhỏ tròn tròn, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu.
Lập tức, đồng tử của Hoa Minh mở to ra, trong cổ họng phát ra tiếng nuốt nước bọt, miệng ngập ngừng, nhỏ giọng hỏi:
– Em là giày cao gót gợi cảm a?
Vẻ mặt cô ấy mê hoặc nhìn về phía Hoa Minh. Hắn đang nói cái gì thế.
– Đúng rồi. Nhất định là em. Anh nhớ hôm qua anh nói số phòng của anh với em. Không nghĩ tới em lại đến.
Hoa Minh kích động lên.
Hai tay của hắn xoa xoa, trong lòng vui sướng không biết biểu lộ ra ngoài như thế nào mới tốt.
– Giày cao gót. Đúng. Em đi đúng là giày cao gót. Đúng là rất gợi cảm.
Hắn quay người nhìn về phía Lương Đào, vẻ mặt khiêu khích, nói:
– Thấy chưa? Thấy chưa? Tao có nói sai không? Tao có nói sai không? Xấu hổ quá đi. Sám hối đi. Đố kỵ đi.
Quả thực khó có thể hình dung được nỗi khiếp sợ trong lòng Lương Đào.
– Em gái xinh đẹp như vậy, làm sao thằng Hoa Minh này lại có thể tin được ở ra trên mạng chư?
Xinh đẹp như thế này, làm sao lại lên mạng nói chuyện yêu đương như bọn cá sấu chúa chứ?
Em gái kia nhìn Hoa Minh, cuối cùng nhịn không được hỏi:
– Anh có bị bệnh không?
Hoa Minh sắp cảm động đến khóc mất.
Lần thứ nhất gặp mặt, cô ấy lại quan tâm đến sức khỏe của mình.
Chẳng lẽ cô ấy muốn buổi tối hôm nay hiến thân cho mình sao?
– Anh rất cường tráng.
Hoa Minh vội vàng trả lời.
– Anh thường xuyên còn dùng nước lạnh tắm rửa.
– Đó là mùa hè.
Lương Đào bổ sung một câu. Cái thằng bạn xấu này? Mày được lắm. Trong lòng Hoa Minh nghĩ.
– Hai người bọn họ không sao chứ?
Lúc này, câu hỏi của cô gái mặc áo khoác đỏ là cho Đường Trọng đấy. Bởi vì cô phát hiện hai người này hình như không bình thường.
– Bọn họ không sao.
Đường Trọng nói.
– Ngược lại cô đến đây là có việc gì? Tại sao cô lại đến đây chứ? Còn đến phòng ngủ của chúng tôi?
– Tới tìm anh.
Cô gái mặc áo khoác đỏ đi qua Lương Đào, đi qua Hoa Minh, đến bên cạnh giường của Đường Trọng, nói:
– Anh lợi dụng tôi xong, giờ tôi đến kiếm lợi tức đấy.
– Tôi lợi dụng cô lúc nào chứ?
Đường Trọng hỏi.
– Anh chạy đến tiệm của tôi, đập phá ở bên trong. Sự tình giải quyết xong thi cũng quên luôn rồi à?
Đường Trọng cười khổ, nói:
– Nói đi. Cô muốn làm gì?
– Hôm nay là đêm giáng sinh. Tôi muốn anh đi dạo phố cùng tôi.
Cô gái mặc áo khoác đỏ cười hì hì nói.
– Bên ngoài lạnh lắm. Tôi không muốn đi ra ngoài.
– Thế thì tôi đi Quán Cẩm Tú đập phá một trận.
Cô gái xoay người rời đi.
– Đợi một tý.
Đường Trọng vội hộ.
– Anh đồng ý rồi hả
Vẻ mặt của cô ta đắc ý, quay đầu lại.
– Đột nhiên nhớ tới, tôi vừa mua cái áo lông mà chưa mặc qua. Coi như là tôi đi mặc thử vậy, nhìn xem có được không.
– Đúng rồi. Mua quần áo mới thì phải mặc chứ.
Cô gái ra vẻ tán thành.
Vì vậy, Đường Trọng từ trên giường đứng lên, chạy đến phòng vệ sinh đi rửa mặt, đánh răng, chỉnh lại tóc, rồi mới từ trong tủ quần áo lấy ra một cái áo lông mới mặc vao.
– Không tệ. Rất đẹp trai đấy.
Cô gái nhìn Đường Trọng thay đổi quần áo mới, gật đầu nói.
– Tôi còn có lúc đẹp trai hơn.
Đường Trọng nói.
– Trước đây cũng đã nhìn. Về sau cũng sẽ thấy thôi.
Cô gái cười khanh khách.
Cô vươn tay về phía Đường Trọng.
Vẻ mặt của Đường Trọng cảnh giác nhìn chằm chằm vào cô, nói:
– Làm gì thế?
– Khoác tay anh.
Cô gái chạy tới, dùng tay của mình khoác cánh tay của Đường Trọng.
– Hôm nay là đêm giáng sinh. Chúng ta phải ra và thân mật một chút. Nếu không người khác nhìn thấy, lại cảm thấy hai người chúng ta thật đáng thương. Đi chơi tết mà không có người yêu đi cùng.
Đường Trọng không có giẫy ra. Đây giống như là một lão sói xám làm hết phận sự cùng đi theo cô gái đi ra ngoài.
Đến khi hai người rời đi, cửa phòng lại bị người đóng lại, Hoa Minh cùng Lương Đào mới từ trạng thái ngân người khôi phục lại.
Lương Đào khinh bỉ nhìn Hoa Minh, nói:
– Tao xấu hổ đấy. Tao sám hối đấy. Tao đố kỵ đây. Mày làm sao lại không biết xấu hổ như vậy. Mày còn để cho người ta sống hay không. Mày còn để cho anh mày sống nữa hay không.
Trong nội tâm Hoa Minh uất ức vô hạn, hốc mắt đỏ lên, phóng lên trên giường, che chắn lại khóc rống lên ô ô.
Thời gian này chỉ có thể trôi qua như thế.