Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 274: Đồ cầm thú, buông đại thiếu gia ra!
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : Mạt Thế Phàm Nhân
Cô y tá dẫn đường phía trước, Đường Trọng cầm bó hoa đi theo.
– Chờ một lát đi.
Cô y tá xoay người nói với Đường Trọng.
Vì vậy Đường Trọng liền ngoan ngoãn đứng lại.
Rất nhiều lúc hắn vẫn muốn tôn trọng người khác.
Cô y tá gõ nhẹ cửa phòng 1168. Không thấy ai trả lời nhưng lại có một tên mập thò đầu ra, vẻ mặt không vui hỏi:
– Chuyện gì đó?
– Có người tới thăm bệnh nhân.
Cô y tá tránh ra một bên, chỉ về phía Đường Trọng ở phía sau, nói:
– Chính là hắn.
Cốc Minh Minh thấy Đường Trọng, tròng mắt kinh ngạc suýt nữa là rớt xuống.
Hắn nghĩ tới tất cả mọi chuyện nhưng cũng không ngờ là Đường Trọng sẽ tới bệnh viện thăm Thái Nùng.
– Mày… Mày tới đây làm gì?
Sắc mặt Cốc Minh Minh đỏ hồng, tức giận chỉ vào Đường Trọng.
– Các người không phải là bạn sao?
Sắc mặt cô y tá biến đổi, trừng mắt nhìn Đường Trọng hỏi,
Đường Trọng vỗ vỗ vai cô y tá, vừa cười vừa nói:
– Tôi vẫn quan hệ tốt với bà xã của hắn, hắn lại nghi ngờ tôi khiến hắn bị mọc sừng. Cũng tại hai mắt con trai hắn giống tôi là có hai mí, còn hắn chỉ có mỗi một mí thế nên cứ nghĩ nó là con của tôi. Cô thấy có buồn cười không?
-… Tôi với hắn có chút mâu thuẫn, nhưng chẳng qua tôi với người bệnh đúng là bạn bè thật. Nơi này không còn chuyện của cô nữa, cô đi trước đi.
Y tá dậm chân, bước nhanh rời khỏi chỗ này.
– Mày tới làm gì?
Cốc Minh Minh cho người trước cửa phòng bệnh không cho Đường Trọng vào.
– Cút ngay. Lập tức cút ngay cho tao. Nếu không tao báo cảnh sát đó.
– Thái đại thiếu gia vì tôi mới bị thương, về tình về lý tôi hẳn phải qua thăm chứ…
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
– Cậu thấy tôi cũng mua hoa đây này. Hoa đại biểu cho may mắn an khang, người bán hoa nói chỉ cần là người ốm đều sẽ thích hoa này.
– Mày… Cút đi cho tao. Chúng tao không chào đón mày.
Cốc Minh Minh đúng là có vẻ trung thành, che cửa lớn tiếng nói.
Muốn vào sao? Không có cửa đâu.
Không, là có cửa cũng không cho mày vào.
Đường Trọng híp mắt nhìn về phía khuôn mặt béo phì của Cốc Minh Minh, vừa cười vừa nói:
– Cậu làm như vậy hình như không có đạo nghĩa lắm thì phải. Tôi tới thăm Thái đại thiếu.
Cốc Minh Minh bất đắc dĩ, đành phải tránh sang một bên, để Đường Trọng tùy ý đi vào.
Thái Nùng mặc áo bệnh nhân nằm trên giường, phía sau có hai gối dưa.
Thấy Đường Trọng tiến vào, sắc mặt của hắn hơi khó coi, ánh mắt lại cố chấp nhìn thẳng vào Đường Trọng.
Hắn thật ra muốn xem thằng ranh nào có gan đánh người trong phòng bệnh hay không.
Đường Trọng đưa bó hoa trong tay ra, vẻ mặt xin lỗi nói:
– Thái đại thiếu gia, tôi còn trẻ tuổi nóng tình, không biết gì, xung đột với khách quý như anh. Mấy ngày này tôi vẫn suy nghĩ, cảm thấy rất áy náy, hôm nay đặc biệt tới đây xin lỗi anh, hy vọng anh có thể tha thứ cho hành vi thô bạo của tôi lúc đó. Tôi nguyện mở một bàn tiệc lớn để xin lỗi Thái đại thiếu gia, hơn nữa xin chịu mọi tổn thất.
Nghe thấy Đường Trọng tới xin lỗi, lại thấy hắn ăn nói khép nép, chút tâm lý sợ hãi trong lòng Thái Nùng thoáng cái biến sạch.
Người này hóa ra là thế. Khí thế anh mạnh thì hắn liền yếu thế, khí thế anh yếu thì hắn liền bắt đầu thị uy ngay.
Thái Nùng cười lạnh một tiếng, khinh thường nhìn chằm chằm vào Đường Trọng nói:
– Thế nào? Hiện giờ tới cầu xin tha thứ sao? Lúc đánh người sao không nghĩ tới mình sẽ có một ngày thế này đi? Xin lỗi a? Xin lỗi có thể làm đầu tôi lành lại sao? Cậu nếu thật sự muốn xin lỗi thì cũng được. Cậu đứng đó không nhúc nhích, để tôi đánh vỡ đầu cậu, chuyện chúng ta coi như xong. Được chưa?
– Nói thế có thật không?
Vẻ mặt Đường Trọng chăm chú hỏi.
– Đương nhiên, cậu…
Thái Nùng kinh ngạc nhìn Đường Trọng.
Hắn nói chỉ để nói mà thôi, tưởng rằng người này không thể đồng ý nhưng hiện giờ xem dáng vẻ của hắn, chẳng lẽ đồng ý nhận điều kiện xin lỗi ngặt nghèo này sao?
Đường Trọng đặt bó hoa ở đầu giường Thái Nùng, nhìn xung quanh một vòng, lại chạy vào phòng bếp tìm một cái nồi to về.
– Cậu muốn làm gì?
Thái Nùng sợ hãi trốn, sau đó lớn tiếng kêu.
Cốc Minh Minh cũng tưởng rằng Đường Trọng cầm cái nồi này đánh người, chạy tới dùng thân thể mập mạp của hắn chắn phía trước Đường Trọng.
– Đừng đánh…
Cốc Minh Minh gào to.
– Tôi không phải đánh người.
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Hắn đưa cái nồi tới trước mặt Cốc Minh Minh, nói:
– Cậu giao cái nồi này cho Thái đại thiếu gia. Hắn không phải nói chỉ cần tôi đứng không nhúc nhích, để hắn đánh vỡ đầu là mọi chuyện coi như xong sao? Nói rồi không thể không giữ lời chứ?
– Cậu…
Cốc Minh Minh tiếp cái nồi to kia, suýt nữa là mắng “mày bị down à”.
Mày cho là làm vậy có thể chấm dứt chuyện này sao? Mày cho rằng cái thằng ngốc Thái Nùng này có thể hại mày tới mức này à?
Loại đối thủ có trí thông minh thấp thế này, đại ca sao phải ngại hắn làm gì chứ? Tùy ý tìm một cơ hội không phải là đùa chơi chết hắn rồi sao?
– Để tôi. Tôi thay đại thiếu gia báo thù.
Cốc Minh Minh không đưa cái nồi cho Thái Nùng mà tự mình giữ nồi lên muốn đập.
Đường Trọng thấy vẻ tàn nhẫn trong mắt hai người, vừa cười vừa nói:
– Không được, đây là chuyện của tôi và Thái đại thiếu gia, phải là hắn đánh mới chắc chắn.
Cốc Minh Minh cảm thấy bất đắc dĩ, đành đưa cái nồi cho Thái Nùng, nói:
– Đại thiếu gia, hiện giờ người đánh cậu bị thương đang đứng trước mặt cậu rồi. Cậu đập hẳn vài phát, thế là báo được thù rồi.
– Đưa tôi.
Thái Nùng đưa tay nhận cái nồi. Hắn nghiến răng nghiến lợi, trống ngực gia tốc, hưng phấn kích động. Hắn muốn báo thù rửa hận.
Nện xuống đi!
Chỉ cần mình nên thẳng tay cái nồi này xuống đầu hắn, tất cả đau đớn, sỉ nhục của mình đều được bù lại rồi.
Chỉ cần mình nện xuống, Thái đại thiếu gia hay cái gì gì cũng uy phong lẫm liệt, không thể xâm phạm rồi.
Sau này tiếng xấu – Không, uy danh của mình không chỉ truyền khắp Hoa Bắc mà còn trở thành truyền kỳ tại Minh Châu rồi.
Hắn chỉ cần làm một việc, đó là … Nện xuống.
Đường Trọng yên tĩnh đứng trước mặt hắn, hai mắt nhắm chặt, không nhúc nhích.
– Đánh đi.
Đường Trọng nói.
– Đánh xong là hai ta hết chuyện.
– Đánh.
Thái Nùng tàn nhẫn nói. Hắn nắm chặt cái tại nồi, vài lần muốn giơ lên, trong lòng lại cảm thấy không ổn.
Thằng ranh này sao có thể để mình đập vỡ đầu nó chứ?
Không phải là lừa gạt chứ?
Hắn muốn mình đánh hắn vào viện, sau đó trốn tránh trách nhiệm buôn lậu thuốc phiện sao?
Nhưng dù thế cũng không trốn nổi mà?
Thằng chó trước giống như sói xám hung ác, hiện giờ sao lại biến thành yêu ớt như con gà con thỏ rồi?
Càng nghĩ tới sự khả nghi trong hành vi của Đường Trọng, hắn càng cảm thấy đây là một cái bẫy.
– Cậu rốt cục đánh hay không đây?
Đường Trọng thúc giục Thái Nùng.
– Đánh là hết chuyện, chúng ta không ai nợ ai nữa.
– Đánh.
Thái Nùng cắn ranh một cái, giơ cái nồi đập thẳng vào đầu Đường Trọng.
Rầm…
Cái nồi liền rơi vào tay Đường Trọng.
– Mày…
Thái Nùng chưa hiểu là chuyện gì đã xảy ra. Rõ ràng mình nên cái nồi xuống, thế nào lại đã vào tay hắn rồi?
– Cậu đánh tôi sao?
Đường Trọng cầm cái nồi, vẻ mặt khó tin nhìn Thái Nùng, nói.
– Là cậu bảo tôi làm mà.
– Tôi bảo cậu làm là cậu làm sao?
Đường Trọng nổi giận nói:
– Tôi nói đùa mà không nhận ra à?
– Tôi…
Thái Nùng bị lời nói của Đường Trọng làm cho ngẩn ra, lại bị ánh mắt như muốn giết người của hắn nhìn chằm chằm, sợ tới mức sắp khóc tới nơi rồi. Chuyện này là thế nào đây? Ai đùa cợt gì ở đây chứ?
Đường Trọng giơ cái nồi lớn lên, đập về phía đầu Thái Nùng.
Trong lúc nguy cấp, Thái Nùng cũng có vài phần thông minh. Hắn nhấc cái chăn lên, phủ kín đầu mình.
Nhưng hắn chỉ phủ được ở đầu, còn phần thân thì để lộ ra ngoài.
Vì vậy cái nồi trong tay Đường Trọng liền đánh lên người hắn.
– Rầm rầm rầm…
Đây là tiếng cái nồi đánh lên người.
– Á á á…
Đây là tiếng kêu gào của Thái Nùng.
– Đồ cầm thú, mày buông đại thiếu gia ra. Cốc Minh Minh mở to mắt, hét lớn, sau đó dùng thân thể mập mạp húc vào Đường Trọng.
– Lại tới mày.
Đường Trọng nói.
Cái nồi quay một trăm tám mươi độ, đập mạnh lên cái mặt đầy thịt của Cốc Minh Minh.