Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 278: Cáo và chó điên!
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : Mạt Thế Phàm Nhân
– Lão Lý, ông nói thật đấy à?
Trương Thiết Tâm sau khi kéo viên cảnh sát trung niên tới cửa phòng thẩm vấn, đóng cửa phòng xông liên vội hỏi.
– Chính xác trăm phần trăm.
Viên cảnh sát trung niên nghiêm túc nói:
– Tôi vừa mới nhận được tin tức, là do cục trưởng Giang Đào tự bố trí, không thuyên chuyển người các phân cục, chi vận dụng lực lượng cảnh sát trung thành tại cục của Giang Đào và cảnh sát biển. Đó là lý do vì sao giờ chúng ta còn chưa biết gì.
– Đáng chết.
Trương Thiết Tâm mắng một tiếng.
– Giang Đào làm sao biết chuyện này thế?
– Nghe nói là có người cung cấp tin tức cho hắn.
Viên cảnh sát trung niên nói.
– Có người sao?
Trương Thiết Tâm suy nghĩ một hồi nhưng lại không nghĩ ra cách nào cả, phất tay nói:
– Ông đi về trước đi. Có tình hình gì thì phải thông báo ngay cho tôi.
Bei
– Có tinh hình ai thì phải thông báo ngay cho tôi.
– Bốn giờ sáng ngày hôm nay, cảnh sát Minh Châu hợp tác với cảnh sát biển đã ngăn chặn một đám tội phạm buôn lậu thuốc phiện. Hai bên đấu súng kịch liệt, chín phần tử buôn lậu bị đánh gục tại chỗ, ba người bị thương, ba người bị bắt. Cảnh sát do chuẩn bị và bố trí kỹ càng nên không có cảnh sát nào bị thương.
– Đây là vụ án lớn nhất về buôn lậu thuốc phiện mà Minh Châu đã phá được trong thời gian qua. Khiến người ta khó có thể tưởng tượng được chính là người buôn lậu lại chính là con trai của doanh nghiệp nổi tiếng Cốc Úc Hằng.
Diêm Điền Hạng hiện giờ đã khôi phục vẻ bình thường, vết máu trên mặt đất đã được lau khô. Thế nhưng đây là vụ án lớn sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn thế nào đối với dân chúng Minh Châu chứ? Chúng ta đi phỏng vấn cục trưởng Giang Đào – Anh hùng chống thuốc phiện xem…
Nay hôm qua có tin tức gây náo nhiệt nhất Minh Châu là quán Cẩm Tú có người hút thuốc phiện tử vong. Chỉ sau một tối, mọi tính chất về vụ án cũng như tội phạm đều thay đổi cả.
Phòng làm việc của Giang Đào vào lúc này hẳn là nơi được người Minh Châu chú ý nhất lúc này.
Phá được vụ án lớn, có bao nhiêu thủ trưởng, bao nhiêu đồng nghiệp, bao nhiêu nhà báo phóng viên muốn liên lạc đây…
Thế nhưng trong phòng làm việc giờ lại có một người thanh niên đang ngồi. Thư ký mang trà xong liền lui ra ngoài, ánh mắt không nhịn được mà liếc Đường Trọng thêm vài cái, thầm nghĩ người thanh niên này có thân phận gì? Chẳng lẽ là người thân của cục trưởng Giang sao? Nếu không sao lại được cục trưởng Giang coi trọng như vậy chứ?
Loảng xoảng…
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra. Giang Đào cười ha hả đi tới, nói:
– Đường Trọng à, phòng làm việc của tôi không tồi lắm phải không?
Đường Trọng nhanh chóng đứng dậy, đi tới hai bước đón hắn, vừa cười vừa nói:
– Cháu sợ cả đời này cũng không có cơ hội ngồi ở một nơi uy nghiêm thế này đâu?
– Ôi. Nói cũng không thể nói thế được. Cậu còn trẻ như vậy, lại học tâm lý học. Nếu cậu muốn thì sau khi tốt nghiệp, đến làm thư ký cho tôi được không?
Giang Đào cười ha ha nói. Nếu Đường Trọng thật sự muốn tiến vào hệ thống cảnh sát thì hắn đúng là muốn chào người này. Thằng ranh này không chỉ có chỗ dựa mạnh, hơn nữa cách đối nhân xử thế cực kỳ thông minh. Mà càng then chốt hơn chính là hắn biết tiến biết lui.
Mượn sự kiện lần này mà nói đi. Hắn biết mình có quan hệ tốt với Thái gia, khi hắn khó khăn nhất cũng không gọi điện cho mình. Bởi vì hắn không muốn mình vì đứng giữa mà khó xử. Đương nhiên khi đó hắn cũng ngại, vì tự bảo vệ mình mà không chủ động đi giúp đối phương.
Giang Đào cho rằng với tính tình những người trẻ tuổi này thì nhất định sẽ ghi hận mình. Thái Nùng không phải là một ví dụ tốt sao?
Thế nhưng Đường Trọng lại không như vậy. Hắn lại tới tìm mình lần thứ hai, chẳng qua không tìm mình xin giúp đỡ mà mang theo tin tình báo quan trọng tới.
Hiện giờ không phải công lao lớn này đều ghi hết lên mình sao?
Trước kia Giang Đào ngồi ở cái ghế cục trưởng này còn chưa vững chắc, hiện giờ công phá thành công một vụ án lớn như vậy, không chỉ ngồi vững ở vị trí này, hơn nữa lực ảnh hưởng tới các tầng lớp của Minh Châu đều đủ cả. Tất cả đều là do Đường Trọng tặng cho hắn.
Còn có một chuyện đó là hắn không trợ giúp Thái Nùng, cũng đồng thời không trợ giúp Đường Trọng. Như vậy thì Thái gia không thể trách tội hắn. Ngược lại bởi hắn điều tra ra sự việc, đẩy Thái Nùng ra khỏi vũng bùn kia thế nên bọn họ còn phải cảm kích hắn, không thể nói gì được.
Thái Nùng bị người ta đưa ra làm bia đỡ đạn, Thái gia sẽ đẹp mặt sao?
Có thể nói, sự kiện tại núi Ngọc Nữ lần trước mình đứng ra giúp hắn một lần. Hiện tại hắn lại tặng mình một nhân tình, xem như bọn họ đã thanh toán xong. Nếu như lúc đó đã coi là thanh toán xong thì đó cũng không phải phong cách xử sự của Giang Đào.
Bởi vậy sau khi thu xếp xong mọi chuyện, hắn mới bảo thư ký gọi điện cho Đường Trọng, mời hắn tới phòng làm việc ngồi một chút.
Loại hành vi này không thể nghi ngờ gì, chính là vì chỗ dựa của Đường Trọng, cũng là bởi muốn lật lại bản án của quán Cẩm Tú.
Cùng lúc này, hắn cũng nói rõ cho mọi người biết, mình và Đường Trọng có quan hệ không cạn. Các người đừng có đơn giản mà có mưu đồ với hắn.
Mặt khác nó cũng nói cho người khác biết, các người không phải đều nói quán Cẩm Tú giấu thuốc phiện sao? Tôi mời ông chủ của quán Cẩm Tú tới phòng làm việc của mình, vậy chứng minh là hắn không có vấn đề gì. Hắn trong sạch đó. Đường Trọng hiểu rõ thiện ý mà Giang Đào muốn thể hiện, cho nên cũng rất tôn trọng vị cục trưởng có năng lực và thủ đoạn mạnh này. Hắn cho tới giờ cũng chưa từng coi mình là công tử thế gia, không coi loại nhân vật nắm thực quyền này vào đâu.
– Cháu cũng đồng ý thôi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
– Chỉ sợ ăn không hết chén cơm cảnh sát này. Đêm qua thời điểm các chú nổ súng, cháu đứng bên cạnh sợ tới chân không chạy nổi nữa. Xem ra cháu chỉ có thể làm công tác nghiên cứu thôi.
Giang Đào đương nhiên không tin lời Đường Trọng là đứng mà chân không đi nổi rồi. Trước mặt mình hắn cần gậy sắt đập người khác, lúc ấy tay có run không?
Nhưng hắn cũng hiểu rõ ý của Đường Trọng rồi. Đối phương không muốn tiến vào con đường làm quan.
Điều này khiến Giang Đào cảm thấy hơi tiếc nuối, nhưng cũng nói:
– Công tác nghiên cứu cũng tốt. Hiện giờ quốc gia rất coi trọng nhân viên nghiên cứu.
Nói chuyện một chút, hai người lại ngồi xuống ghế sô pha.
Đường Trọng đang cầm chén trà không nói lời nào. Giang Đào cũng chỉ có thể chủ động mở máy hát. Chẳng còn cách nào, là hắn mời người ta tới nói chuyện mà.
– Trải qua mấy giờ thẩm vấn, vụ án đã có chút tiến triển rồi.
Giang Đào vừa cười vừa nói. Hắn biết Đường Trọng có hứng thú với việc gì.
– Cốc Minh Minh liên lạc với người bên Ma Cao, thông qua con đường nhập hàng của cha hắn. Hàng hóa tới gần lãnh hải, bọn họ liền chuyển sang du thuyền loại nhỏ, đợi thời cơ thích hợp thì mới chuyển hàng hóa lên bờ…
– 60% hàng ma túy đá tại Minh Châu đều do hắn cung cấp. Trương Sai, quản lý phòng VIP tại quán Cầm Tú cũng đã bị hắn mua từ trước rồi, len lén bán hàng tại quán Cẩm Tú cho hắn. Lúc này gặp chuyện không may là do hắn dặn Trương Sai cố tình tăng liều lượng. Một thanh niên yếu tim hút quá liều nên shock thuốc rồi tử vong.
– Nói như vậy thì quán Cẩm Tú của bọn cháu là vô tội rồi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
– Đúng vậy. Quán Cẩm Tú vô tội. Tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho phân cục Hoàng Phố, bảo bọn họ bỏ phong tỏa quán Cẩm Tú ngay.
Giang Đào nói:
– Quán Cẩm Tú có thể lại được khai trương ngay thôi.
– Đáng tiếc thật. Trải qua một chuyện như vậy, sợ rằng có khai trương cũng không làm ăn gì được nữa.
Đường Trọng thở dài nói.
– Đương nhiên. Chúng tôi cũng đã nghĩ tới việc hành vi của cảnh sát gây ảnh hưởng quá mạnh tới quán Cẩm Tú. Tôi sẽ lấy danh nghĩa cảnh sát Minh Châu tuyên bố một thư ngỏ, báo cho công chúng biết quán Cẩm Tú là trong sạch và bị người ta vu vạ. Chỉ có thể làm được như vậy thôi. Dù sao thì Trường Sai mặc dù bị người ta mua chuộc nhưng hắn cuối cùng vẫn là nhân viên cao cấp của quán Cẩm Tú. Quán Cẩm Tú cũng có sơ hở trong khâu quản lý rồi.
Nếu như là những người khác thì Giang Đào cũng không thèm giải thích như vậy. Chẳng qua người này là Đường Trọng, Giang Đào cũng muốn làm việc cẩn thận một chút. Vốn muốn để người khác mang ơn mình, có khi lại vì một chuyện nhỏ mà khiến trong lòng người không vui.
– Cảm ơn chú Giang.
Đường Trọng rất biết điều, nói cảm ơn.
– Có thể khôi phục danh dự của quán Cẩm Tú, cháu đã rất cảm kích rồi.
– Ừ, cậu có thể tiếp thu là được rồi.
Giang Đào nói.
Chần chờ một chút, Đường Trọng vẫn không nhịn được mà hỏi:
– Hắn không có vấn đề gì sao?
– Không có vấn đề gì.
Giang Đào lắc đầu.
– Tôi đã cho người thẩm vấn nhưng Cốc Minh Minh đến chết cũng nói mọi chuyện đều do hắn gây ra. Hắn cổ động cha hắn tổ chức sinh nhật tại quán Cẩm Tú, cổ động Thái Nùng theo đuổi Lâm Vi Tiếu, cũng là hắn thu mua Trương Sai, bảo hắn gạ bán ma túy đá cho mấy người khách trong phòng VIP. Chuyện buôn lậu ma túy cũng là do mình hắn. Với tình cảnh hiện tại của hắn, hắn còn cần dấu diếm thay người khác sao? Cái mông kẻ cậu muốn động tới kia rất sạch sẽ, chúng ta không làm gì được đâu.
– Chỉ cần hắn để lộ đuôi thì luôn có thể bắt được.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
– Chuyện này tự cháu sẽ làm.
– Ừ, sau đó nếu có gặp chuyện phiền toái gì thì cứ gọi cho chú Giang nhé. Lần này coi như biết đường rồi, rảnh rỗi tới đây ngồi chơi một chút.
Giang Đào cười ha hà nói, muốn duy trì quan hệ tốt đẹp với Đường Trọng.
Đường Trọng hiểu ý, nói:
– Chỉ cần chú Giang không thấy phiền thì cháu ngày nào cũng tới.
Đã có được mọi thứ mình muốn, Đường Trọng lập tức đứng dậy cáo từ.
– Được rồi. Còn có một chuyện muốn nói cho cháu.
Giang Đào nói.
– Trong vụ án của Cốc Minh Minh thì phân cục Hoàng Phố có một vị cục phó và đội trưởng trinh sát Trương Thiết Tâm cũng dính vào. Theo lời dặn dò của Cốc Minh Minh, Trương Thiết Tâm đã hiểu rõ tình huống phạm tội của Cốc Minh Minh, chỉ dấu không báo cáo, trái lại còn đòi Cốc Minh Minh chi tiền, đồng thời yêu cầu hắn làm việc cho mình. Mà hắn cũng gián tiếp là chỗ dựa cho Cốc Minh Minh. Hiện tại đội trưởng Trương Thiết Tâm đã bị người chúng tôi bắt rồi, hiện tại bắt đầu thẩm vấn rồi, rất nhanh sẽ có kết quả thôi.
Đội trưởng Trương Thiết Tâm sao?
Đường Trọng nở nụ cười. Đây không phải là một lưới bắt hết cả sao?
Hắn lắc đầu.
Còn chưa đủ.
Chỉ có bắt được kẻ kia thì chuyện này mới coi như hoàn chỉnh.
Chẳng qua cho dù có gian xảo như cáo thì khi đã lộ đuôi, vậy còn lâu mới có thể lùi về được.
Hắn không phải thợ săn nhẹ nhàng, hắn là chó điên cắn không chịu nhả.