Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 280: Cứu mạng!
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : Mạt Thế Phàm Nhân
Đường Trọng cũng biết thái độ của mình có khả năng đã kích thích đến chỗ mẫn cảm trong trái tim cô gái này. Mặc dù bây giờ cô đã là nữ vương của quán Cẩm Tú có danh tiếng lớn ở Minh Châu nhưng tất cả của cô đều do mình cho cô ấy.
Cô không có gốc rễ, cũng không có địa vị lớn hay nhiều mối quan hệ như Tô Sơn. Cô chỉ có thể dựa vào mình.
Nếu mình không tin tưởng cô ấy, cô ấy chỉ còn hai bàn tay trắng.
Cô ấy bây giờ còn chưa đủ thong dong, tự tin, nhưng cô ấy vẫn đang đi tới con đường đó.
Đường Trọng đưa tay nắm lấy bàn tay tuyết trắng của cô, vừa cười vừa nói:
– Tuy tôi có thể cho một bộ phận nhân viên công tác nghỉ một tuần, nhưng còn một bộ phận khác vẫn phải đi làm như bình thường. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thì ngày mai quán Cẩm Tú sẽ mở cửa bình thường. Cô lại tiếp tục quản lý, tiếp tục điều hành hoạt động của quán Cẩm Tú, có lẽ sẽ rất bận rộn đấy?
Mấy người đang ngồi đều biết, lời nói này của Đường Trọng thật ra là muốn giải vây cho mình vì vừa rồi có ý không tin tưởng với năng lực của Lâm Vi Tiếu.
Thế nhưng, hắn nắm tay Lâm Vi Tiếu ở ngay trước mọi người, giống như muốn biểu lộ quan hệ thân mật giữa hai người để bồi thường cho sự vô ý vừa rồi.
Cơ Uy Liêm vô cùng kinh ngạc, liếc nhìn Lâm Vi Tiếu, rồi lại cúi đầu thưởng thức trà, nghĩ thầm, xem ra người phụ nữ này có địa vị không thấp với Đường Trọng.
Cổ Anh Hùng nhìn Lâm Vi Tiếu, lại nhìn Tô Sơn, cười cười, trầm mặc không nói.
Tô Sơn nói xong câu nói kia, lại tiếp tục pha trà. Hình như cô không để ý đến hoàn cảnh xung quanh.
Trong lòng Lâm Vi Tiểu cảm động, viền mắt ướt át, cảm động sắp khóc rồi. Có sự tin tưởng cao như sự tin tưởng này không? Có sự quan tâm nào quan tâm đến mực làm trái tim ấm áp không?
Cô là phụ nữ của hắn, không chỉ là một người quản lý cấp cao.
Cô nắm chặt bàn tay to của Đường Trọng, sau đó chủ động rút bàn tay nhỏ bé của mình từ lòng bàn tay của Đường Trọng.
Ở trước mặt những người này, cô cũng không tỏ vẻ kiêu ngạo do được Đường Trọng quan tâm. Cô thật ra cũng là một người phụ nữ biết tiến thối.
– Không bận đâu.
Lâm Vi Tiểu cười nói.
– Anh và Tô quản lý đều tín nhiệm tôi như thế. Tôi nhất định sẽ cố gắng làm tốt.
– Đi. Chuyện này thì giao cho cô.
Đường Trọng nói.
– Từ khi chúng ta tiếp nhận quán Cẩm Tú đều không cải biến bất cứ chuyện gì của quán Cẩm Tú. Ngoại trừ vị trí tổng giám đốc và trợ lý tổng giám đốc ra, thì người phụ trách ban bên ngoài, người phụ trách phong VIP, hay người phụ trách quán rượu, phòng bếp phía sau, còn có phòng bảo vệ, phòng ăn và nhân viên phục vụ thì đều sử dụng là nhân viên cũ. Bây giờ, những người này cũng cần điều chỉnh, người có năng lực là một mặt, nhưng trung thành mới là quan trọng nhất. Chuyện của Trường Soa đã cho chúng ta một bài học lớn. Nếu như lần này không phải Trường Soa một mực khai hắn bán hàng cho quán Cẩm Tú thì tình cảnh của chúng ta cũng sẽ không bị động như vậy.
– Tôi hiểu rồi.
Lâm Vi Tiếu gật đầu nói.
Đường Trọng lại nhìn về phía Cổ Anh Hùng, vừa cười vừa nói:
– Anh.
– Ai là anh của cậu?
Cổ Anh Hùng cười mắng.
– Cha cậu gọi tôi là anh, cậu cũng gọi tôi là anh a?
Vẻ mặt Đường Trọng xấu hổ.
Ở trong tù, râu dài khâm phục khả năng của Cổ Anh Hùng, thường thường tìm hắn uống rượu, nói chuyện phiếm. Hai người gọi nhau là anh em.
Hiện giờ sau khi đi ra, hắn vẫn nhớ rõ chuyện này. Đường Trọng cũng chỉ có thể gọi hắn là chú.
Thế nhưng, gọi là chú, thì cứ thấy nó quái dị thế nào ấy?
Đương nhiên, điều này cũng không quan trọng, chỉ cần có quan hệ thì gọi như nào Đường Trọng chưa từng có ý kiến.
Vì vậy, hắn lập tức đổi giọng, cười ha hà nói:
– Chú Cổ, chuyện của công ty Cẩm Tú giao cho chú rồi. Hiện giờ quán Cẩm Tú đã khôi phục danh dự, có thể tiếp tục đàm phán với phía ngân hàng bên kia rồi.
– Đàm phán với bên ngân hàng tiếp tục để cô Tô phụ trách đi.
Cổ Anh Hùng cười ha hà nói.
– Trước đây cô ấy đàm phán với bên ngân hàng cũng đã thành công, chứng minh bọn họ tín nhiệm mươi phần đối với cô. Cô ấy lo chuyện này là hợp lý nhất, nếu như chúng ta thay người, ngược lại sẽ làm cho bọn họ hoài nghi thành ý của chúng ta. Tôi chỉ làm trợ thủ cho cô ấy, sau đó chúng ta sẽ bắt đầu cấu trúc công ty
– Được. Việc này chú và Tô Sơn lo đi. Tôi là người thường.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
– Tôi có thể đầu tư một ít cổ phần không?
Cơ Uy Liêm vừa cười vừa nói.
Đường Trong nghi hoặc nhìn về hắn. Trước đây, hắn ở trước mặt Cơ Uy Liêm cũng đã nhắc qua hạng mục này, lúc ấy Cơ Uy Liêm cũng không có ý muốn đầu tư.
Cơ Uy Liêm cười cười, nói:
– Vừa rồi hàn huyên một lúc với Cổ tiên sinh, tôi đã hiểu hạng mục này hơn rất nhiều. Mặc kệ dự án này có thể thành hay không, tôi đều có lòng tin đối với Cổ
tiên sinh, người đã sáng lập kỳ tích trước đây. Vì tôi xem trọng khả năng phát triển của công ty mới này trong tương lai. Hy vọng lúc mọi người kiếm tiền cũng có thể khiến tôi được chút ít.
Đường Trọng hiểu rồi. Lúc trước, Cơ Uy Liêm căn bản không tin mình và Tô Sơn lập công ty mới này có thể làm nên được chuyện gì. Hiện giờ, mình mời được vua công thương nghiệp Cổ Anh Hùng, hắn đã thì có lòng tin đối với bọn họ, cho nên mới yêu cầu đầu tư.
Danh tiếng của Cổ Anh Hùng thật đúng là cao, mười năm không xuất hiện, lại trải qua chuyện như vậy, không ngờ còn có nhiều người tin tưởng như vậy.
Nhưng hiện giờ bọn Đường Trọng thiếu hụt nhất chính là tiền. Cơ Uy Liêm không đầu tư cổ phần, bọn họ cũng muốn thuyết phục những hội viên trong hồng mg khác đầu tư.
Vì vậy, Đường Trọng vừa cười vừa nói:
– Cầu nguyện ý lên xe, chúng tôi đương nhiên là hoan nghênh nhiệt liệt. Chú Cổ, cho thấy thế nào?
– Đối với tiền, tôi chỉ như Hàn Tín dụng binh, càng nhiều càng tốt.
Cổ Anh Hùng biết Đường Trọng hỏi mình thật ra là vì tôn trọng mình. Hắn đã đồng ý, mình lại có thể cho người ta ra ngoài sao?
– Cứ quyết định như vậy đi.
Đường Trọng nói.
– Chuyện cụ thể, cậu và chú Cổ bàn bạc kỹ hơn đi.
– Cám ơn.
Cơ UyLiêm nói.
Đúng lúc này, trong sân của quán Cẩm Tú vang lên tiếng còi của xe.
Đường Trọng đi tới đẩy cửa sổ ra nhìn thấy một người dáng cao lớn từ ô tô đi ra.
Như cảm giác được phía trên có người nhìn mình, hắn cũng ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy Đường Trọng đứng bên cửa sổ lầu ba.
Đường Trọng nhìn hắn cười cười, hắn cũng cười. Thế nhưng dáng tươi cười so với khóc còn khó nhìn hơn.
Ở phòng tiếp khách, Đường Trọng tiếp đãi Cốc Úc Hằng.
Cốc Úc Hằng đến tìm mình, Đường Trọng cũng không bất ngờ.
Khi Cốc Minh Minh bị bắt ở hiện trường, Đường Trọng cũng đã đoán được Cốc Úc Hằng sắp sửa sẽ đối mặt với khốn cảnh. Hơn nữa, hắn còn dùng điều này làm điều kiện để Cốc Minh Minh thú nhận người đã an bài tất cả phía sau hắn.
Tuy Cốc Minh Minh là một người cầm thú cặn bã, cũng bị mình bức tơi tuyệt lộ, nhưng hắn vẫn biết giúp một chút cho người nhà của mình.
Vì vậy, hắn đã đáp ứng điều kiện trao đổi của Đường Trọng.
Hiện giờ, Cốc Úc Hằng đến đây, chứng minh chuyện của ông đã điều tra xong và vụ án con của ông ta buôn lậu thuốc phiện cũng không bị liên lụy. Như vậy chứng minh, ông ta và con trai của mình đã gặp mặt, từ trong miệng của Cốc Minh Minh đã biết được điều kiện trao đổi này.
Cốc Úc Hằng tới một mình, không có thư ký, cũng không có tài xế.
Ông chủ xí nghiệp lớn nổi danh Minh Châu, vài ngày trước tổ chức tiệc sinh nhật ở quán Cẩm Tú còn được người quan tâm như sao sa vây quanh trắng, ngay cả công tử ca như Thái Nùng cũng vô cùng tôn trọng ông ta. Nhưng trong một đêm, ông ta đã bị dồn gần đến chân tường.
Không biết là quên nhuộm tóc, hay là một đêm đầu bạc, Đường Trọng thấy tóc ông ta đã như tuyết trắng, thấy được rất rõ ràng.
Khuôn mặt của ông ta chứa đầy sự buồn phiền. Khi ông ta nắm tay Đường Trọng hàn huyên cũng mỉm cười rất khó khăn.
Hiện giờ, ông ta đã như cá ở trên thớt, thế lực khắp nơi đều mài dao chuẩn bị kiếm một chén canh. Làm sao ông ta có thể cười ra tiếng được?
Đường Trọng thỉnh ông ta ngồi xuống, nói:
– Ông Cốc. Tôi thừa nhận, tôi chính là người đã đưa tin cho cảnh sát bắt con ông. Nhưng, nguyên nhân gây ra chuyện này chắc hẳn ông cũng rõ ràng. Tôi cũng không phải cố tình muốn làm khó Cốc Minh Minh, là hắn hại tôi trước. Tôi chỉ muốn tự cứu mình thôi, tất nhiên phải xung đột cùng hắn.
Cốc Úc Hằng vung tay áo, vẻ mặt khiêm tốn, thành khẩn nói:
– Câu Đường, cậu cũng đừng nói như vậy, là tôi xấu hổ. Tôi không biết dạy con, Cốc gia chúng tôi đời đời đều là người làm ăn, không nghĩ tới lại ra một trùm ma túy lớn. Tôi cũng không biết sau đó sẽ gặp tổ tiên Cốc gia như thế nào đây.
– Tự làm bậy, không thể sống. Chuyện này không liên quan gì đến cậu. Cho dù không có lần này, lẽ nào sẽ không có lần sau? Nó sớm muộn cũng bị bắt, nó bị bắt sớm còn hơn là bị bắt muộn. Như vậy, nó cũng sẽ ít gây tai họa cho dân chúng vô tội. Tôi không có một chút đồng tình nào đối với nó, chỉ cảm thấy nó quá ngu xuẩn.
Nói đến đây, âm thanh của Cốc Úc Hằng run rẩy, lấy tay che mắt.
Tuy ngoài miệng ông ta nói tuyệt tình, nhưng dù sao cũng là con trai ruột của ông.
Cốc Minh Minh chắc chắn phải chết. Người cha như hắn làm sao có thể hoàn toàn thờ ơ được?
– Ông có thể hiểu được là tốt rồi.
Đường Trọng an ủi nói.
– Xin ông nén bị thương. Ông còn có người con cả, tôi nghe nói cậu ấy rất hiếu thuận, là một người tốt. Cốc gia có hậu, ông cũng không phải sợ sau này không người chăm sóc lúc tuổi già hay trước lúc lâm chung.
Cốc Úc Hằng gật đầu, nói:
– Con cả tôi thật ra là người hiền lành. Nó không có hứng thú với nghiệp vụ của công ty, cũng không thể trông cậy được.
– Con cháu tự có phúc của con cháu. Ông hà tất phải nghĩ quá nhiều làm gì?
Đường Trọng nói.
– Đúng vậy, đúng vậy.
Cốc Úc Hằng liên tục gật đầu. Ở trước mặt người trẻ tuổi Đường Trọng này ông hoàn toàn không có vẻ như là thương nhân lơn. Ông nhìn về Đường Trọng, nói:
– Ngày hôm nay tôi đã đi gặp Minh Minh. Nó nói với tôi tìm cậu.
Sau khi chuyện của Cốc Úc Hằng được tra rõ. Ông mới có cơ hội gặp mặt con một lần. Nó nói nếu như công ty gặp trắc trở thì ông hay tìm đến Đường Trọng, đồng thời nói Đường Trọng có thể trợ giúp được ông.
Lúc đó ông không hiểu những lời này, nghĩ thầm chính là Đường Trọng đưa con vào tù, thậm chí mạng của con đều là do hắn lấy đi. Hiện giờ xảy ra chuyện thì đi tìm hắn. Tại sao hắn lại muốn hỗ trợ mình chứ?
Thế nhưng, hiện giờ hắn bốn bề thọ địch nên cũng đành phải nghe theo Cốc Minh Minh đến cầu viện Đường Trọng, dù gì giờ cũng đành phải coi ngựa chết thành ngựa sống thôi.
– Đừng.
Đường Trọng đơn giản lên tiếng. Cốc Úc Hằng còn chưa ngả bài, hắn cũng không gấp gáp đáp ứng cái gì.
Phịch.
Lúc này bất chợt Cốc Úc Hằng từ trên ghế salon xuống, lập tức quỳ trước mặt Đường Trọng.
Đường Trọng ngồi đối diện với ông, khoảng cách hai người chỉ là một cái bàn trà, hắn ngắn cũng không ngăn kịp.
– Cậu Đường. Cứu mạng.
Cốc Úc Hằng cúi đầu xuống, nước mắt lăn dài nói.
Đường Trọng đi nhanh qua đó, nâng Cốc Úc Hằng từ mặt đất lên.