Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 279: Tâm sự của con gái
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : Mạt Thế Phàm Nhân
Phân cục Hoàng Phổ, cổng cục cảnh sát.
Ba người Đường Trọng, Cơ Uy Liêm và Cổ Anh Hùng đang đợi. Cơ Uy Liêm và Cổ Anh Hùng ngồi xổm trên bậc thang hút thuốc nói chuyện phiếm với nhau, nhìn trò chuyện rất vui vẻ. Tuy đã thất thế giang hồ mười năm nhưng Cơ Uy Liêm vẫn vô cùng tôn sùng Cổ Anh Hùng trong truyền thuyết này. Phần lớn thời gian đều là Cố Anh Hùng giảng giải, Cơ Uy Liêm thỉnh thoảng lên tiếng phụ họa vài câu.
Đường Trọng đứng một mình ở cửa, thỉnh thoảng lại nhìn lên tòa nhà của cục cảnh sát. Tiếng bước chân ồn ào truyền tới, chỉ thấy có một đám nam nữ trẻ tuổi mặc quần áo của Cẩm Tú quán đang bước nhanh ra ngoài.
Bọn họ thấy Đường Trọng và Cơ Uy Liêm đang đứng ở cửa thì sửng sốt.
Bởi vì bình thường bọn họ đều thấy hai người ở trong Cẩm Tú quán nhưng không biết bọn họ và Cẩm Tú quán có quan hệ gì. Thân phận ông chủ của Đường Trọng chỉ có rất ít người biết, mà Cơ Uy Liêm căn bản không có bất cứ quan hệ gì với bọn họ.
– Các bạn phải chịu uất ức rồi.
Đường Trọng cười nói với bọn họ.
-…
Bọn họ ngẩn người.
– Cực khổ rồi. Các bạn cứ về nghỉ ngơi một tuần trước đi. Một tuần sau cứ đi làm bình thường. Trong lúc nghỉ này cũng có tiền lương. Tiền lương tháng này sẽ thưởng gấp đôi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Hắn chưa từng đảm nhiệm chức vị quản lý gì trong xí nghiệp nhưng trước đây hắn đã giúp ngục trưởng quản lý ngục giam Hận Sơn, biết đạo lý “đánh một cái tát, đưa một quả táo”. Uy và thân thiết, tận lực đừng để cho những người này biết được mình đã chịu uất ức gì. Đây đều là đạo lý rất đơn giản. Nhưng chỉ là có người nào tình nguyện chấp hành, có thể gánh chịu tổn thất sau đó hay không thì lại là chuyện khác.
– A… nga…
Đầu tiên bọn họ sửng sốt, sau đó cùng nhau kinh hô.
Mãi đến lúc này bọn họ mới hiểu được quan hệ giữa Đường Trọng và bọn họ. Chạy đến cục cảnh sát chờ bọn họ về, nói bọn họ chịu uất ức, lại thả bọn họ, lại để bọn họ đi về nghỉ ngơi, tiền lương vẫn tính như cũ. Đây không phải ông chủ thì là gì? Chỉ là ông chủ này sao nhìn không giống ông chủ?
Ông chủ trước đây tuy mập mạp như một viên thuốc bằng thịt nhưng lúc ông ta nổi giận thì vô cùng có uy thế, không có bất kỳ người nào dám khinh thị ông ta. Người thanh niên này… cậu ta không phải vẫn còn là sinh viên đấy chứ?
Đúng lúc này một đám người đi ra, Tô Sơn và Lâm Vi Tiếu cũng từ cục cảnh sát đi ra.
Một người đàn ông trung niên uy vũ đi cạnh hai người, cười nói sang sảng, còn có mấy người khác đi cùng nhưng ngay cả cơ hội nói chuyện cũng đều không có.
Chỉ là sau khi người đàn ông trung niên nói xong thì bọn họ phụ họa vài câu hoặc cười to vài tiếng thôi.
– Lần này thật là làm cho Tô tiểu thư và Lâm tiểu thư chịu uất ức rồi… Cục trưởng tôi thật sự xấu hổ quá.
Cao Nhạc Thiên vẻ mặt hổ thẹn nói:
– Chuyện xảy ra đột ngột, tôi lại không ở trong cục. Bọn họ gọi điện hồi báo cho tôi thì ý kiến của tôi là nhất định phải nghiêm tra, không buông tha cho người xấu, cũng tuyệt đối không để người tốt bị oan uổng. Không ngờ phía sau lại có nhiều chuyện như vậy. Nhưng cuối cùng thì mọi chuyện đã được điều tra rõ. Tô tiểu thư và Lâm tiểu thư bị oan uổng, Cẩm Tú quán cũng bị oan uổng. Chúng tôi đều bị những phần tử buôn lậu thuốc phiện này lừa rồi.
– Mọi chuyện đã qua rồi.
Tô Sơn mặt không đổi sắc nói:
– Phiền cục trưởng Cao thay tôi hỏi thăm đội trưởng Trương Thiết Tâm.
Sắc mặt Cao Nhạc Thiên hơi mất tự nhiên.
Trương Thiết Tâm là dòng chính của ông ta, là nhân viên công tác thẩm vấn Cẩm Tú quán của phân cục Hoàng Phổ, đồng thời còn có xu hướng đưa vụ án thành Cẩm Tú quán buôn lậu thuốc phiện. Bây giờ Tô Sơn nói như vậy chẳng khác nào và vào mặt ông ta trước mặt mọi người.
Không cần nói Cao Nhạc Thiên cũng biết, hắn mà không xử lý hai vị phó cục trưởng này thì nhất định trong lòng sẽ không được vui.
Cao Nhạc Thiên lại dùng độc cụ đặc sắc là tiếng cười to của mình để che dấu sự bối rối, nói:
– Sợ rằng tôi bận rộn quá không thể giúp Tô tiểu thư được. Vụ án lần này cũng làm lộ một vài vấn đề của phân cục Hoàng Phổ chúng tôi. Đội trưởng Trương Thiết Tâm vì hiểu rõ tình hình mà không báo, đồng thời còn nhận hối lộ của bên bán thuốc phiện nên bây giờ đã bị nhân viên kiểm tra kỷ luật mang đi thẩm tra rồi.
– Phải không?
Tô Sơn vẫn không đổi sắc, nhưng nói ra những lời làm người ta vô cùng xấu hổ:
– Khó trách ông ta gấp gáp vu oan Cẩm Tú quán như vậy, thì ra là vì di dời mục tiêu.
Cao Nhạc Thiên cũng không biết nên trả lời vấn đề của cô gái xinh đẹp nhưng kỳ cục này.
Ông ta biết cô gái này nhất định biết quan hệ của mình và Trương Thiết Tâm nên mới ác độc như vậy mà tát cho mình một cái tát thích đáng trước mặt cấp dưới của mình như thế.
Nếu hai bên đã có mâu thuẫn không thể điều hòa thì mình nói chuyện như vậy cũng không có ý nghĩa gì.
Hàng cảnh giới màu vàng trước cửa Cẩm Tú quán đã bị dỡ bỏ. Xe cảnh sát tuần tra cũng biến mất không thấy đâu.
Đường Trọng đẩy cửa Cẩm Tú Quán ra thì ngửi thấy trong không khí có mùi rượu trộn lẫn vào nhau tạo thành mùi vị cổ quái, có cảm giác dường như đã được mấy đời rồi.
Quả nhiên là nước lửa với nhau.
Chuyện lần này quả thật quá nguy hiểm. Đối thủ cũng quá hung tàn và giảo hoạt.
Bọn chúng không chỉ muốn đóng cửa Cẩm Tú quán. Đối với bọn chúng mà nói thì Cẩm Tú quán chỉ là chuyện nhỏ bé không đáng kể. Bọn chúng muốn mình chết. Nếu không phải mình phát hiện ra kẽ hở, phát hiện tên Cốc Minh Minh kia khả nghi, nếu như không lắp máy truy tung tình báo, nếu như Cốc Minh Minh không nóng ruột mà chờ thêm mười ngày nửa tháng để đón thêm hàng thì mình có thể vượt qua cửa ải khó khăn nhất được hay không?
Nhân chứng. Vật chứng. Tất cả chứng cứ đều bất lợi với mình.
Điểm chết người chính là chuyện xảy ra ở Cẩm Tú quán. Mà Cẩm Tú quán chính là sản nghiệp của mình. Cho dù mình không làm cái gì nhưng cũng là có liên quan trách nhiệm. Tất cả khả năng đều bị bọn họ tính đến. Ngay cả khả năng mình dùng lực lượng cũng bị bọn họ tính kế.
Khi đó Đường Trọng có cảm giác như là người bị nhốt trong lồng không có chỗ chạy trốn.
Hắn biết đây rõ ràng là cái bẫy của người khác, biết rõ ràng việc này không có vấn đề gì với mình. Nhưng tất cả đều mẫu đều chĩa vào mình.
Qua chuyện này cũng làm Đường Trọng lần thứ hai ý thức được lực lượng và giao thiệp của mình chưa đủ.
Cẩm Tú quán là do mình tiếp nhận rồi giao cho Tô Sơn và Lâm Vi Tiếu xử lý.
Tô Sơn bận chuyện của công ty. Mấy ngày nay Lâm Vi Tiếu đã quen thuộc công tác nghiệp vụ, nhanh chóng hòa nhập vào trong hoàn cảnh của Cẩm Tú quán. Có thể nói, ngoại trừ Lâm Vi Tiểu ra, trong toàn bộ Cẩm Tú quán không có một người nào Đường Trọng có thể tín nhiệm được.
Ngoài ra, sau khi chuyện này xảy ra, Đường Trọng không thể nào vào trong phân cục Hoàng Phổ để lấy một chút tin tức hữu dụng từ đó.
Đương nhiên trước có thể lầm tưởng phân cục Hoàng Phổ bền chắc như thép những ngày hôm nay Đường Trọng đã thấy rõ ràng hai vị phó cục trưởng và vị cục trưởng Cao kia có quan hệ không được hòa thuận.
Tuy rằng trải qua chuyện này, mối quan hệ giữa mình và Giang Đào đột nhiên tăng mạnh. Ông ta cũng hữu ý vô ý mà lôi kéo, bồi thường mình.
Nhưng hiện quan không bằng hiện quản. Cẩm Tú quán thuộc địa bàn của Hoàng Phổ, Đường Trọng cảm giác mình phải tạo một chút quan hệ thân mật với hai vị phó cục trưởng. Thậm chí hắn không tiếc dùng mối quan hệ với Giang Đào để kéo một trong hai người này thành tấn cục trưởng phân cục.
Phải biết rằng trong chuyện này Cao Nhạc Thiên cũng có trách nhiệm của lãnh đạo. Mà Giang Đào đi qua đả kích là lập uy thành công. Nếu như ông ta muốn đẩy một cục trưởng xuống thì chắc hẳn cũng không có ai dám ở phía sau bàn tán.
Vấn đề quan trọng chính là gương mặt của mình đáng bao nhiêu tiền trước mặt ông ta đây?
Bởi vì Cẩm Tú quán bị niêm phong nên một bộ phận nhân viên công tác bị đưa vào trong cục, mới vừa rồi được Đường Trọng quan tâm. Một nhóm người khác cũng không biết thời gian dỡ bỏ niêm phong cụ thể nên cũng không chủ động qua đây làm.
Vì thế nên sau khi bọn người Đường Trọng tiến đến thì ngay cả một người pha trà cũng không có. Trên mặt đất có một tầng sương mỏng, giống như bóng ma bịt kín chuyện này.
Mọi người tụ tập trong phòng làm việc của Tô Sơn, do Tô Sơn tự mình pha trà. Lâm Vi Tiếu muốn giúp đỡ thì bị Đường Trong ngăn lại.
Hắn vô cùng rõ ràng, bây giờ muốn Tô Sơn tiểu thư pha trà cho uống một lần phải có bao nhiêu khó khăn trắc trở.
Chuyên gia vừa gia tay là đã biết có hay không.
Tô Sơn rửa tay kiểm tra, tất cả động tác trà nghệ trọn vẹn bày ra trên người cô, tất cả những người đang ngồi đều trợn tròn mặt.
Lâm Vi Tiếu liếc trộm Đường Trọng đang nhập thần nhìn Tô Sơn, trong lòng có cảm giác bị đả kích.
Cô nghĩ thầm thảo nào vừa rồi Đường Trọng không để cô giúp đỡ. Nếu so sánh tay nghề pha trà của lão sư phụ trong Cẩm Tú quan và người này thì quả thật không cùng một đẳng cấp.
Hắn sợ mình sẽ bị mất mặt sao?
Cơ Uy Liêm đã nghe nói chuyện Tô Sơn học trà nghệ của đại sư nhưng hắn cũng không quan tâm chuyện này lắm. Không phải chỉ là pha trà sao? Chẳng lẽ còn có thể tạo thành một đóa hoa?
Bây giờ, sau khi nhìn thấy màn biểu diễn chân thật thì hắn mới biết mình vô tri. Thì ra trà nghệ lại bác đại tinh thâm như vậy, thực sự là so với hoa nở hoa tàn còn làm người ta tán thán hơn.
Cổ Anh Hùng nãy giờ không nói gì, cũng giống như Đường Trọng, nhìn chằm chằm Tô Sơn không nháy mắt.
Mãi đến khi bước thứ 38 kết thúc, không biết từ lúc nào trước mặt ông ta đã có một chén nước màu vàng gừng, mùi thơm nước trà xông vào mũi, ông ta mới | bưng lên tinh tế nhấp một ngụm.
Sau đó ông ta nhắm mắt lại tinh tế cảm thụ.Một lúc sau ông mới mở mắt nói ra một câu:
– Dễ tiêu quá.
-…
Đường Trọng thật sự muốn ném ông ta từ tầng ba xuống. Lúc ở ngục giam Hận Sơn, cha con hắn đã mời ông ta uống không ít trà. Cảm tình trong mắt ông ta không phải là trà sao?
Những người khác cũng đều uống trà giống như là đang thưởng thức tiên đan, linh thủy.
Sau khi nước trà thấm xuống ruột thì lúc này mọi người mới bắt đầu nói chuyện phiếm.
Tô Sơn nhìn Đường Trọng, nói:
– Cẩm Tú quán cần phải động thủ.
– Cô tới xử lý sao?
Đường Trọng nói. Đối với năng lực của Tô Sơn, hắn mười vạn phần tín nhiệm. Chỉ là tiến hành xử lý nhân viên và thông báo tuyển dụng, đối với cô mà nói chỉ là chuyện rất nhỏ.
– Lâm phụ tá thích hợp hơn.
Tô Sơn nói:
– Cô ấy hiểu rõ Cẩm Tú quán hơn tôi.
Ý tứ của Tô Sơn vô cùng rõ ràng. Trọng tâm nghiệp vụ của cô không phải Cẩm Tú quán, không chỉ ở hiện tại mà còn ở tương lai.
Một cái Cẩm Tú quán hoàn toàn không thể thỏa mãn được dục vọng truy cầu lực lượng và quyền lực của Tô đại tiểu thư.
– Cô tự tin không?
Đường Trọng nhìn về phía Lâm Vi Tiếu, cười hỏi. Năm nay Lâm Vi Tiếu mới là sinh viên ra trường, ngay cả kinh nghiệm công tác một năm cũng không có. Cô Lấy có thể xử lý chuyện này tốt được hay không?
Nhưng Đường Trọng nghĩ là có. Lâm Vi Tiếu là sinh viên năm bốn, không phải Tô Sơn cũng như vậy sao? Dựa vào cái gì mà mình cảm thấy Tô Sơn có thể mà Lâm Vi Tiếu lại không được chứ?
Hiển nhiên Lâm Vi Tiếu cũng ý thức được thái độ phân biệt của Đường Trọng. Cô không thể thua kém người khác.
Không thể thua kém bất cứ kẻ nào.
Không biết là muốn tranh thứ gì, cô nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, gắn từng chữ, nói:
– Tôi có thể.