Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 271: Độc!
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : Mạt Thế Phàm Nhân
Đêm lạnh như nước đá.
Năm giờ sáng, ngồi tàu hỏa từ Kính Hải về Minh Châu.
Đường Trọng và Tô Sơn ngồi song song, đối diện bọn họ chính là Cổ Anh Hùng đang cầm một quyển tạp chí kinh tế.
Đường Trọng và Tô Sơn trở lại Tô Sơn, Cổ Anh Hùng hộ tống. Hắn cũng muốn có chuẩn bị một số chuyện trước đối với việc tranh giành bãi đất ven sông kia, khiến cơ hội của bọn họ lớn hơn một chút. Đương nhiên trong mắt người bên ngoài, đại khái là chưa có ai thấy bọn họ có chút cơ hội thành công nào.
Nếu như chỉ có nguyên nhân này thì Đường Trọng cũng không phải ngồi tàu từ bốn giờ sáng.
Bởi hắn vừa nhận được điện thoại khẩn cấp từ quán Cẩm Tú.
Quán Cẩm Tú đã xảy ra chuyện rồi.
Mấy công tử mang theo vài cô gái tới phòng trong quán Cẩm Tú dùng ma túy đá, có một công tử dùng quá liều, đột quỵ tại quán. Người chết lại là một người đàn ông cao to.
Cảnh sát nhận được điện thoại của quán Cẩm Tú, lập tức phong tỏa tất cả các tầng của quán để điều tra, khống chế hết nhân viên bên trong, hơn nữa còn bắt Lâm Vi Tiếu là người phụ trách quán lại.
Căn cứ theo điện thoại của Cơ Uy Liêm gọi tới thông báo tình hình, chứng cứ của vụ chơi ma túy đá này vô cùng bất lợi cho quán Cẩm Tú. Người phụ trách cung cấp thuốc nói bọn họ lấy thuốc từ một nhân viên của quán.
Nếu như chuyện này bị chứng minh là thật thì quán Cẩm Tú sẽ bị đóng cửa điều tra vì tội buôn bán thuốc phiện. Mà Lâm Vi Tiểu và Tô Sơn, Đường Trọng cũng sẽ bị truy tố hình sự.
Cho nên vừa hoàn thành xong mục đích tới Kính Hải lần này, Đường Trọng và Tô Sơn cũng vội vàng trở về ngay.
– Bọn họ muốn một lưới bắt hết chúng ta đây.
Đường Trọng cười lạnh nói.
– Nếu như chúng ta không có biện pháp tự chứng minh sự trong sạch của mình thì quán Cẩm Tú cũng khó tránh khỏi bị đóng cửa. Khoản vay ngân hàng của chúng ta cũng chẳng còn gì hết. Tô Sơn nghĩ xa hơn, đã nhìn rõ sự thật trong chuyện này.
– Là ai đây?
Đường Trọng cố gắng suy nghĩ.
– Thế nào? Cậu ở Minh Châu cũng đắc tội với không ít người phải không?
Cổ Anh Hùng buông tạp chí trong tay xuống, hỏi Đường Trọng.
– Có một số không phải là do tôi đắc tội đâu.
Đường Trọng bất đắc dĩ nói.
– Thế thì do ai?
– Ngục trưởng.
Đường Trọng nói.
-Ờ.
Cổ Anh Hùng gật đầu.
– Cha nợ con phải trả, chuyện này cũng hợp lý thôi. Nhưng kẻ thù của cậu nhiều như vậy, ngay cả đối thủ hãm hại mình là ai cậu cũng không thấy rõ. Xem ra tôi muốn đứng dậy cũng không thuận buồm xuôi gió rồi.
– Nếu như thế thì không phải là không còn tính khiêu chiến sao?
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
– Việc ai cũng có thể làm, chúng tôi cũng không cần phải đi xa xôi như vậy để mời ông già ông rời núi phải không?
– Nói như vậy… Cũng đúng.
Cổ Anh Hùng gật đầu. Hắn rút ra một chiếc bút bi, sau đó bắt tay vào viết lên khoảng trống trên tờ tạp chí, nói:
– Cậu thử viết ra toàn bộ những người có động cơ làm việc này xem.
Đường Trọng suy nghĩ một chút, nhận chiếc bút rồi bắt đầu viết, Công Tôn Tiễn, Đổng Tiểu Bảo, Du Mục, thậm chí còn có cả Công Tôn Tiểu Ý, Cơ Uy Liêm, Thái Nùng. Những người này đều là kẻ hắn hoài nghi.
Nhưng cụ thể là ai thì hắn đúng là không có cách xác định được.
Những người khác thật sự biết rất ít, cho dù muốn phân tích thì cũng không có tư liệu nào để tham khảo,
Cổ Anh Hùng thấy Đường Trọng viết ra một danh sách dài như vậy thì cũng hơi sững sờ, nói:
– Có thật cậu đắc tội với nhiều người như vậy không?
Hắn tưởng rằng nhiều nhất Đường Trọng chi viết ra hai ba người, không ngờ hắn liền viết một lèo tới sáu.
Sáu người có động cơ, như vậy chứng minh là ai cũng bị hắn kết thù, hơn nữa không phải là thù nhỏ. Thằng ranh này ở Minh Châu đã làm gì vậy? Hắn không phải tới Nam Đại học tập sao?
– Còn có mấy người nữa chưa viết ra đâu.
Đường Trọng nói.
– Khả năng là bọn họ ít hơn một chút.
– Tôi cũng có hai người.
Tô Sơn nói. Cô lấy chiếc bút trong tay Đường Trọng, viết xuống hai chữ: Đồng Bồ Đề và Thu Hồng Đồ.
Đường Trọng nhìn Tô Sơn một cái, không lên tiếng.
Nếu không phải đang ngồi trên tầu hỏa thì Cổ Anh Hùng đúng là muốn phải mông rời đi.
Thằng ranh này người không lớn mà đắc tội với thế lực không nhỏ đâu.
Những người khác không nói, chỉ riêng Thu Hồng Đồ này cũng là nhân vật có lực ảnh hưởng cực lớn trong nước rồi. Sao cả hắn cũng có động cơ hãm hại bọn họ chứ?
Thấy Cổ Anh Hùng ngẩn ra, Đường Trọng cũng đoán được ý nghĩ của hắn, vừa cười vừa nói:
– Có phải là có người ông quen không? Thu Hồng Đồ đã là gì? Lúc ông được phong làm vua ngành công thương nghiệp, có khi hắn vẫn đang bán giày dạo trên đường đó.
– Hắn không bán giày dạo.
Cổ Anh Hùng sửa.
– Lúc đó cha vợ hắn đã có công ty lớn rồi, hắn phụ trách công việc tiêu thụ bất động sản.
– Các người biết nhau à?
Đường Trong kinh ngạc hỏi.
– Coi như biết nhau.
Cổ Anh Hùng nói:
– Chúng ta đều làm công thương, năng lực của hắn tương đối xuất chúng, có mấy hạng mục còn tranh giành với tôi. Mặc dù hắn thất bại nhưng trí tuệ của hắn có thể nói là bậc nhất, để lại ấn tượng sâu sắc cho tôi.
– Sau đó tôi bị đưa vào Hận Sơn, hắn ở bên ngoài tha hồ tung cánh. Cha vợ của hắn về hưu liền hoàn toàn giao cả gia sản cho hắn. Công ty vào tay hắn liền phát triển lên mấy bậc, trở thành tập đoàn thương mại trong tốp đầu hiện nay. Xem ra ánh mắt lúc đó của tôi cũng không sai.
– Nói như vậy thì hắn là thuộc Đảng con rể rồi. Mọi thứ của hắn là tới từ cha vợ ha?
– Không sai.
Cổ Anh Hùng nói.
– Nếu không một thằng ranh nghèo túng dựa vào đâu mà có khởi điểm cao như vậy chứ? Có được nhiều cơ hội như vậy? Thế giới này có rất nhiều người có năng lực nhưng có một số người không có vũ đài để biểu diễn, có một số người có vũ đài lại không được tín nhiệm. Khi có được tín nhiệm rồi thì lại không được vận mệnh chiếu cố. Người chính thức lên được đài cao có mấy người đây?
Nói tới đây, Cổ Anh Hùng đã hơi cảm thán.
Hắn từng đứng ở vị trí cao nhất, được cả thế gian hâm mộ tôn vinh. Nhưng hắn lại không thể đứng tới cuối cùng. Một trận gió thổi qua, hắn đã bị thổi rơi xuống đài. Khi một leo lên một lần nữa thì đã phát hiện ra cảnh còn người mất, mình cũng không còn trẻ nữa.
Năm tháng không buông tha cho con người mà.
Đường Trọng lại càng hiểu rõ tại sao Thu Hồng Đồ lại giữ con gái chặt như vậy, khi biết quan hệ mật thiết giữa Thu Ý Hàn và mình liền để mặc vợ và mẹ vợ gây chia rẽ, xa lánh mình. Xem ra hắn đang lo mình cũng đi cùng một con đường với hắn rồi.
– Hắn cũng muốn mua khu đất này.
Đường Trọng nói:
– Chẳng qua trong lòng hắn, chắc tôi cũng không được coi là đối thủ cạnh tranh đâu nhỉ?
– Có lẽ thế…
Mặt Tô Sơn không đổi sắc nói:
– Nhưng hắn còn cẩn thận hơn cậu tưởng tượng một chút đó.
Nếu như Thu Hồng Đồ cẩn thận hơn thì có thể an toàn cướp đi tất cả cơ hội của Đường Trọng ngay.
Bởi vì ai cũng biết là người nào mua được khu đất này thì người đó có thể thu lợi rất lớn. Có được món lợi này thì có thể nhanh chóng tạo nên danh tiếng lớn trong ngành kinh doanh, mở ra thị trường mới, kiếm tiền dễ dàng hơn rất nhiều.
Thu Hồng Đồ muốn thấy chuyện như vậy xảy ra sao?
Hoặc có thể nói hắn vẫn luôn quan sát mình sao?
– Hay là về trước xem nhân viên của chúng ta một cái đi.
Đường Trọng nói. Hắn muốn chính là nhìn Lâm Vi Tiểu một cái đã.
Sau khi chuyện này xảy ra, chắc hẳn Lâm Vi Tiếu là người đầu tiên biết chuyện tại quán Cẩm Tú.
Nhưng cô lại không kịp gọi cho mình đã bị bắt, như vậy có phải là quá kỳ quái sao? Chẳng lẽ cảnh sát ở ngay cửa hậu, biết động tĩnh trong này, lập tức vọt vào bắt người sao?
Trung gian khẳng định có một vấn đề gì đó.
Minh Châu, phân cục Hoàng Phố.
Vị trí của quán Cẩm Tú ở ngay sông Hoàng Phố, vừa nhận được điện thoại báo cảnh sát, phân cục đã lập tức phong tỏa quán Cẩm Tú.
Bởi vì khu Hoàng phố là nơi giàu có nhất Minh Châu, cho nên phân cục Hoàng Phố cũng rất to lớn đẹp đẽ.
Ba người Đường Trọng và Tô Sơn, Cổ Anh Hùng đến phân cục Hoàng Phố xong, Cơ Uy Liêm và Mễ Lạc đã chờ ở phòng đợi của cảnh sát rồi.
Thấy Đường Trọng đi tới, hai người đồng thời đứng dậy đón.
Mặt béo núc của Mễ Lạc tràn đầy mệt mỏi, xem ra chuyện thức đêm đối với hắn rất là khó chịu. Hắn nhìn Đường Trọng, vẻ mặt áy náy nói.
– Chuyện sau khi xảy ra, Lâm tiểu thư gọi điện cho tôi. Tôi còn tưởng là do bọn họ mang thuốc tới chơi, quán Cẩm Tú không có trách nhiệm, nếu có thì cũng chỉ là quản lý không nghiêm thôi, thế nên mới bảo cô chờ một chút, không gọi điện thoại cho anh. Tôi biết anh đi tới Kính Hải làm việc.
– Nếu chuyện không lớn thì trước tiên tôi muốn tự giải quyết. Không ngờ là mấy thằng ranh đáng chết đó lại nói là thuốc do người trong quán Cẩm Tú cung cấp. Chuyện thế là to rồi. Người tôi tìm tới cũng không can thiệp được nữa. Lâm tiểu thư bị cảnh sát khống chế…
Đường Trọng vỗ vỗ bờ vai hắn, an ủi.
– Cho dù lúc ấy cô ấy có gọi điện cho tôi thì tôi cũng chỉ có thể nhờ hai người hỗ trợ thôi.
Mặc dù hắn vẫn mang tấm da hổ Khương Khả Khanh lăn lộn tại Minh Châu những chỗ dựa của hắn ở đây quá ít. Cơ Uy Liêm là loại người có thể dùng nhưng không thể yên tâm. Mễ Lạc này tạm thời hợp tác, nhưng ai biết trong lòng hắn nghĩ gì chứ?
Nếu cho hắn biết mình chỉ là một đứa con bị gia đình Khương Khả Khanh đuổi đi thì không biết hắn còn ủng hộ mình không điều kiện nữa hay không?
Cho nên Lâm Vi Tiếu đầu tiên không gọi điện cho mình mà gọi cho Mễ Lạc, nói rõ cô cũng ý thức được tình cảnh của Đường Trọng. Mà điều đó cũng cho thấy cô cũng cho rằng quán Cẩm Tú là trách nhiệm của cô, để Mễ Lạc hoặc ai đó đứng ra biện hộ thì đại khái chuyện cũng không quá lớn.
Không ngờ là đối thủ còn hung ác hơn bọn họ tưởng tượng rất nhiều.