Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 282 : Thay người chết nói chuyện
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : Mạt Thế Phàm Nhân
Quán ăn Mao gia.
Đây là lần thứ hai Đường Trọng tới, còn dùng thân phận chủ nhà mời khách.
Hắn chờ ở trong sân, nói chuyện cùng người phụ nữ lần trước gặp mặt. Cô ta cho người ta cảm giác nhiệt tình lại không quá mức, dần dần kéo gần quan hệ
giữa hai người, không mấy cậu đã gọi Đường Trọng là em rồi.
Cô ta là Trần Ngọc Thục, là bà chủ của quán cơm này. Hai vợ chồng bọn họ, một người phụ trách phòng bếp, một người phụ trách quan hệ xã hội rất ăn ý.
– Xe Giang cục trưởng đã đến.
Trần Ngọc Thục mắt sắc, đã thấy xe Buick màu đen của Giang Đào đang chậm rãi từ xa đến.
– Tôi đi qua chào hỏi chút.
Đường Trọng cười nói.
– Tôi đi cùng cậu.
Trần Ngọc Thục cười khanh khách :
– Đây vốn là công việc của tôi, cậu đừng đoạt việc của tôi.
– Không còn cách khác, ai bảo chú Giang là bề trên của tôi đâu.
Đường Trọng bất đắc dĩ nói.
– Giang cục trưởng không phải tốt bình thường với cậu. Từ trước đến giờ tôi chưa thấy một người đàn ông nào thân cận với một người đàn ông như vậy.
Trần Ngọc Thục cười nói.
Hai người vừa nói chuyện thì xe của Giang cục trưởng đã đến bãi đỗ xe.
Xe vừa dừng, Đường Trọng liền đi qua mở cửa xe . Giang Đào đi xuống, nhìn Đường Trọng trách:
– Người một nhà cả cậu còn khách khí như thế làm gì? Nơi này tôi còn quen thuộc hơn cậu còn cần cậu nghênh đón sao?
Đường Trọng chất phác cười nói:
– Chú Giang bận rộn như vậy mà còn bớt thời gian đến ăn bữa cơm này, thật khiến cháu cảm động. Cháu ra đón chú thì có gì không đúng.
– Dù bận thì cũng phải ăn cơm chứ.
Giang Đào cười nói:
– Lần sau không được làm thế này nữa.
– Vâng. Lần sau sẽ không thế này nữa. Đường Trọng gật đầu đáp.
– Giang cục trưởng, ngóng trông ngài mãi, cuối cùng ngài cũng tới.
Đợi đến khi Đường Trọng cùng Giang Đào nói chuyện xong, Trần Ngọc Thục mới chào hỏi Giang Đào.
– Mỗi ngày tôi đều muốn tới nhưng tiền rượu cao quá, tôi không trả nổi.
Giang Đào cười ha hả nói. Cùng những người như Trần Ngọc Thục nói chuyện thì cần phải có những lời khách khí.
– Giang cục trưởng nói vậy là mắng chúng tôi rồi. Vậy từ hôm nay trở đi, tất cả chi tiêu của Giang cục trưởng chúng tôi sẽ miễn phí như khách quý. Ngài có thể
tới đây ăn cơm đã là nể mặt chúng tôi rồi. |Trần Ngọc Thục cười nói.
Đường Trọng chỉ mời một mình Giang Đào tới ăn cơm nhưng không ngờ lại có một người đi ra từ cửa sau xe. Trên đầu còn bọc mấy tầng bằng gạc, Thái Nùng vẻ mặt xấu hổ đứng cạnh Giang Đào không biết nên chào hỏi Đường Trong thế nào.
Tất nhiên Giang Đào sẽ không đề Thái Nùng khó xử lâu, cười nói:
– Đường Trọng, chắc tôi không phải giới thiệu người này nữa.
– Thái thiếu gia.
Đường Trong nhiệt tình lên bắt tay Thái Nùng, nói:
– Không ngờ anh cũng đến, thật vinh hạnh. Tối hôm nay chúng ta phải uống vài chén mới được.
– Đường thiếu gia.
Thái Nùng nhịn cả buổi mới nghĩ tới cái xưng hô này.
– Chuyện lần trước, thật xin lỗi. Tôi không ngờ Cốc Minh Minh lại là loại người đó. Tôi đã bị hắn lợi dụng. Chính hắn đã kích động tôi đùa giỡn cô Lâm của Quán Cầm Tú.
– Được rồi, được rồi.
Giang Đào xua tay cắt ngang lời Thái Nùng. Ông ta sợ tên này không biết cách nói, càng giải thích càng rắc rối.
– Đều là người trẻ tuổi, không đánh nhau thì không quen biết được. Từ hôm nay hai người các cậu sẽ là bạn bè đúng không?
– Đúng vậy, chuyện trước kia đều cho qua đi, để trong lòng làm gì. Chúng ta cần hướng về tương lai chứ. Nói không chừng sau này tôi còn cần nhờ Thái thiếu gia giúp đỡ đấy.
Đường Trọng cười nói. Hắn biết Giang Đào dẫn Thái Nùng tới là muốn xoá bỏ chút mâu thuẫn trước đây giữa mình và Thái Nùng.
Lần này Giang Đào không đứng ra giúp Đường Trọng nói chuyện, lại còn gián tiếp kéo Thái Nùng ra khỏi cái hổ phần kia nên không chỉ không đắc tội Thái gia mà còn khiến Thái gia cảm kích trong lòng. Đường Trong cũng thấy mình và Thái Nùng không có mâu thuẫn gì không thể hoá giải. Cho dù có thì cũng là Thái Nùng hận mình mới đúng.
Hắn có ý đồ quấy rối bạn gái mình nhưng chưa thành công mà đã bị mình đánh vỡ đầu rồi.
Hắn rõ ràng bị người ta coi làm bia đỡ đạn, lại bị mình dùng chảo đánh cho khi còn ở trên giường bệnh. Bây giờ nhớ lại thì cảm thấy hắn so với Lão Sói Xám – Hội Thái Lang còn muốn thiệt thòi hơn.
– Đường thiếu gia khách khí rồi.
Thái Nùng thật sự bị Đường Trọng doạ sợ, thấy hắn không còn truy cứu việc trước kia liền thấy thoải mái hơn, nụ cười trên mặt cùng chân thật không ít.
Vẫn là gian phòng trước kia Giang Đào cùng Đường Trọng ăn cơm, chỉ có điều thức ăn lần này là do Đường Trọng gọi, chủ yếu là theo khẩu vị của Giang Đào. Bây giờ Giang Đào mang Thái Nùng tới thì tất nhiên là do Thái Nùng gọi thêm món.
Trước kia Thái thiếu gia tự đại không ai bì nổi thì nay lại khiêm tốn, lễ độ. Hắn
xua tay nói phải ăn kiêng nên không gọi món. Đường Trọng cầm menu lại gọi ở thêm hai món, lúc này mới chọn xong thực đơn bữa tối.
Trời lạnh nên nồi lẩu thịt hoẵng được đưa lên trước.
Nồi lẩu vừa lên, Giang Đào lại bảo Trần Ngọc Thục mang rượu tới.
Chỉ cần không liên quan đến đánh nhau, đến âm mưu thì công tử Thái Nùng ta phong lưu lại thể hiện.
Hắn chủ động cầm chai Mao Đài rót ra ba ly. Chén thứ nhất là Đường Trọng cùng Thái Nùng kính Giang Đào. Chén thứ hai là Thái Nùng tự mời Đường Trọng lại xin lỗi Đường Trọng lần nữa.
Đường Trọng cũng là người biết điều, một phen nói chuyện đã khiến cho Thái thiếu gia tâm phục khẩu phục, một chút khúc mắc trong lòng đã được giải sạch sẽ, chỉ hận không thể tại chỗ kết bái huynh đệ với Đường Trọng.
Cục diện như vậy tự nhiên là đúng theo ý muốn của Giang Đào.
Hắn là người của Thái gia lại có quan hệ không tệ với Quách Hải Long thuộc phe Khương gia. Sự việc lần trước tại Ngọc Nữ Phong là Quách Hải Long gọi điện cho hắn muốn hắn giúp đỡ.
Nếu Thái Nùng cùng Đường Trọng không hoà giải thì hắn sẽ ở thế khó xử. Nếu hai người hoà thuận, hắn lại quan hệ tốt với cả hai thì hắn có thể mượn lực lượng từ cả hai nhà Thái gia và Khương gia.
Đây mới là việc mà một chính trị gia nên làm, đoàn kết tất cả mới tạo nên lực lượng đoàn kết.
Rượu đến giữa bữa, Giang Đào đã có mấy phần say. Đường Trọng lại kính hắn một ly rồi cười nói:
– Còn có chút việc muốn nhờ chú Giang giúp.
-Ừ.
Giang Đào ngừng chiếc đũa trong tay, nghiêm túc nhìn Đường Trọng.
– Cốc Minh Minh buôn lậu thuốc phiện nhưng cùng cha hắn lại không có liên quan gì. Cốc Úc Hằng biết quan hệ giữa cháu và chú nên tìm cháu muốn nhờ cháu giúp hắn nói đôi lời. Đường Trọng hơi ngượng ngùng nói.
Giang Đào nhẹ gật đầu.
Đây là hắn cố ý lưu một phần cho Đường Trọng. Hắn vẫn không giúp Cốc Úc Hằng rửa sạch hiểm nghi, để cho hắn vào giữa trắng đen, mặc hắn bị các thế lực chèn ép cũng là vì suy nghĩ cho Đường Trọng.
Nếu Đường Trọng không biết nắm bắt cơ hội này thì sẽ khiến người ta thấy rất đáng tiếc.
Bây giờ Đường Trọng lại chủ động nhắc tới chuyện này đã chứng minh hắn và Cốc Úc Hằng đã đạt thành một giao dịch nào đó có lợi cho hắn. Nếu không hắn đã không giúp Cốc Úc hằng nói chuyện như vậy.
Hiện tại, có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào gia nghiệp khổng lồ của Cốc Úc Hằng. Nếu Đường Trọng đứng ra bảo vệ hắn thì Đường Trọng sẽ trở thành cái
định trong mắt bọn họ.
Việc không có lợi thì ai chịu làm đây?
Giang Đào cố ý suy nghĩ trong chốc lát, thể hiện làm ra quyết định này là không dễ với hắn.
– Đúng là nên trả hắn một cái công đạo rồi.
Giang Đào nói:
– Chúng tôi đã điều tra kỹ chứng minh được việc Cốc Minh Minh buôn lậu thuốc phiện không liên quan đến cha hắn là Cốc Úc Hằng. Mọi người hiểu lầm là do Cốc Minh Minh sử dụng công ty mậu dịch của cha mình để vận chuyển thuốc phiện mà thôi. Đương nhiên, trách nhiệm giám thị không nghiệm là không tránh khỏi. Bây giờ cậu đã nói ra thì tôi sẽ để bọn họ xử phạt hợp lý đối với công ty mậu dịch.
– Cám ơn chú Giang. Đường Trọng vui mừng.
Các công việc kinh doanh của Cốc Úc Hằng giảm bớt hoặc tạm dừng là do có người lo lắng Cốc Úc hằng cũng tham gia buôn lậu thuốc phiện. Hơn thế nữa, thái độ cảnh sát lại mập mờ, không nói rõ hắn phạm tội hay trong sạch.
Hiện tại Giang Đào chỉ xử phạt với công ty mậu dịch đã chứng minh công ty kia là có vấn đề nhưng vấn đề không lớn. Bây giờ xử phạt xong thì bọn hắn lại có thể mở cửa kinh doanh bình thường được rồi.
– Còn khách khí với tôi làm gì. Cậu cho rằng ăn bữa cơm này là ăn không của cậu sao?
Giang Đào cười nói.
– Cháu lại kính chú một ly. Chú Giang đúng là rộng lượng. Cháu cùng anh Thái hợp sức cũng không phải đối thủ của chú.
– Tôi cũng uống một chén.
Thái Nùng cũng giơ lên chén rượu trong tay nói.
– Được, ba người chúng ta cạn thêm chén nữa. Đây là ly cuối cùng rồi.
Giang Đào nói:
– Tranh thủ khi còn tỉnh táo nói với Đường Trọng mấy câu.
– Được, ly cuối cùng hôm nay.
Đường Trọng sảng khoái đáp. Một chén rượu vào bụng, Giang Đào có ý nói chấm dứt bữa tiệc.
Trần Ngọc Thục dẫn bồi bàn mang nước ấm tới, ba người rửa sạch tay rồi ngồi vào một bên cửa sổ uống trà.
– Cậu muốn khối đất ở Đông Giang kia hả? Giang Đào nhìn Đường Trọng hỏi.
– Chú Giang cũng biết chuyện này sao?
Đường Trọng cười hỏi.
– Minh Châu khai phát sớm thì giờ lấy đâu ra mảnh đất lớn như vậy mà khai phát? Vất và mãi mới đem người chết chuyển đi được nên có biết bao người nhìn chằm chằm vào nó đây?
– Cháu chỉ thử xem, không ôm hy vọng quá lớn.
Đường Trọng cười nói.
– Đã quyết định muốn làm thì phải dốc toàn lực. Giang Đào bưng chén trà, nói một câu như vậy. Ánh mắt Đường Trọng sáng ngời, nhìn Giang Đào nói:
– Mong chú Giang chỉ điểm.
– Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì mảnh đất này đã có chủ rồi.
Giang Đào nói:
– Không phải ai bỏ nhiều tiền là mua được mảnh đất này mà phải có hạng mục phù hợp với vùng kinh tế mới của Đông Giang và không được làm giảm địa vị của Đông Giang ở Minh Châu thậm chí là cả nước.
Công Tôn Tiễn rất có ưu thế về hai phương diện này. Quan hệ của hắn cũng vô cùng đúng chỗ.
– Đã hiểu rõ.
Đường Trọng gật đầu. Công Tôn Tiễn quả là nhanh nhạy. Khi bọn hắn còn suy nghĩ tìm quan hệ thế nào thì hắn cũng đã khơi thông các phương diện quan hệ rồi. Bây giờ ngay cả Giang Đào cũng nói như vậy thì chứng tỏ hắn đã biết được tin tức nội bộ gì rồi.
Xuất sư bất lợi nha. Chẳng lẽ kế hoạch lần đầu tiên của Cẩm Tú liền thất bại như vậy?
Bữa tiệc kết thúc, tự mình Trần Ngọc Thục lái xe đưa Giang vào cùng Thái Nùng về.
Đường Trọng đợi một lát thì Tô Sơn lái xe đến.
Vẫn là gian phòng kia nhưng khách đã thay đổi.
Đường Trọng nói tin tức vừa biết cho Tô Sơn mà cô vẫn bình tĩnh, chứng minh cô đã biết chuyện này hoặc cô đã sớm dự liệu được việc này.
– Không gõ cửa nhà quả phụ, không đào mộ người chết. Đào mộ người chết không dễ dàng như vậy. Người chết không nói được vậy thì để người sống thay bọn họ nói chuyện đi. Tô Sơn cầm chén trà, thanh âm nhu hoà nhưng vẫn cảm nhận được tia sắc bén.
– Chúng ta sẽ thay người chết nói chuyện.
– Vừa rồi uống nhiều quá nếu không nhất định sẽ uống cùng cô mấy chén lớn.
Đường Trọng kích động nói. Hắn nghe kế sách của cô mới biết hoá ra cô ấy đã sớm tính toán rồi.
Tô Sơn lườm Đường Trọng nói:
– Tôi không uống.
Dừng một chút lại nói tiếp: –
Tôi không biết uống.
– Cô có uống nhiều được hay không thì liên quan gì tới tôi. Tôi lại không nhất định là uống cùng cô mấy chén.