Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 272: Dẫn đường!
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : Mạt Thế Phàm Nhân
Bên trong trống trải. Ánh đèn quá sáng làm người ta không thể mở mắt ra được.
Mặc dù bọn họ đã ở trong đây cả giờ nhưng con mắt của Lâm Vi Tiếu vẫn không thể thích ứng được loại ánh sáng mạnh mẽ này.
Lúc cô nói chuyện đều nhắm mắt lại, giống như là đang ngủ gà ngủ gật.
Rầm!
Tên cảnh sát trung niên phụ trách thẩm vấn đập tay lên bàn rồi quát Lâm Vi Tiếu:
– Mau dậy đi! Đây là chỗ cho cô ngủ à? Cô nghĩ đây là nhà cô à? Muốn ngủ sao? Không nói thật thì cô đừng mong đầy đủ ngũ quan!
Con mắt Lâm Vi Tiểu hơi hé ra nhìn tên cảnh sát trung niên, cũng không nói gì.
Tên cảnh sát trung niên bị thái độ ương ngạnh của cô làm tức giận. Hắn đẩy mạnh cái bàn trước mặt ra rồi đi tới đi lui trong phòng.
– Lâm Vi Tiếu, nếu cô là người thông minh thì hãy mau chóng khai toàn bộ sự việc ra đi. Cô hãy nói người thao túng phía sau, lấy công chuộc tội đi. Tôi cũng không sợ nói thật cho cô biết, tên hút thuốc phiện kia đã khai rồi, Thủy Tinh Mễ của bọn chúng chính là mua từ Quán Cẩm Tú của các cô. Còn nữa, người phụ trách phòng VIP là Trương Soa cũng đã bị chúng tôi thẩm vấn. Người thẩm vấn hắn chính là Thiết Diện Phán Quan, đội trưởng Trương của cục chúng tôi. Anh em chúng tôi đã theo cậu ấy phá án nhiều năm như vậy, còn chưa thấy cậu ấy phá án không được.
Hắn cúi xuống gần, đánh giá Lâm Vi Tiếu xinh đẹp lại trẻ tuổi, trong lòng thầm mắng đàn bà đẹp đều ti tiện. Hắn bắn ra một hơi thuốc, tức giận nói:
– Người mua thuốc cũng nhận tội rồi, người bán thuốc cũng nhận tội rồi. Đến lúc đó cô có nhận tội hay không thì không còn ý nghĩa nữa đâu. Căn cứ vào hai phương diện này thì tội chết là chắc. Lúc đó, cô có muốn khai ra thì cũng không còn cơ hội nữa. Hiểu rõ rồi chứ, do bản thân ngu xuẩn thôi.
Lâm Vi Tiếu khẽ nhếch lông mi lên, cảm thấy hai mắt của mình thoải mái một chút, nói:
– Tôi đã nói rồi, các ông còn muốn tôi nói cái gì nữa?
Rầm…
Tên cảnh sát trung niên lại đập mạnh vào bàn sắt, mắng:
– Đồ kỹ nữ thối! Mày nên ăn nói thành thật đi. Đừng tưởng rằng mày là đàn bà thì ông mày không dám dùng hình với mày. Tao nói cho mày biết, thủ đoạn của ông mày rất khá. Nếu như tao muốn thì tao có thể khiến cho mày chết đi sống lại, người ngoài nhìn không nhận ra được.
Lâm Vi Tiếu ngẩng đầu lên nhìn tên cảnh sát trung niên, nói:
– Tôi biết các ông đang nghĩ gì. Tôi đã trả lời vô số lần rồi, đó là hành vi cá nhân của Trương Soa, không liên quan đến Quán Cẩm Tú chúng tôi, cũng không liên quan đến ông chủ của chúng tôi. Ông không tin nên mới bắt tôi nói chứ gì. Nói cái gì? Muốn đổ bát nước bẩn lên người ông chủ chúng tôi sao? Nói là do hắn thao túng? Đây mới là đáp án mà các ông đòi đúng không?
– Cô…
Tên cảnh sát trung niên hơi bị chán nản. Đây quả thật là đáp án mà bọn họ muốn. Vấn đề là hắn cũng nói không nên lời.
– Tôi cần sự thật.
– Tôi nói chính là sự thật. Chuyện này tôi không biết, ông chủ của chúng tôi cũng không biết. Bởi vì hắn không ở đây thời gian dài nên tất cả mọi chuyện đều do tôi quản lý. Nếu có vấn đề thì đó chính là vấn đề của tôi, tôi tự mình gánh chịu toàn bộ.
– Đồ kỹ nữ thối…
Cảnh sát trung niên lại chửi ầm lên lần nữa, chuẩn bị ra tay đánh người.
Hai người phụ trách ở bên trái phải đeo kính mau chóng tiến lên ngăn cản không cho cảnh sát trung niên đánh cô gái này.
– Ông vừa chửi tôi một câu, tôi nghĩ rất cần phải có quà đáp lễ cho ông.
Lâm Vi Tiếu lạnh lùng cười nói:
– Ông nên biết chuyện này là vũng nước sâu, tốt nhất là không nên dấn thân vào.
– Mày… con mẹ nó, còn dám uy hiếp tao…tao…
Cảnh sát trung niên chung quy không dám ra tay đánh người. Thấy cô gái này không có một chút sợ hãi hay khẩn trương trong ánh mắt thì hắn đã hiểu cô gái này hắn không tầm thường.
Nếu như cô ta đã nói là chuyện của người phụ trách thì vụ án này rất có khả năng là có ẩn tình khác.
Quán Cẩm Tú là chỗ nào? Có thể là nơi để cho một cô gái đơn giản làm nhân vật phụ trách hay sao?
Thần tiên đánh nhau, hắn chỉ là một con tiểu quỷ trùng nhỏ thì có thể làm gì?
Cứ tra khảo như thế hắn cũng hiểu được thái độ bản thân cần phải sửa lại. Biểu hiện tốt, không thể để cho người khác nghĩ mình chịu tội thay được.
Cộc cộc…
Một người đàn ông mặc chiếc áo gió màu trắng đạm bạc đã đứng ở trước cửa phòng, cười ha hà nói:
– Lão Hồ, có thu hoạch được gì không?
– Đội trưởng Trương.
Cảnh sát trung niên này vô cùng kính trọng người trẻ tuổi kia, xấu hổ nói:
– Không có. Cô gái này rất mạnh miệng, cũng không thể nào tra tấn được…
Mễ Lặc nói:
– Vụ án này rất nghiêm trọng. Hít thuốc phiện chết, bọn họ cũng không muốn dính vào nên sẽ không dùng lực lượng lớn nhất để hỗ trợ.
Đường Trọng nhíu mày.
Hoa Hạ vốn là một xã hội nhân tình nhưng nhân tình thì cũng mặc kệ. Có những người đột nhiên chấp pháp theo lẽ công bằng thì anh không có chỗ nào mà chui rồi.
Ngồi chờ chết sao?
– Tôi đi vào đón cô ấy về.
Tô Sơn nói.
– Hay là tôi đi cho.
Đường Trọng nói.
Hắn và Tô Sơn, một người là ông chủ Quán Cẩm Tú, một người là tổng giám đốc, theo lý thì phải chịu toàn bộ trách nhiệm. Lâm Vi Tiếu nắm bí mật, bọn họ muốn có được đáp án, nói không chừng sẽ ra tay với cô ấy. Nhưng nếu như lời của mình và Tô Sơn, nếu như bọn họ dùng hình thì cũng phải nghĩ đến hậu quả sau này. Đương nhiên đây là dưới tình huống phía sau có người giật dây. Có người đứng đằng sau chuyện này, bọn họ cũng không dám làm gì liều lĩnh.
Nếu như chuyện này đơn giản chỉ là một vụ án đơn thuần thì chỉ là có mấy tên đại thiếu gia bất lương “liên hoan” rồi hút quá liều, sau đó hưng phấn quá rồi chết. Kết quả lại điều tra ra người cung cấp “thực phẩm cho bọn họ là người của Quán Cẩm Tú.
Sẽ đơn giản như vậy sao?
Đường Trọng không tin.
– Cậu không thích hợp.
Tô Sơn nói:
– Tôi ở trong chu toàn với bọn họ. Cậu ở bên ngoài tìm đáp án.
Cô nhìn thoáng qua Cổ Anh Hùng, nói:
– Trợ thủ của tôi sẽ liên lạc với ông. Hắn sẽ nói cho ông biết chuyện gì tôi làm, chuyện gì cần ông phải làm.
– Yên tâm đi. Tôi biết phải làm sao.
Cổ Anh Hùng ngưng trọng gật đầu.
20 triệu tài chính đã khởi động hạng mục lớn thu lời từ 100 tới 300 phần trăm nhưng bây giờ đều đang ngâm nước nóng.
Quán Cẩm Tú dùng để vay nợ ngân hàng đã bị niêm phong, hơn nữa còn là vụ án buôn lậu thuốc phiện, có người hút thuốc chết. Ngân hàng chắc chắn không có khả năng cung cấp cho một xí nghiệp như vậy.
Không có tiền tài, chỉ bằng đôi tay của hắn thì làm sao có khả năng nắm được hạng mục lớn như vậy chứ?
Xem ra con đường gây dựng sự nghiệp tiếp theo của hắn không tốt rồi. Nói xong Tô Sơn xoay người đi ra phía sau phòng khách.
Trời còn chưa tối nhưng ở trong cục có vụ án lớn nên toàn bộ phân cục Hoàng Phổ vẫn bật đèn khắp nơi. Đường Trọng không biết ở căn phòng này có bao nhiêu người đang âm thầm nhìn chằm chằm vào mình, có bao nhiêu người muốn dĩ mình vào chỗ chết.
Đây là một cái vực thẳm, mỗi lần muốn thành công đều gặp sự cản trở rất lớn. Có người bước không qua, kết quả bị chìm nghỉm. Ví dụ như Cổ Anh Hùng.
Mà những người bước qua lại có thể đứng trên đỉnh núi cao nhất thưởng thức phong cảnh đẹp nhất của thế gian.
Đường Trọng, hắn cần phải dùng sức để bước qua.
Nhân viên cảnh vụ thấy một cô gái vô cùng xinh đẹp đi đến thì đứng lên nghi hoặc hỏi:
– Các cô có chuyện gì vậy?
– Tôi muốn gặp cục trưởng của các ông.
Tô Sơn lạnh lùng nghiêm mặt nói.
– Xin lỗi. Cục trưởng của chúng tôi đã tan tầm rồi.
Bởi vì Tô Sơn quá xinh đẹp, khí thế quá mạnh mẽ nên lúc tên cảnh sát trả lời vấn đề của Tô Sơn thì đều không có ý tứ nhìn chằm chằm vào người cô.
– Tôi muốn gặp phó cục trưởng của các ông.
– Xin lỗi, chúng tôi…
– Tôi muốn gặp đội trưởng Trương Thiết Tâm.
– Được rồi, tôi…
Vấn đề của Tô Sơn vừa nhanh vừa gấp, căn bản không để cho người khác phản ứng. Tên cảnh sát định ứng phó nhưng không ngờ mình lại nói ra lời này.
– Dẫn đường.
Tô Sơn trầm giọng nói, làm cho người ta có cảm giác gây sự.
Tên cảnh sát miệng mếu máo, cúi đầu, mặt đỏ, nhịp tim dồn dập đi ra phía ngoài.