Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 281: Người thắng lớn nhất!
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : Mạt Thế Phàm Nhân
– Cốc tiên sinh, ông là người bề trên, cũng là người đi trước tôi, ông làm như thế tôi không nhận nổi đâu.
Đường Trọng kéo Cốc Úc Hằng từ mặt đất lên, cũng để hắn ngồi lên ghế salon. Hắn không trở lại vị trí của mình mà ngồi xuống bên cạnh Cốc Úc Hằng, nhìn vẻ mặt già nua mệt mỏi của hắn, nói:
– Có chuyện gì chúng ta cứ bàn bạc cho tốt, đừng sốt ruột.
– Đường tiên sinh. Lần này đúng là cần cậu cứu mạng rồi. Cốc Úc Hằng nói.
– Cốc Minh Minh buôn lậu thuốc phiện, chuyện này đúng là không có chút quan hệ nào với tôi cả. Trước khi chuyện vỡ lở ra tôi cũng hoàn toàn không biết. Mãi cho tới bây giờ tôi cũng chưa hiểu tại sao hắn lại đi buôn lậu thứ đó.
– Tôi có thể đoán được một chút.
Đường Trọng nói:
– Mặc dù nhà họ Cốc không thiếu tiền nhưng cũng không có nghĩa là Cốc Minh Minh không thiếu tiền.
– Đúng vậy.
Cốc Úc Hằng gật đầu.
– Tôi vẫn cho rằng tuổi Cốc Minh Minh còn trẻ, tính tình không biết chừng mực cho nên cũng không bảo nó tới công ty làm việc cho tôi. Tiền chi tiêu hàng tháng của nó đều là do tôi cho. Nó cũng chẳng thua bạn kém bè. Có người mua một
chiếc Ferrari, nó sẽ mua Maybach. Người ta mua nhà ở cao cấp tại Châu Giang, tôi cũng mua cho nó biệt thự tại bờ biển. Có lần Cốc Minh Minh tìm tôi, nói trong đám bạn nó có một câu lạc bộ du thuyền. Nó là hội viên trong nhóm đầu tiên, phải mua du thuyền để giữ mặt mũi. Tôi thấy du thuyền chẳng có tác dụng gì nên từ chối. Sau đó lại nghe thấy anh trai nó nói là nó mua du thuyền. Tôi chỉ nghĩ là do bình thường nó tiết kiệm tiền nên mua được thôi. Giờ nghĩ lại hẳn là lúc đó đã bắt đầu buôn ma túy rồi. Đây là chuyện nhà họ Cốc, Đường Trọng cũng không tiện phát biểu. Nhà nào cũng có chỗ khó riêng. Cốc Úc Hằng dù là doanh nghiệp thành công nhưng cũng không thể quản lý con trai mình. Đây là chuyện vui hay buồn đây?
– Chuyện này rất khó giải thích rõ ràng rồi.
Đường Trọng nói.
– Tôi cũng tin rằng ông không biết chuyện Cốc Minh Minh buôn lậu thuốc phiện. Chỉ là có rất nhiều người không tin hoặc không muốn tin, đúng không?
– Đúng vậy. Bởi vì Cốc Minh Minh dùng công ty con về vận chuyển container của tôi để vận chuyển. Đám người kia sở dĩ tìm Cốc Minh Minh chắc là do công ty tôi có chi nhánh bên Ma Cao, hàng năm đều phải vận chuyển rất nhiều hàng hóa. Nếu như tôi không có công ty con này chỉ đám người này chắc cũng không tìm tới Cốc Minh Minh rồi.
Cốc Úc Hằng tự trách mình.
– Đó là do ý chí của hắn không kiên định. Nếu như những người đó đi tìm con cả của ông thì hắn là hắn cũng không chấp nhận đầu.
Cốc Úc Hằng lắc đầu thở dài, giống hệt như một người cha bị chuyện của con trai làm cho sụp đổ.
– Đúng vậy. Nó hủy hoại chính mình, cũng hại người nhà.
Cốc Úc Hằng đau đớn nói.
– Bởi nó lén dùng container của tôi, khiến cho công ty vận tải của tôi bị cảnh sát phong tỏa, mãi tới giờ cũng chưa thôi. Tôi còn một xưởng dệt tại Tây Giang cũng năm lần bảy lượt bị người ta kiểm tra, hiện giờ không có cách nào làm việc bình thường được. Gần mười ngàn công nhân ở đó, nếu xử lý không tốt rất dễ gây ra bạo loạn. Những người hợp tác với tôi trước kia đều thấy nhân phẩm của tôi và công ty có vấn đề, hiện giờ cũng không dám buôn bán với tôi nữa. Đường tiên sinh, hiện giờ tôi đã đi tới bước đường cùng rồi.
Quả nhiên tình huống hoàn toàn giống như dự đoán của Đường Trọng. Sở dĩ gặp phải hậu quả như vậy đúng là có liên quan tới vụ án của Cốc Minh Minh. Mặc dù điều tra sơ bộ thì Cốc Úc Hằng không có liên quan nhưng ai dám cam đoan là hắn nhất định trong sạch đây?
Hơn nữa hiện giờ nhà họ Cốc xảy ra chuyện, ai chẳng muốn nuốt trôi miếng thịt béo này chứ? Nuốt thế nào đây? Đương nhiên là phải đợi bọn họ đi tới bước đường cùng, bức bách hắn phải bán giá thấp.
Vì vậy mọi người đều lộ thần thông bát tiên quá hài, cả bạch đạo, cả hắc đạo đều ra tay, mỗi người đá thêm một cái, khiến Cốc Úc Hằng không thể không tới đường cùng được.
Thậm chí ngay cả Giang Đào cũng là một người ngầm thúc đẩy. Nếu quan hệ của hắn và Cốc Úc Hằng không tồi thì hắn có thể giúp Cốc Úc Hằng, giúp hắn khôi phục danh dự và sự trong sạch, bỏ phong tỏa công ty vận tải của hắn, giúp nhà xưởng của hắn mở lại. Vấn đề là Giang Đào không quen biết với hắn, tại sao lại phải giúp hắn chứ?
Hắn không chỉ không giúp đối phương mà còn mặc chuyện này xảy ra.
Hơn nữa Giang Đào làm như vậy cũng là muốn giúp mình. Những điều này Giang Đào không nói, cũng không cần phải nói. Đường Trọng cũng không nhắc tới nhưng trong lòng hiểu cả.
– Ông cảm thấy tôi nên giúp ông không?
Đường Trọng hỏi.
Miệng Cốc Úc Hằng há ra, cuối cùng cũng không nói được gì.
Hắn biết Đường Trọng và Giang Đào có quan hệ không tồi, để Đường Trọng nói giúp mình với Giang Đào, một lần hai lần không thành vấn đề, nếu ba lần thì sao?
Hơn nữa không có lợi ích, tại sao Đường Trọng lại phải che chở cho mình chứ?
Nếu hắn không che chở cho mình thật, chỉ kêu gọi cho có lệ thì đám người đang giương giương mắt hổ xung quanh sẽ bỏ qua cho mình sao?
– Nếu như tôi đoán không sai thì chắc có không ít người muốn mua lại sản nghiệp của ông phải không? Đường Trọng hỏi.
– Đúng vậy.
Cốc Úc Hằng gật đầu.
– Bọn họ là đám người nhân lúc cháy nhà mà hội của đấy.
– Tôi có một đề nghị.
Đường Trọng nói.
– Tôi bỏ tiền, dựa theo giá cả mà cả hai bên có thể đồng ý, tôi có thể mua toàn bộ gia sản của ông.
Trái tim Cốc Úc Hằng trầm xuống, không đáp.
Đuổi hổ nuốt sói, sói chạy rồi, xử lý hổ thế nào đây?
Trong mắt hắn, Đường Trọng cũng giống đám người đang muốn mua sản nghiệp của hắn.
Nếu hắn đồng ý bán sản nghiệp thì cần gì phải đi cầu cứu khắp nơi thế này chứ?
Giá tiền mà hai bên có thể chấp nhận gì chứ? Đến lúc đó mình muốn không đồng ý mà không được sao?
Hắn đã hơi hối hận vì hôm nay đi một chuyến này.
– Đồng ý hay từ chối đây?
Mặt Đường Trọng không đổi sắc, hỏi.
– Chuyện này… Đường tiên sinh. Đây là tổ nghiệp nhà họ Cốc chúng ta mà. Nếu mất đi trong tay tôi thì tôi làm sao nói chuyện với tổ tông đây? Đây là gốc rễ nhà tôi. Nhà không có gốc thì còn là nhà sao?
Cốc Úc Hằng uyển chuyển từ chối.
Đường Trọng biết trước là hắn sẽ trả lời như vậy, nói thẳng:
– Đề nghị thứ hai, tôi bỏ tiền, ông bỏ công, sản nghiệp này trở thành liên doanh.
Cốc Úc Hằng kinh ngạc nhìn Đường Trọng, cũng không nói gì.
Mặc dù mấy ngày nay hắn bị chuyện của con mình và công ty giày vò đã kích không chợp mắt đêm nào nhưng vẫn là một thương nhân giỏi chèo chống đấy. Hắn đã nghe ra, Đường Trọng căn bản không có ý định mua toàn bộ tài sản của hắn.
Sở dĩ đầu tiên đối phương nói là muốn mua toàn bộ tài sản chi để làm nên khi nói tới lựa chọn thứ hai thôi.
Đầu tiên là hạ thấp hy vọng của mình, sau đó lại nâng lên. Như vậy mình không còn đường cò kè mặc cả nữa, ngược lại còn vui mừng vì được tái sinh.
– Thằng ranh này nhất định đã học tâm lý học.
Cốc Úc Hằng thầm nghĩ.
– Nhận hay không đây?
Đường Trọng lại hỏi.
Cốc Úc Hằng thoáng trầm ngâm, nói:
– Đề nghị này tôi có thể đồng ý, chỉ không biết là cậu muốn hợp tác thế nào đây?
– Tôi muốn số cổ phần khống chế doanh nghiệp.
Đường Trọng nói.
– Thế thì không được. Hoàn toàn không được. Cốc Úc Hằng lắc đầu.
– Tôi có thể bỏ ra phần lớn cổ phần nhưng không thể để mất quyền khống chế được. Như vậy thì có khác gì bán đâu?
– Hoàn toàn khác chứ.
Đường Trọng nói.
– Nếu như giờ ông bán sản nghiệp ra thì giá sẽ cực thấp. Hơn nữa sau đó xí nghiệp không còn liên quan chút nào với ông nữa. Đây là vụ mua bán duy nhất. Nhưng nếu ông đồng ý để tôi nắm cổ phần, tôi muốn sáu mươi phần trăm thì ông còn giữ được bốn mươi phần trăm. Quyền kinh doanh vẫn ở trên tay ông. Tôi chỉ lấy tiền lời hàng năm thôi.
Là một thương nhân lão làng, làm sao Cốc Úc Hằng có thể bị cách nói ba hoa của Đường Trọng thuyết phục được chứ?
Quyền khống chế cổ phần đã không có, đến lúc đó bọn họ muốn làm gì thì làm, muốn cho ai lên thì cho. Hắn nếu muốn can thiệp vào việc kinh doanh của công ty và nhận nhân viên, mình nói được gì đây?
– Tôi vẫn không thể đồng ý.
Cốc Úc Hằng dứt khoát từ chối.
Nếu không thể đồng ý vậy thì không nên ôm hy vọng quá lớn rồi.
– Như vậy thì chẳng còn cách nào rồi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
– Tôi phải nằm cổ phần khống chế, hy vọng điểm này ông có thể hiểu được. Mặc dù ông là người bề trên có thân phận nhưng con trai của ông cũng vì tôi mà mới tới bước này. Có lẽ hiện giờ ông không có thời gian và sức mà hận tôi nhưng đợi tới khi ông rảnh rỗi, hoặc tới khi ông lớn tuổi hơn thì lại bắt đầu nhớ con, lúc ấy hận tôi thì tôi biết làm sao? Tôi không thể để mình ở hoàn cảnh bất lợi được.
– Nói thật tôi không chỉ muốn nắm quyền khống chế cổ phần mà tôi còn có thể phái người tới giám sát việc kinh doanh của ông. Nếu có vấn đề gì hoặc đầu tư không phù hợp ích lợi của tôi thì tôi sẽ biết trước mà ngăn cản. Dưới tình huống không có nền tảng của lòng tin, tôi chỉ có thể phòng bị nhiều hơn một chút. Theo lý mà nói, tôi hắn nên đứng ở phía đối lập với ông mới đúng. Tôi không nên tạo cho ông bất cứ cơ hội nào. Ông có thể cho tôi là rất tham lam nhưng tôi lại cho rằng mình đã rất độ lượng rồi.
Cốc Úc Hằng không biết nói gì nữa. Thằng ranh này đưa ra điều kiện ngặt nghèo như vậy hóa ra lại là mình chiếm lợi lớn từ hắn sao?
Nếu như hắn không bức bách quá thì chẳng lẽ mình sẽ không bán sản nghiệp cho người khác à?
Đúng như lời hắn nói, hắn không có lý do để đối thủ lớn mạnh rồi tạo cơ hội cho đối phương xúc phạm tới mình. Chẳng lẽ mình lại phải bán sản nghiệp cho kẻ thù “giết con” sao?
– Ông có thể suy nghĩ.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
– Tùy ý ông thôi. Tôi bận việc, ra ngoài trước.
Đường Trọng vỗ vỗ lưng Cốc Úc Hằng, sau đó ra khỏi phòng, đi tới phòng Tô Sơn.
– Thế nào?
Cổ Anh Hùng cười hỏi.
– Hắn còn đang do dự. Đường Trọng cầm chén trà uống một ngụm xong, nói.
– Hắn sẽ đồng ý.
Cổ Anh Hùng nói.
– Đối với hắn mà nói, đây đã là điều kiện tối ưu nhất rồi.
– Hy vọng là như thế.
Đường Trọng cười nói.
Cơ Uy Liêm nhìn thoáng qua Đường Trọng, nói:
– Xem ra cậu là người thắng lớn nhất trong vụ án này rồi.
– Tôi có thể nhận bao nhiêu lời chê bai thì cũng có thể nhận bấy nhiêu lời ca tụng.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Bởi vì trước đó hắn là người bị hại của vụ án này cho nên hiện tại hắn lại thu hoạch nhiều nhất.
Rất nhiều, rất nhiều thứ để thu hoạch.