Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 275: Thủ thuật che mắt!
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : Mạt Thế Phàm Nhân
Đường Trọng đi ra phòng bệnh số 1168, lại nhìn thấy y tá dẫn đường kia đang tràn ngập địch ý với hắn.
Thấy Đường Trọng đi tới, cô hừ lạnh nói:
– Lừa đảo, đại lừa đảo. Nhìn anh thành thật không ngờ lại là một tên lừa đảo.
Đường Trọng cũng thấy áy náy với cô gái này. Lúc đầu hắn là bất đắc dĩ mới lừa người ta. Nếu hắn bảo cô ấy gọi điện thoại tới phòng bệnh trước thì chắc chắn mấy người Cốc Minh Minh sẽ không để hắn đi vào. Đường Trọng vẫn biết rõ điều này.
Hắn không biết mình khiến người ta thích bao nhiêu nhưng hắn biết sao người ta lại ghét mình.
Chẳng qua việc này có thể mang lại rắc rối cho cô y tá. Nếu Thái Nùng, Cốc Minh Minh muốn truy cứu trách nhiệm thì cô ta sẽ gặp phiền phức lớn.
Vì thế, Đường Trọng lấy giấy bút ghi số điện thoại rồi đưa cho cô, cười nói:
– Nếu có khó khăn thì cô có thể gọi tới số này, ví dụ như muốn đổi một công việc khác chẳng hạn.
Cô y tá không nhận mà cười lạnh nói:
– Còn muốn tôi gọi điện thoại cho anh sao? Nghĩ hay nhỉ. Anh không phải loại hình tôi thích.
– Không phải tôi muốn theo đuổi cô.
Đường Trọng giải thích.
– Chẳng lẽ muốn làm bạn bè bình thường sao? Cái cớ này thật sự rất ngu ngốc.
Đường Trọng đặt tờ giấy trên bàn của cô nói:
– Cầm đi, cô sẽ dùng tới, hơn nữa rất nhanh sẽ cần đến nó.
Nói xong, Đường Trọng liền đi ra ngoài.
– Kiêu ngạo cái gì, có gì đặc biệt hơn người chứ?
.
Cô y tá cầm tờ giấy vo viên định ném đi những suy nghĩ một chút lại mở ra rồi ghi số điện thoại sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cuộc đời cô vào máy điện thoại của mình.
Đường Trọng đi xuống bãi đỗ xe, mở cửa xe đi vào.
– Thế nào rồi?
Cơ Uy Liêm ngồi đằng trước, quay lại hỏi.
– Thu hoạch khá tốt.
Đường Trọng cười nói.
– Xác định là Thái Nùng làm hả?
Cơ UyLiêm kinh ngạc hỏi.
– Xác định không phải hắn làm. Đường Trọng đáp.
– Hơn thế nữa tôi còn đánh hắn một trận.
Đường Trọng đắc ý nói giống như đang khoe khoang chiến công của mình vậy.
– Tôi muốn xin lỗi hắn, hắn lại bảo chỉ cần tôi đứng yên cho hắn đánh vỡ đầu thì chuyện này coi như xong. Hắn nghĩ tôi là tên ngốc chắc, sao tôi phải làm thế.
– Sau đó cậu liền đánh hắn.
– Không phải.
Đường Trọng nói:
– Tôi lấy một cái nồi cho hắn, bảo tôi sẽ đứng yên cho hắn đánh. Không ngờ hắn dám đánh thật. Hành động của hắn khiến tôi tức giận. Vì thế tôi liền đoạt lấy cái nồi đánh cho hắn một trận.
“……….”
– Lái xe đi, đến bờ sông Hoàng Phố.
Đường Trọng nói.
Cơ Uy Liêm vừa nổ máy vừa nói:
– Nếu không phải Thái Nùng thì là ai làm?
– Ai cũng có khả năng. Tôi nhiều địch thủ như vậy mà. Chính anh cũng có khả năng đấy.
Cơ Uy Liêm không tức giận, khoé miệng cong lên nói:
– Đúng vậy, tôi không thích cậu.
– Vậy anh có từng nghĩ tới việc trả thù tôi không?
– Có. Mỗi ngày đều nghĩ.
Cơ Uy Liêm nói.
– Vậy anh nói cho tôi biết cái âm mưu này có phải do anh làm không?
Đường Trọng vươn đầu về phía trước, chờ mong hỏi.
– Người thiết cái kế hoạch này rất thông minh.
Cơ Uy Liêm nói:
– Đầu tiên hắn lợi dụng mâu thuẫn giữa cậu và Thái Nùng khiến cậu không nhờ được phía cảnh sát. Sau đó chờ khi cậu không ở Minh Châu liền phát động kế hoạch khống chế cục diện. Bây giờ bên trong phân cục Hoàng Phố có nhân chứng, vật chứng, còn có Trương Soa, người phụ trách quán Cẩm Tú cung cấp thuốc cho khách nhân nữa. Cẩm Tú quán sẽ không tránh được có trách nhiệm trong việc này. Hiện tại phải xem kíp thuốc nổ này có phải là muốn nhằm vào cậu và Tô Sơn không? Quan trọng hơn, chuyện này liên quan đến thuốc phiện lại có người chết nên sẽ không có ai đơn giản đứng ra nói chuyện giúp cậu.
– Người thiếu trọng lượng thì lời nói vô dụng, còn người có trọng lượng lại bo bo giữ mình. Cậu không gọi điện thoại cho Khương Khả Khanh xin giúp đỡ cũng
là thấy được khó xử của bọn họ đi. Nếu kế hoạch này là do tôi làm thì tôi sẽ nghĩ đây là một vinh hạnh.
– Thấy anh nói như vậy thì hình như tôi không chỉ có đường chết.
Đường Trọng hỏi.
– Không. Ngược lại đấy.
Cơ Uy Liêm lái xe ra khỏi cổng bệnh viện sau đó chạy trên làn đường cho xe hướng tới mục tiêu mà Đường Trọng nói:
– Thoạt nhìn bản án này loạn thành một đoàn nhưng việc nọ nối tiếp việc kia không chê vào đâu được. Tôi cảm giác cậu đã tìm ra manh mối, chỉ cần chút xíu nữa thì chuyện này sẽ được giải quyết dễ dàng.
– Anh đánh giá tôi quá cao rồi.
Đường Trọng nói.
Cơ Uy Liêm chỉ cười không nói nữa.
Nếu như cái gì cũng không biết mà cười lúc này thì chỉ là kẻ ngu ngốc mà thôi.
Đường Trọng là kẻ ngốc sao?
Cơ Uy Liêm kiên quyết phủ định ý nghĩ này. Nếu hắn là ngu ngốc thì mình bị hắn sai phái lại là loại người gì?
Khi xe đi đến bờ sông Hoàng Phố, Đường Trọng thấy quán Cẩm Tú đã bị niêm phong.
Vốn là nơi các loại xe xa hoa ra vào tấp nập thì nay các cửa đóng chặt, bên ngoài còn có một hàng cách giới. Ở cổng có một chiếc xe tuần tra, luôn quan sát mọi động tĩnh trong và ngoài quán Cẩm Tú.
– Đi thôi.
Đường Trọng nói.
Cơ Uy Liêm lại khởi động xe chạy về phía trước.
Đường Trọng gặp Đồng Bồ Đề trong Niết Bàn là lúc cô đang chỉ huy một nhóm người lắp đặt các thiết bị ở tầng hai của phòng tập yoga.
Niết Bàn là tên cô đặt cho phòng tập yoga của mình, ý là “dục hoả trùng sinh”. Cô mong muốn từng học viên đến học sẽ được phát triển, tái tạo lại cả về thân thể lẫn tinh thần.
Vì chuyện đặt tên mà cô còn gọi điện thoại hỏi ý kiến Đường Trọng. Đường Trong nghe cô nói một lúc liền ngắt điện thoại. Cái gì cô cũng nghĩ rồi thì còn hỏi người khác làm gì?
Cô mặc một bộ đồng phục màu trắng, giày cao gót màu hồng, tóc buộc cao, nhìn nghiêng sẽ thấy cô thật rực rỡ, cực kỳ nóng bỏng và gợi cảm.
Cô cũng không nghĩ tới Đường Trọng sẽ chủ động tới tìm mình liền nói một tiếng với thợ thiết kế rồi bước nhanh tới chỗ Đường Trọng cười nói:
– Sao anh lại đến đây?
– Xem Niết Bàn của cô chuẩn bị đến đâu rồi? Đường Trọng cười nói.
– Nếu không có gì trở ngại thì một tháng sau sẽ khai trương.
Đồng Bồ Đề nói. Hàng lông mi dài nhấp nháy, cô suy nghĩ một chút rồi nhìn Đường Trọng nói:
– Anh tính thế nào?
– Cái gì tính thế nào?
Đường Trọng giả vờ không biết hỏi.
– Quán Cẩm Tú.
Đồng Bồ Đề nói:
– Chuyện lớn như vậy, tôi là hàng xóm tất nhiên cũng muốn qua nhìn một chút, không biết quán Cẩm Tú của anh có bán không? Nếu anh bán thì tôi sẽ mua làm chi nhánh cho Niết Bàn.
– Trước tiên cô cứ làm cho cái phòng tập này duy trì được đi đã. Đường Trọng cắt đứt mộng tưởng của cô nói:
– Cô cho là phòng tập yoga của cô khai trương thì sẽ có nhiều khách đến sao?
– Chắc chắn là vậy.
Đồng Bồ Đề nói:
– Tôi còn hạn chế danh sách đấy. Đầu tiên chỉ nhận 300 hội viên, người không đủ tư cách còn không vào được đâu. “………..”
– Tôi biết anh sẽ không tin.
Đổng Bồ Đề nói:
– Tôi đã mời sư phụ của mình tới, nhờ bà ấy làm người phát ngôn cho phòng tập yoga của tôi.
– Cái gì?
Đường Trọng kinh ngạc. Long Thu Bồ Tát giống như Lạt Ma của Ấn Độ. Chỉ cần là người biết về Ấn Độ, biết về yoga sẽ không có người không biết đại nhân vật này.
Không nói tới chuyện nhờ bà ấy làm người phát ngôn mà chỉ cần có chút đồn thổi nói phòng tập yoga này là đồ đệ của bà mở thì chắc chắn khách tới Niết Bàn sẽ tranh nhau vỡ đầu mất.
Nếu Đồng Bồ Đề không nói đùa thì bọn họ đúng là cần nâng cao tư cách của hội viên. Hoặc là nói, không chỉ ba trăm hội viên mà dù ba vạn hội viên thì họ cũng chỉ cần một chút thời gian là chiêu mộ đủ.
Minh Châu có bao nhiêu phụ nữ có tiền? Phụ nữ có tiền lại có bao nhiêu người đang tập yoga? Chỉ cần là người học yoga ai lại không muốn có chút quan hệ với Long Thụ Bồ Tát chứ?
– Hắc hắc, lão nhân gia người cũng muốn nhập thế mà.
Đổng Bồ Đề nói:
– Hơn thế nữa, khi tuyển xong đợt một hội viên thì bà có thể đến Trung Quốc giảng kinh, độ thế, độ nhân cho bọn họ nữa. Đây mới là việc hợp với Bồ Tát mà.
Đường Trọng nghĩ muốn đến mắt cũng đủ rồi.
Đây là sự khác biệt giữa người với người nha.
Bọn hắn muốn làm việc kiếm chút tiền cũng phải tranh đấu gay gắt với người ta.
– Thế mà cô gái này nói muốn mở phòng tập yoga liền mời ngay Lạt Ma tới thuyết giảng. Không nghi ngờ gì rằng ba trăm thẻ hội viên đầu tiên sẽ trở thành vật xa xỉ nhất Minh Châu, khiến người ta tranh nhau túi bụi rồi.
Không chỉ thế, danh tiếng Niết Bàn sau một đêm sẽ lên nhanh như vũ bão, không chỉ có ảnh hưởng ở Minh Châu, ở Trung Quốc, thậm chí còn ảnh hưởng tới cả các nơi tín đồ của Long Thu Bồ Tát nữa.
Cô ấy nói muốn mua quán Cẩm Tú làm chi nhánh cũng không sai. Nếu là Đường Trọng thì hắn đã mua đất, lắp đặt thiết bị ở các nơi trên toàn quốc chờ đợi giây phút huy hoàng kia tới rồi.
– Hay là chúng ta hợp tác mở thêm mấy nhà nữa. Đường Trọng tươi cười đề nghị.
Đồng Bồ Đề khoát tay áo, tức giận nói:
– Không cần, tôi không thiếu tiền.
– Nhưng mà anh.
Đồng Bồ Đề đánh giá Đường Trọng từ trên xuống dưới, nói:
– Sao anh lại chạy tới tìm tôi? Chẳng lẽ anh hoài nghi việc của quán Cẩm Tú là do tôi làm hả?
– Tôi biết không phải cô làm cho nên mới tìm cô.
Đường Trọng cười nói.
Nghe thế, ánh mắt Đồng Bồ Đề liên sáng lên, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đến trước mặt Đường Trọng, nháy cặp mắt to, nhìn Đường Trọng nói:
– Như vậy là anh đã tìm được hung thủ rồi? Anh tìm tôi chỉ là để che mắt đúng không? Nói cho tôi biết anh định che mắt ai?
– Nếu cô chịu cho tôi góp vốn vào phòng tập yoga của cô thì tôi sẽ nói.
Đường Trọng dụ dỗ nói.
Đồng Bồ Đề cong môi nói hai chữ:
– Nằm mơ.