Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 273: Âm mưu trói rồng!
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : Mạt Thế Phàm Nhân
– Người mẫu Liễu Băng dùng ma túy, hiện đã bị cảnh sát tạm giam: Tối ngày 21, người mẫu Liễu Băng tham gia tiệc rượu cuồng hoan của bạn tốt tại quán Cẩm Tú hội sở trứ danh ở Minh Châu, nơi có người đã cung cấp thuốc lắc cho họ dùng.
Một tin tức xuất hiện ở ngay trang đầu báo Minh Châu.
Thái Nùng nằm trên giường bệnh xem tin, cầm báo chí cười ha ha đứng lên, nói:
– Báo ứng. Thật đúng là báo ứng. Ông chủ quán Cẩm Tú thì thế nào? Hiện tại cũng bị báo ứng rồi ha? Báo ứng này cũng tới quá nhanh, quá đúng lúc đấy. Thật là làm cho người ta vui sướng. Đóng cửa rất tốt. Tốt nhất là không cho mở nữa. Loại quán như này nếu mở ở Hoa Bắc, thì đã sớm bị đóng cửa mấy trăm lần rồi.
– Ác giả ác báo. Thằng nhãi này làm nhiều việc ác. Đây là báo ứng mà hắn nên nhận được.
Cốc Minh Minh ngồi ở một bên híp đôi mắt nhỏ, cười phụ họa nói:
– Anh yên tâm đi. Dù quán Cẩm Tú có lợi hại nữa, cũng là dùng ma túy, nhưng lại có một người hút thuốc phiện chết. Đây là vụ án nhỏ sao? Dính đến ma túy dù có quan hệ với phía trên, cũng làm gì có người nào dám cho thằng nhãi họ Đường này mặt mũi chứ? Nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, ai lại muốn bản thân cũng có khả năng bị liên lụy vào chứ? Không ai giúp hắn, thì quán Cẩm Tú muốn mở cửa là có thể mở cửa được sao?
– Hơn nữa, em đã hỏi thăm bạn bè. Lần này, danh tiếng của quán Cẩm Tú hoàn toàn xong rồi. Thằng nhãi họ Đường cũng không có kết quả tốt đâu. Cốc Minh Minh cầm theo cái ghế ngồi ở đầu giường của Thái Nùng, nhỏ giọng nói:
– Có người nói cô người mẫu này cùng bạn của cô đều khai rằng, thuốc lắc mà bọn họ hút đều do nhân viên của quán Cẩm Tú bán cho bọn họ. Thuốc lắc là vật gì? Cũng là ma túy đấy. Nếu chứng thực được lời khai của bọn họ là thật, thì thằng nhãi họ Đường còn có đường sống sao?
Cốc Minh Minh giơ hai ngón tay lên, làm tư thế nổ súng, vừa cười vừa nói:
– Nói không chừng còn bị xử bắn đấy.
– Thật à ?
Thái Nùng kích động hỏi.
– Đúng vậy.
Vẻ mặt Cốc Minh Minh nghi hoặc nhìn Thái Nùng, nói:
– Anh không biết chuyện này à? Em còn tưởng rằng.
– Còn tưởng cái gì?
Thái Nùng hỏi.
– Em còn tưởng rằng chuyện này là do anh làm.
Vẻ mặt Cốc Minh Minh sùng bái nói.
– Em nghĩ, anh bị thằng nhãi kia đánh, thì dù thế nào cũng sẽ trả thù. Lúc trước, anh không có động thủ, em còn tưởng rằng anh chuẩn bị bỏ qua chuyện này, quân tử báo thù mười năm không muộn. Không nghĩ tới anh đã âm thầm bố trí ra việc như thế này. Thật là cao. Chuyện này anh bố trí cao thật.
Thái Nùng định nói chuyện này không phải hắn làm. Thế nhưng, nếu hắn nói như vậy, điều này không phải chứng minh bản thân thật sự vô dụng a? Bị người ta đánh vỡ đầu, kết quả là mình chuyện gì cũng chưa làm?
Hơn nữa, chuyện ngày hôm nay cũng đúng là chuyện hắn muốn làm. Có người làm thay hắn, đó chính là huynh đệ tốt của hắn. Thái Nùng vung tay áo, cười ha hả, nói:
– Chuyện không có chứng cứ thì đừng nói lung tung. Truyền ra ngoài, cảnh sát lại mời anh đi uống trà thì không tốt đâu.
Miệng hắn nói không phải hắn làm, những gương mặt lại hiện ra vẻ đắc ý như muốn nói chính là tôi làm đấy, người khác đắc tội tôi, tôi sẽ cho hắn chết.
– Anh yên tâm đi. Em cũng chỉ nói thế trước mặt anh thôi, sao em lại không biết nặng, nhẹ mà nói chuyện này cho người khác chứ ?
Cốc Minh Minh cười ha ha nói.
– Anh đương nhiên là tin tưởng chú rồi.
Thái Nùng vỗ vỗ vai Cốc Minh Minh, nói:
– Hoạn nạn mới biết chân tình. Hai ngày này cũng chỉ có chú vẫn canh giữ ở phòng bệnh cho anh. Những đứa khác lại không có đứa nào đến, sau này nếu bạn nó đến Hoa Bắc, cũng đừng trách anh trở mặt.
– Đúng thế. Bọn nó coi thường anh, anh cũng không cần phải cho bọn nó mặt mũi, lột hết mặt mũi của bọn nó ra, xem bọn nó còn kiêu ngạo cái gì.
Cốc Minh Minh nịnh hót nói.
– Xử bắn là tốt nhất.
Thái Nùng sờ sờ bằng gạc trên đầu mà buổi sáng hôm nay vừa thay, nói:
– Hắn bị xử bắn thì quên đi. Nếu không Thái Nùng tôi sẽ không để yên cho thằng nhãi họ Đường.
– Đúng thế. Đắc tội anh, khác gì là muốn chết đâu.
Cốc Minh Minh chần chờ vài giây, nói:
– Anh Thai, em nghe nói thẳng nhãi họ Đường có quan hệ không tệ với sở trưởng Giang. Sở trưởng Giang từng mời hắn đi ăn ở quán Mao gia. Hừ, anh nói, chuyện này sở trưởng Giang có giúp thằng nhãi này không? Lấy thân phận và địa vị của sở trưởng Giang, nếu như hắn đứng bên thằng nhãi kia, thì chuyện này có lẽ sẽ khác đấy, có khả năng còn tìm kẻ chết thay cho Đường Trọng cũng không biết được. Muốn cho Đường Trọng bị xử bắn cũng không có khả năng.
– Hừ.
Dáng tươi cười trên mặt Thái Nùng biến mất, vẻ mặt biến thành độc ác nói:
– Anh bị thằng nhãi họ Đường kia đánh vỡ đầu, Giang Đào không giúp anh lấy công đạo thì thôi. Nếu như lần này hắn đứng ra giúp thằng nhãi họ Đường, đó chính là muốn chết, muốn làm kẻ địch với Thái gia tôi. Nếu hắn dám làm như thế, thì đừng trách Thái gia chúng tôi không khách khí đối với hắn. Chúng tôi có thể nâng hắn lên, thì cũng có thể cho hắn xuống. Chuyện lần này lớn như vậy, hắn lại chủ động nhảy vào hố phận, vậy vừa lúc cho chúng tôi cơ hội động thủ.
– Đúng đúng.
Cốc Minh Minh tán thưởng nói.
– Em tin tưởng sở trưởng Giang sẽ không làm chuyện ngu xuẩn đấy. Đắc tội ai lại không được? Lại cứ đi trêu chọc anh chứ?
Cốc Minh Minh ôm bụng, nói:
– Anh, em đi toilet một chút.
– Trong gian phòng này không phải cũng có toilet sao?
Thái Nùng nói. Hắn ở chính là phòng bệnh xa hoa, trong phòng có đầy đủ mọi thứ.
– A. Em biết anh hay để ý, em đi động tĩnh lại hơi to. Hơn nữa, em làm sao dám đi WC của anh, đó là không tôn trọng với anh. Mà WC ngoài kia cũng chỉ cần đi vài bước thôi. Không xa.
Cốc Minh Minh vừa cười vừa nói.
Cốc Minh Minh nói như thế. Thái Nùng nhin tên mập mạp này càng thuận mắt, quả thật là tri kỷ của mình.
Đi ra phòng bệnh, vẻ mặt hòa ái, dễ gần của Cốc Minh Minh biến thành dáng tươi cười có chút gian xảo.
Hắn không đi WC, mà đi tới cầu thang, lấy điện thoại di động từ túi tiền, gọi một dãy số, khi điện thoại được chuyển, hắn cười ha hả nói:
– Anh, em đã khích Thái Nùng. Chắc em vừa ra ngoài, Thái Nùng khẳng định sẽ gọi điện thoại cho Thái gia. Đường Trọng sợ là sẽ không có biện pháp gì với sở công an, chỉ cần Giang Đào không đứng ra giúp Đường Trọng, thì thằng nhãi này nhất định phải chết.
– Càng đến lúc thu lưới, thì càng phải cẩn thận hơn.
Người đàn ông trong điện thoại nói với âm thanh trầm thấp.
– Anh muốn hắn chết.
– Em biết rồi.
Cốc Minh Minh cúi đầu, cúi người nói như là người đàn ông này đang đứng trước mặt hắn.
– Anh muốn hắn chết, vậy thì cho hắn chết.
– Truyền tin tức ra.
Người đàn ông bên trong điện thoại nói.
– Tin tức gì ạ ?
Cốc Minh Minh nghi hoặc hoi.
– Tin tức Thái Nùng trả thù quán Cẩm Tú.
Người đàn ông nói.
Cốc Minh Minh sửng sốt, sau đó cười to, nói:
– Em hiểu rồi.
Giang Đào ngồi trên ghế xoay thư thích của hắn, trong tay cầm một điếu thuốc lá.
Đây là điếu thuốc thứ sáu của hắn ngày hôm nay, đã vượt xa định lượng mỗi ngày mà vợ hắn cho hắn hút.
Hai số điện thoại di động của hắn, một số ở chỗ thư ký, là để liên lạc công vụ, một số do chính hắn mang theo, biết dãy số này đại đa số đều là bạn bè, người nhà hay lãnh đạo hoặc thuộc hạ có quan hệ mật thiết với hắn.
Hắn thường xuyên nhìn điện thoại di động trên bàn. Nhưng ngày hôm nay điện thoại di động này lại đặc biệt yên tĩnh, cả buổi sáng đến buổi trưa, dĩ nhiên không có một lần reo lên.
– Lẽ nào hắn không nhớ số của mình a?
Giang Đào trong lòng thầm nghĩ.
Hắn lại lắc đầu, phủ định suy đoán này.
Lấy phong cách làm việc của hắn, làm sao có khả năng không lưu số điện thoại có ích đối với hắn chứ?
Hắn không gọi điện thoại tới, bởi vì hắn biết, chuyện này hắn gọi điện thoại tại cũng không giải quyết được gì.
– Thật là một người thông minh.
Giang Đào nhẹ giọng thở dài.
– Nhân tài như vậy, sao có thể không làm người ta yêu quý chứ?
Đường Trọng đánh vỡ đầu Thái Nùng. Giang Đào không đứng ra hỗ trợ.
Hiện tại, Đường Trọng xảy ra chuyện. Giang Đào càng không thể đứng ra hỗ trợ. Tuy hắn không có khả năng xác định, phía sau chuyện này có cái bóng của Thái gia hay không, nhưng kết quả cuối cùng khẳng định là Thái gia muốn thấy đấy.
Nếu mình đứng ra giúp Đường Trọng thì có khác gì mình cải biến trận doanh đâu. Thái gia sao có thể dễ dàng tha thứ chuyện này xảy ra?
Chỉ sợ bọn họ sẽ là người thứ nhất nhảy ra bắn chìm mình, kéo hắn từ dưới vị trí này xuống.
Hắn nghĩ đây là một âm mưu. Một âm mưu rất lớn.
Bố trí âm mưu này là một cao thủ. Hắn thiết kế mình vào, thiết kế cả cha con Cốc gia vào, cả bản thân hắn cũng thiết kế vào cùng rất nhiều người dù hắn không biết là ai.
Thế nhưng, âm mưu nay của hắn chỉ muốn một điều: vây chết Đường Trọng.
– Không có mình hỗ trợ, không có hệ thống, lực lượng công an, với nhân chứng vật chứng đầy đủ, làm sao Đường Trọng có thể ngăn được cơn sóng dữ này?
Trong lòng Giang Đào thật đúng là có chút chờ mong.
Đường Trọng đâu?
Lúc này Đường Trọng hứa với Tô Sơn sẽ tìm ra đáp án đang làm cái gì?
Hắn mặc một cái áo gió màu đen, mặc một cái quần jean màu xanh da trời, đang cầm một bó hoa lớn, bị một y tá dáng dấp thanh tú chắn ở cửa ra vào khu phòng bệnh xa hoa.
– Cô đẹp như thế, làm sao lại làm y tá chứ? Hẳn phải đi làm ngôi sao mới đúng? Tôi nghĩ mấy người nhóm T4 hay Trương Thượng Hân đều không có khí chất hay vẻ ngoài bằng cô.
– Anh có phiền không? Tôi nói rồi, bệnh nhân chưa cho phép, tôi không có khả năng cho anh đi vào.
Y tá thiết diện vô tư, mặt lạnh nói Đường Trọng.
– Vẻ tức giận của cô nhìn có chút giống với Lâm Hồi m của nhóm Hồ Điệp. Thế nhưng cô còn quyến rũ hơn Lâm Hồi m, đứng trên lập trường của tôi, cô nữ tính hơn cô ta.
– Thật a?
Vẻ giận dữ trên mặt y ta trong nháy mắt biến mất.
– Cũng có người nói tôi có chút giống Lâm Hồi m, cô ấy là của thần tượng tôi.
Đường Trọng nghĩ, tôi đương nhiên biết thần tượng của cô là Lâm Hồi Âm. Nếu không cô lại để hình tượng của mình giống Lâm Hồi Âm làm gì?
– Thật trùng hợp. Cô ấy cũng là thần tượng của tôi.
Đường Trọng ngạc nhiên nói.
– Thế mỹ nữ a, bạn Thái Nùng của tôi ở tại phòng 1163 hả?
– Không phải. Thái tiên sinh ở phòng 1168. Anh thật là bạn ở phòng nào cũng không biết.
– Đúng vậy. Tôi thật hồ đồ. Chúng tôi có quan hệ rất tốt, nghe nói hắn nằm viện, tôi liền lập tức chạy tới đây, điện thoại cũng chưa gọi.
Đường Trọng liên tục xin lỗi.
– Cô dẫn tôi đi vào được không? Tôi nghĩ sẽ cho hắn một điều ngạc nhiên và vui mừng.
Y tá nhìn hoa trong tay Đường Trọng, nói:
– Thôi thì nể việc một người đàn ông như anh lại biết mua hoa tặng bạn. Được rồi đi theo tôi.