Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 276: Chủ mưu chính thức!
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : Mạt Thế Phàm Nhân
Đêm đen. Gió lạnh.
Không có ánh trăng, cũng không có ánh sao, bầu trời tối đen như mực.
Cảng Diêm Điền là cảng biển lớn nhất của thành phố Minh Châu. Lúc này lại vắng vẻ dị thường, không có náo nhiệt, có tiếng động lớn như ban ngày, không có tiếng xôn xao như con kiến của công nhân đang bận rộn đi lại chuyển hàng.
Lúc hừng đông ba giờ, tất cả mọi người đều đã ngủ say, bao gồm cả khu cảng và thành phố này.
Trong màn đêm, một chiếc xe việt dã đỗ gần một kho hàng lớn. Bên ngoài im ắng, trong xe cũng im ắng. Nếu như không có sự chuyển động lóe sáng của con người cùng thỉnh thoảng truyền ra vài tiếng ho khan, sợ rằng sẽ làm cho người ta nghĩ người bên trong xe đã ngủ say.
– Lão cẩu. Bị cảm thì phải trị hết đa. Lần sau đi ra ngoài làm việc, nếu có bệnh thì ở nhà đi.
Người đàn ông ngồi ở ghế sau của ô tô chịu đủ áp lực từ tiếng ho khan này, mới không nhịn được khiển trách.
– Ông chủ. Tôi cũng không muốn làm ảnh hưởng đến ông. Chỉ là không tìm được tài xế thích hợp, nên cũng đành phải tự mình lái xe cho ông.
Người đàn ông lái xe uất ức nói.
– Đúng vậy, ông chủ.
Người thanh niên ngồi ở ghế phụ hoà giải giúp tài xế.
– Lần này số lượng hàng lớn, anh Câu cũng không yên tâm để người khác thay mình, nên cũng đành mang bệnh đi. Đây cũng là điều bất đắc dĩ thôi. Khi về tôi sẽ đưa anh ta đi bệnh viện. Nhất định sẽ trị khỏi bệnh rồi mới trở về.
Nghe được hai người nói như vậy, giọng của người đàn ông ngồi phía sau cũng nhu hòa một ít, nói:
– Nhận hàng xong, hai người cũng nghỉ ngơi một thời gian đi. Đi nước Mỹ hoặc Pháp, Nam Phi cũng được. Mang theo người nhà đi ra ngoài chơi, tiền đều tính cho tôi.
– Cảm ơn ông chủ. Hai người cùng cười nói.
Đúng lúc này, trên mặt biển có một luồng ánh sáng tự đèn chiếu đến.
– Tới rồi.
Người thanh niên tinh thần chấn động, nói.
– Phát tín hiệu đi.
Ông chủ giấu mình ở trong bóng tối tuyên bố mệnh lệnh.
Người thanh niên lên tiếng, mở cửa xuống xe. Hắn đi tới ven cảng, từ túi tiền lấy ra một cái đèn pin nhỏ.
Hắn lấy tay che, một luồng sáng mạnh nhưng rất nhỏ được chiếu từ chiếc đèn pin ra ngoài khơi.
Hắn chiếu ánh sáng sang trai hai cái, lại chiếu ánh sáng sang phải hai cái. Sau đó tắt đèn, rồi lại bật lên. Lại tắt đèn.
Ngoài khơi khôi phục sự yên lặng. Sau đó một chiếc du thuyền từ từ tiến đến cảng. Cửa xe đẩy ra. Một người đàn ông vóc dáng mập mạp mang theo tài xế lão Cẩu đi ra ngoài.
Du thuyền đi tới bên bờ cảng, một người đầu trọc dẫn đầu tư trên thuyền nhảy xuống, rồi nói:
– Mập mạp chết tiệt. Hai ngày nay khắp nơi đều khẩn trương như thế, chú lại gọi điện thoại muốn lấy hàng. Nếu xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?
Mập mạp cười ha ha, tiến lên ôm vai của đầu trọc, nói:
– Anh Hổ, anh sợ à ?
– Đương nhiên sợ rồi.
Ve mặt đầu trọc không tức giận nói.
– Lần này xuất lượng hàng lớn như vậy. Nếu bị cảnh sát tóm được, chúng ta còn có đường sống sao?
-Yên tâm đi.
Mập mạp đưa một điếu thuốc, an ủi nói:
– Chính là bởi vì khắp nơi khẩn trương, em mới gọi điện thoại cho anh đưa hàng đến. Anh có biết, tại sao khắp nơi đều khẩn trương không? Là bởi vì chuyện của Cẩm Tú quán. Hiện giờ, ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào vụ án đấy, ai còn chú ý đến những tiểu nhân vật như chúng ta chứ? Không thừa dịp cơ hội này đưa nhiều hàng đến, sau này còn có cơ hội tốt để nhập hàng như vậy không?
– Đường Trọng thì sao? Hắn có thể nhìn ra kẽ hở gì hay không?
Đầu trọc lo lắng hỏi.
–
– Haha. Hắn là một thằng ngu. Em còn tưởng hắn là một nhân vật lợi hại đấy. Không ngờ hắn cũng chỉ là một tên mãng phu mà thôi, nói đến làm em lại thấy buồn cười. Anh có biết không? Sau khi xảy ra chuyện này, hắn chạy lung tung như chó điên. Đầu tiên, hắn hoài nghi chuyện này là do Thái Nùng làm, nên chạy đến bệnh viện đánh Thái Nùng một trận. Sau đó lại hoài nghi người của Đổng gia làm, nên chạy đến phòng tập yoga của Đồng Bồ Đề muốn hỏi rõ chuyện này. Có người nói hắn ở bên trong còn đập phá lung tung.
– Hiện giờ hắn còn không thể tìm được ai đã hại hắn. Người như vậy, làm sao đáng được chúng ta coi trọng chứ? Lần này hắn chết chắc rồi.
– Hắn thực sự ngu như vậy sao?
Đầu trọc không tin hỏi lại.
– Người nổi tiếng như vậy không ngờ lại là một người ngu ngốc à?
– Đúng là lời đồn thì không thể tin được.
Mập mạp cười ha hả nói.
– Người ngu ngốc như hắn sẽ rất nhanh biến mất thôi. Người khác muốn hắn chết, chúng ta chi thuận tiện giúp một tay thôi. Sau đó nhân cơ hội này kiếm chút tiền.
– Ha ha. Đây không chỉ là chút tiền đâu.
Đầu trọc xua tay.
– Lần này xuất rất nhiều hàng. Có lẽ có thể đủ để cung cấp cho một nửa chợ đen của Minh Châu. Đi chuyến này anh lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.
– Được rồi được rồi. Anh giao hang cho em, em sẽ chuyển tiền tới tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ của anh. Rồi anh đi đi, việc này sẽ không quan hệ với anh.
Mập mạp cắt đứt lợi của hắn. Đối phương sợ, làm hắn cũng khẩn trương lên.
– Kiểm hang nao.
Đầu trọc phất tay nói.
stor du
Khi hai người nói chuyện, người của đầu trọc bắt đầu lôi vài cái rương từ du thuyền xuống.
Mở rương ra, bên trong là một đôi giày da quân dụng.
Đầu trọc tư trong người rút ra một con dao đưa cho mập mạp, nói:
– Chú kiểm hàng đi.
Mập mạp tiếp nhận con dao, tùy ý lấy một chiếc giày da quân dụng ở trong rương. Hắn dùng con dao rạch gót giày một vòng, sau đó tìm được ở đế giày, một cái túi nhỏ màu trắng trong suốt.
Hắn dùng con dao rạch một vết vào túi, sau đó dùng mũi hít mạnh một cái, vẻ mặt say sưa nói:
– Không tồi, hàng loại A đấy.
– Tất nhiên là đúng rồi. Chúng tôi đã bao giờ cung cấp hàng giả chưa?
Đầu trọc đắc ý nói.
Mập mạp quay ra vẫy tay gọi tài xế và người thanh niên phía sau. Hai người mở ra cái rương khác thành thạo kiểm tra hàng.
– Hàng không có vấn đề.
Tài xế lão Cầu nói.
– Mang lên xe.
Mập mạp xua tay áo, nói.
Sau đó một đám người xách rương về phía xe việt dã của bọn mập mạp.
Đúng lúc này, ánh sáng chói mắt chiếu sáng toàn bộ cảng Diêm Điền, làm toàn bộ cảng sáng như ban ngày.
Vô số cảnh sát vọt ra từ bóng tối, vây quanh từ ba phía lao về phía này.
– Cảnh sát tới.
Có người la lớn.
– Rút về phía biển.
Đầu trọc hô một câu, dẫn đầu lao về phía du thuyền.
Thế nhưng, không đợi bọn họ chạy đến bên bờ, từ biển rộng hiện ra vô số người mặc áo lặn màu đen giơ súng điên cuồng bắn về người chạy trốn.
Có tiếng ầm ầm vang đến.
Hơn mười chiếc canô của cảnh sát biển xếp thành một chữ hình, rất nhanh vọt đến ven cảng, hợp với cảnh sát trên bờ tạo thành bao vây bốn phía.
– Trên biển cũng có cảnh sát.
Đầu trọc hét lớn. Muốn quay trở lại, nhưng lúc này cảnh sát đã tới gần.
Hắn chỉ có thể giơ súng bắn. .
– Các ngươi đã bị bao vây, hãy hạ vũ khí đầu hàng. Các ngươi đã bị bao, hãy hạ vũ khí đầu hàng.
Cảnh sát dùng loa hô lên.
Có người thất kinh, mất đi ý chống lại.
– Không có khả năng đầu hàng.
Đầu trọc rộng lớn nói.
– Bị bắt chỉ có con đường chết. Chỉ có thể liều mạng cùng bọn họ.
Hắn hô lên như thế, làm những người tỉnh lại theo hắn.
Đầu hàng, chỉ có con đường chết.
Liều mạng, nói không chừng còn có thể mở một đường máu.
Vừa nghĩ như thế, bọn họ đều giơ súng phản kích.
Tạch tạch tạch
Pång pång pång.
Pång pång pång.
Sau khi tiếng súng ngưng lại, bọn buôn lậu ma túy người thì chết, người thi bị thương. Toàn bộ đều bị cảnh sát khống chế chế. Giang Đào mang theo một đám người tư vòng vây bên ngoài đi đến.
– Báo cáo sở trưởng. Nghi phạm tổng cộng có mười lăm người. Chín người chết tại chỗ, ba người bị trọng thương, còn có ba người bị bắt sống.
Phụ trách toàn bộ hành động là tổ trưởng tổ phòng chống ma túy biển đang báo cáo cho Giang Đào. Bởi vì sớm chiếm được tin tức của nội tuyến và được chuẩn bị đầy đủ, bố trí nghiêm mật, cảnh sát không có ai bị thương vong, hạ được chín tên buôn bán ma túy. Đây chính là công lao rất lớn.
Nếu như lại có thể bắt được tàu vận chuyển của bọn chúng thì chuyện này có thể càng thêm hoàn mỹ.
– Ma túy đâu?
Giang Đào nhìn lướt qua bốn phía, trầm giọng hỏi.
– Ma túy ở chỗ này.
Một gã cảnh sát la lớn. Trong tay của hắn cầm theo một chiếc giày da quân dụng. Dưới để giày da bị cắt ra, đúng là ma túy vừa bị kiểm tra.
Giang Đào mang theo người đi qua, nhận giày từ trong tay của người cảnh sát , lấy ra ma túy từ bên trong, để ở mũi ngửi ngửi, nói:
– Toàn bộ mang về.
– Vâng.
Cảnh sát hét lớn nói. Vụ đại án này đã giành được toàn thắng. Buổi tối hôm nay mỗi người ở đây đều có công lao. Đường Trọng cũng tới.
Hắn là người thông báo tin tức cho cảnh sát nên mới theo Giang Đào cùng tham dự hành động này. Nhưng hắn không có súng, cũng không cần phải đấu tranh anh dũng, sống mái với bọn buôn ma túy.
Hắn dạo một vòng ở hiện trường hỗn độn nay, sau đó ngồi xổm trước mặt tên mập mạp đang nằm không thể nhúc nhích trong vung mau do bị trúng đạn ở một cái chân. Rồi cười ha hả nhìn hắn.
– Đường Trọng.
Gương mặt của mập mạp sưng tấy, đầu còn có vài vết thương, khóe miệng đang chảy máu. Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn người đàn ông trước mặt đang ra vẻ đánh giá như từ trên cao xuống.
– Cốc Minh Minh.
Đường Trọng cười ha hả nhìn hắn, nói:
– Mày chắc chắn cho rằng ngoại mày ra, toàn bộ người trong thiên hạ đều là thằng ngu sao?
– Mày làm sao biết được? Mày làm sao lại biết là tao?
Cốc Minh Minh nói. Hắn vẫn có lòng tin với bản thân. Hắn đã khiến Thái Nùng thành một cái lá chắn hoàn hảo cho mình. Hắn chỉ là một tên chân chạy thôi. Hắn ẩn dấu tốt như vậy, làm sao lại bị Đường Trọng phát hiện chứ?
– May biết vì sao châu chấu trong bụi cỏ lại nhảy cao như vậy không?
Đường Trọng cười hỏi.
Cốc Minh Minh không trả lời. Hơn nữa, vấn đề này hắn đúng là không biết đáp án.
– Bởi vì bọn họ đã bị kinh sợ.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
– Lúc ở Cẩm Tú quán, mày khuyến khích Thái Nùng có ý đồ với Lâm Vi Tiếu. Khi tao đi xin lỗi Thái đại thiếu gia, mày lại tìm mọi cách ngăn cản. Tao để Thái Nùng cầm nồi đánh tao. Hắn do dự nửa ngày cũng không dám động thủ.
– Hắn ngay cả chuyện như vậy đều không làm được, thì làm sao tao có thể tin tưởng chuyện đó là do hắn bố trí hại tạo chứ?
– Nếu không phải hắn, lẽ nào lại là tao?
Cốc Minh Minh không phục. Thái Nùng không giống là người bố cục, lẽ nào hắn lại giống sao?
– Lúc đó tao chỉ hoài nghi mày thôi. Còn chưa thể xác định.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
– Sở dĩ tao biết là mày và biết hôm nay mày giao dịch cũng là do cái này.
Đường Trọng vươn tay ra sau đầu của Cốc Minh Minh, lấy ra từ sau lỗ tai của hắn một vật rất nhỏ chỉ như sợi tóc màu đen.