Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 270 : Pháo hoa khắp thành, khoảnh khắc tươi đẹp!
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : Mạt Thế Phàm Nhân
Mấy tên trộm nhỏ tập hợp cùng nhau rồi đưa ra một số quy định, sau đó coi đó là luật cần tuân thủ. Đây thật là một việc đáng buồn cười.
Theo đạo lý, Đường Trọng là người bị hại, là người mà bọn chúng có ý đồ ăn cắp.
Nếu là người khác bị trộm thì dù hô hoán, báo cảnh sát thì cũng chẳng được việc
Vừa rồi Đường Trọng cũng học theo câu “mượn gió bẻ măng. Khi tiểu Đao chạy vào trong lòng hắn chuẩn bị trộm thì hắn đã sớm cất túi tiền của mình, đồng thời lấy luôn tất cả túi tiền của tên trộm. Điều này sao trách Đường Trọng được, chỉ có thể nói tay nghề của hắn cao hơn mà thôi.
Nhưng không ngờ việc này lại chọc giận bọn họ khiến bọn họ muốn đánh nhau với Đường Trọng.
Đường Trọng không sợ nhất chính là người khác gây sự với hắn, mặc dù hắn không phải người bạo lực.
– Tôi bảo mấy người làm gì thì mấy người sẽ làm cái đó sao? Đường Trọng cười hỏi:
– Tôi bảo mấy người đi đầu thú thì sao?
Mặt của lão già liền cứng lại, vài người đứng sau hắn cũng thay đổi sắc mặt, tức giận nghĩ muốn xông lên.
Yêu cầu của Đường Trọng hiển nhiên đã nằm ngoài phạm vi cho phép của họ.
Lão già khoát tay nhìn chằm chằm Đường Trọng nói:
– Cậu nghĩ điều này có tác dụng sao?
Đường Trọng không nói.
Bọn họ gây náo loạn ở chỗ này đã lâu mà cũng không thấy một người cảnh sát nào đến đã nói rõ vấn đề này rồi.
Dù cho mấy người này đáp ứng mình đi đầu thú thì khả năng chân trước vừa vào chân sau lại ra thôi. Như thế còn ý nghĩa gì nữa.
Bọn họ có thể công khai như vậy là nguyên nhân do chính họ sao?
Không phải.
Đường Trọng biết có nhiều chuyện là sai nhưng hắn cũng không thể thay đổi được.
Có biết bao người bất lực giữa lý tưởng và hiện thực chứ?
Lão già kia đã thành tinh rồi, tất nhiên là hiểu rõ tâm tư của Đường Trọng.
Ông ta cười lớn nói:
– Nếu anh bạn nhỏ đã có quen biết với tam gia của chúng tôi Kính Hải chơi thì theo lý chúng tôi nên nể cậu một chút. Hôm nay, chỉ cần là đồ vật mà người trong Không Môn chúng tôi lấy được đều trả lại, cậu xem thế được không?
Tất cả đồ trộm được hôm nay đều trả lại. Vậy là nói, doanh thu hôm nay của bọn họ bằng không rồi.
Nhìn sắc mặt mấy người phía sau lão già liền biết con số này không nhỏ rồi.
Đường Trọng chán nản nghĩ, rồi xua tay nói:
– Liền làm theo mấy người đi.
Nói xong, hắn kéo Tô Sơn chuẩn bị đi khỏi nơi thị phi này.
– Chờ chút.
Một người đàn ông đeo kính mắt đuổi theo, chỉ vào túi tiền trong tay Đường Trọng nói:
– Cái túi kia là của tôi, có thể trả lại cho tôi không? Đường Trọng nhìn anh ta không nói lời nào.
Lúc trước hắn nhìn bốn phía xem có cảnh sát không thì nhìn thấy anh ta đang đứng bên cạnh cười xem giống như chuyện này không liên quan đến anh ta vậy. Nhưng bây giờ hắn thấy túi tiền mình bị trộm thì đứng ra đòi.
– Anh báo cảnh sát chưa?
Đường Trọng hỏi.
– Báo cảnh sát hả? Hắn lo sợ nhìn mấy người lão già vội nói:
– Tôi không báo cảnh sát, tôi sao có thể báo cảnh sát chứ?
Đường Trọng chán nản.
Túi tiền của anh ta đã bị trộm, mình giúp anh ta lấy lại. Thế mà khi mình bị người ta vây đánh thì anh ta chỉ đứng ngoài xem kịch vui, cũng không gọi một cuộc điện thoại báo cho cảnh sát.
Người như thế đáng giá mình trả lại sao?
– Đâu là túi tiền của anh?
Đường Trọng hỏi.
– Chính là cái màu đen. Người đàn ông nói.
– Cái túi LV kia là của tôi. Một người phụ nữ trong những người đứng xem nói.
– Đúng là hai cái này hả?
Đường Trọng lấy hai túi tiền ra cười hỏi.
– Đúng là của tôi rồi.
Tên đeo kính cùng người phụ nữ đồng thời gật đầu.
– Cám ơn, thực sự rất cám ơn anh.
Ngay sau đó, Đường Trọng xoay người, cầm hai cái túi ném về phía lão già nói:
– Không cần trả lại hai cái túi này.
– Xem ra hôm nay không phải không có thu hoạch rồi.
Lão già cầm túi tiền cười ha hả nói.
– Anh..sao anh có thể làm như vậy?
Người đàn ông đeo kính tức giận, chỉ Đường Trọng nói.
– Bởi vì tôi thích thế.
Đường Trọng nhìn hắn bì ổi nói:
-Nếu không, anh tự lấy về đi.
Tên đeo kính nhìn lão già, mặt đỏ lên, chửi bậy một câu rồi nhanh chóng rời đi.
Người phụ nữ kia nhìn Đường Trọng lại nhìn lão già muốn đi lên lấy túi nhưng cuối cùng cũng không dám bước lên, đứng ở đây lại thấy mất mặt nên cũng rời đi luôn.
– Mình không tự cứu thì ai cứu mình.
Lão già cười nhìn Đường Trọng nói:
– Chúng tôi cũng vì mưu sinh…
– Đừng nói đúng lý hợp tình như thế, phạm tội chính là phạm tội, không nên viện cớ. Đường Trọng cắt ngang lời ông ta nói.
Hắn cũng lười nhìn lão già bị nghẹn lời, kéo Tô Sơn đi về trước.
– Thấy bất đắc dĩ đúng không?
Tô Sơn hỏi Đường Trọng.
– Là nghĩ không đáng.
Đường Trọng lắc đầu cười khổ:
– Chẳng qua, suy nghĩ cẩn thận tôi thấy mình cũng không tốt tí nào. Nếu tên trộm kia không định trộm của cô thì tôi cũng không định bắt hắn. Nếu bọn họ không định vây đánh tôi thì tôi cũng sẽ không đánh họ. Mỗi người đều tự quét tuyết trước sân nhà mình, không quản sương trên mái nhà người khác, tôi cũng như vậy thôi.
– Anh muốn nói gì?
– Chúng ta không thể bắt người khác thẳng thắn, chỉ có thể làm cho chính mình kiên cường lên.
Đường Trọng cười nói:
– Tôi không quản họ có kiên cường hay không, nhưng chúng ta cần phải kiên cường không để người đánh ngã là được.
– Ngục giam thật là một địa phương tốt.
Tô Sơn nói.
Đường Trọng cười. Nụ cười rất chân thành:
– Năm mới sắp tới rồi.
Đến năm mới thì hắn có thể trở về Hận Sơn rồi.
Ở đó không có nhà cao tầng nhưng có tường thép, điều kiện vật chất tuy đơn sơ, nghèo nàn nhưng có phong cảnh hữu tình. Ở đó không có nhiều bạn bè nhưng có một ông già kiệm lời cũng đủ rồi.
– Đúng vậy, sắp năm mới rồi.
Trong mắt Tô Sơn thoáng qua một tia bị thương.
Đường Trọng nhìn bốn phía nói:
– Cô chờ tôi một chút.
Nói xong, hắn chạy về phía trước.
Một lát sau, hắn cầm một đống đồ linh tinh về.
Là pháo hoa.
Hắn mang về đều là pháo hoa, đủ các loại dài ngắn khác nhau.
– Khi đón năm mới, chắc chắn tôi không ở đây nên bây giờ bắn pháo hoa cho cô sớm.
Đường Trọng cười nói.
Hắn mở túi đồ, rút một cây vừa to vừa dài đưa cho Tô Sơn nói:
– Cô cầm đi.
To Sơm lắc đầu cười.
Cô thích xem pháo hoa chứ không thích bắn pháo hoa.
Khi còn nhỏ, mỗi khi người đàn ông kia châm pháo hoa, cô đều sợ đến nỗi bưng lỗ tai chạy ra xa, nhưng khi pháo hoa sáng trên bầu trời thì cô lại ngẩng đầu ngắm nhìn đến xuất thần, trong lòng tràn đầy vui sướng.
Tiếp đó, Đường Trọng liền nhét tất cả pháo hoa vào tay Tô Sơn nói:
– Cô cầm đi, để tôi làm mẫu cho cô trước.
Những khi ăn tết trước đây, Đường Trọng đều thích bắn pháo hoa.
Chẳng qua, cả ngục giam Hận Sơn to như vậy cũng chỉ có hắn làm chuyện này. Hắn ngồi ở mái nhà cao nhất ngục giam, nhìn từng đoá pháo hoa phóng lên trời cao rồi rơi xuống, sau đó biến mất vô tung vô ảnh, rồi lại phóng lên cho đến khi tất cả yên tĩnh lại.
Thời gian đó hắn cũng không có nhiều niềm vui những buổi tối tết âm lịch đó lại như cỏ dại cô độc mọc tràn lan.
Lúc Đường Trọng mua pháo hoa còn mua thêm một cái bật lửa.
Châm ngòi nổ rồi bắt đầu cháy.
Vút….
Pháo hoa trong tay rung mạnh, một làn hoả hoa phóng vút lên trời cao.
Đùng…
Pháo hoa vỡ tung giống như muôn vàn vì sao phân tán trên bầu trời. Trong nháy mắt, bầu trời đen kịt được thắp sáng giống như nơi tăm tối bất chợt bị xé rách một mảng hiện ra vô số vì sao sắc màu tươi đẹp.
Đùng…
Một cây pháo hoa tiếp tục được phóng lên, âm thanh vang dội như muốn thể hiện cho mọi người thấy bộ áo kiều diễm xinh đẹp của mình.
Một cây vô cùng quan trọng hết, Đường Trọng lại phóng thêm một cây ba lần sáng.
Ba lần sáng ống to, thanh âm lớn, phạm vi nổ cũng rất rộng.
Có người dừng lại, có người ngẩng đầu xem, còn có người chụp lại một màn khó quên này.
Mỗi khi pháo hoa nở lại mang đến những tràng vỗ tay cùng tiếng cười vui.
Lão già nọ đứng đằng xa nhìn Đường Trọng bắn pháo hoa, quay ra nói với mấy người đằng sau:
– Bảo người dưới, hôm nay toàn bộ Không Môn đều bắn pháo hoa.
Mấy người kia tuy không hiểu nhưng vẫn lui xuống làm việc.
Không biết ai ở phía tây thành phố cũng muốn góp vui mà khi chưa tới giáng sinh, chưa tới tết âm lịch cũng đã bắn pháo hoa rồi.
Có người đầu tiên liền có người thứ hai, thứ ba…
Thanh âm tựa như sét đánh vang mãi bên tai. Đông, tây, nam, bắc, toàn bộ bầu trời Kính Hải được phủ khắp những vì sao xinh đẹp này.
Đường Trọng không ngờ, hắn chỉ nghĩ muốn giải toả chút khó chịu trong lòng mà lại vừa có thể làm cho cô gái bên cạnh vui vẻ, lại vừa tạo ra sự kiện lớn như vậy.
Bây giờ, Đường Trọng cũng không cần bắn nữa bởi vì khắp bầu trời đã rất náo nhiệt rồi, thất tiên nữ, bát tiên quá hài, thần long cùng hàng nghìn hàng vạn vì sao trên bầu trời đang tranh nhau khoe sắc.
Đường Trọng nhìn Tô Sơn, cô đang ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, chiếc mũi tinh xảo, đôi môi đỏ tươi, ánh mắt sáng ngời, hàng lông mi dài cong vút không chớp mắt, nhìn đến bóng dáng nhỏ bé này thật giống như mộng ảo trên bầu trời mang nụ cười hồn nhiên, thuần khiết.
Sự thoả mãn này xuất phát từ nội tâm, từ cốt tuỷ, từ bên trong đến bên ngoài, dù ngăn cũng không ngăn được, dù cản cũng không cản được, dù ép cũng không ép nổi.
Cô như trở lại là bé gái của nhiều năm trước, lột ra những lớp mặt nạ, gạt bỏ những trọng trách trên vai, không làm gì, không lo nghĩ gì, được một người đàn ông yêu thương, chiều chuộng, che chở.
Pháo hoa rất đẹp với muôn nghìn vạn trạng.
Khắp thành phố pháo hoa, khoảnh khắc này thật đẹp.