Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 269: Bắt nạt người yếu. Sợ hãi kẻ mạnh!
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : Mạt Thế Phàm Nhân
Trên xe bus, trên xe lửa, ở sân bay, ở đường dành cho người đi bộ, khi đưa vợ đến phòng sinh trong bệnh viện đều tồn tại những người này. Bọn họ không gây a sự chú ý, đi không tiếng động đến trong vô hình, chỉ yên lặng nhìn chăm chú vào bạn cùng túi tiền của bạn.
Bọn họ độc lập, độc hành những lợi ích lại chia nhau. Tổ chức của bọn họ phân tán nhưng lại đoàn kết một lòng.
Bọn họ bị gọi là dân móc túi. Nhưng bọn họ tự xưng là Không Không môn.
Nếu như bạn không cảnh giác, tùy ý bọn họ ăn cắp, thì bạn thậm chí còn không cảm giác được sự tồn tại của họ. Nếu họ thích trêu đùa, thậm chí họ sẽ để lại trong ví của bạn tờ giấy viết ‘Bạn ngu ngốc một cách đáng yêu. Cảm ơn’. Thế nhưng, bạn nghĩ xem Đường Trọng không chỉ không cho người ta trộm còn móc toàn bộ ví của người ta. Đây có khác gì là đang sỉ nhục bọn họ, là muốn gây thù hận với bọn họ.
Lúc này, sự không gây chú ý của bọn họ đã biến mất. Vẻ mặt của bọn họ xuất hiện sự tàn nhẫn và quyết tâm.
Bọn họ bắt đầu bày ra lực lượng của mình.
Quả nhiên, bốn phía Đường Trọng xuất hiện năm sáu người đàn ông đi về phía Đường Trọng và Tô Sơn, vây hai người lại.
Đến lúc người của bọn họ tập hợp lại, vừa rồi người thanh niên mặc bộ thể thao móc túi nhìn Đường Trọng, vừa cười vừa nói:
– Nghe giọng thì mày không phải là người nơi này, đúng không? Mày định tỏ ra nguy hiểm trước mặt bọn tao à? Tỏ ra nguy hiểm trước mặt bọn tao cũng chỉ có những thằng ngu thôi. Biết điều thì đưa ví của mày và mấy cái ví vừa nãy của tao ra đây.
Đường Trọng không phản ứng, quét mắt nhìn bốn phía, nói với Tô Sơn:
– Móc túi quang minh chính đại vây đánh người bị hại, đây còn là móc túi sao? Đây là ăn cướp rồi. Làm sao cảnh sát lại không quản chứ? Một đám chuột muốn phá hủy nồi nước. Hình tượng của một thành phố đã bị những con chuột này phá hủy rồi.
Tô Sơn cũng biểu hiện ra sự tức giận. Tâm trạng vui vẻ vừa rồi bị bọn họ phá hoại hầu như không còn.
Xung quanh không có cảnh sát tuần tra. Người đi đường ngang qua phát hiện chuyện khác thường bên này cũng không ai báo cảnh, trái lại đều đứng ở bốn phía cười hì hì như chuẩn bị xem trò vui.
Đây thật sự là một thành phố làm cho người ta cảm giác thật lạnh lùng.
Thấy mình nói chuyện như vậy mà thằng kia lại không để ý đến mình vẫn nói chuyện với người đẹp bên cạnh, tên thanh niên móc túi kia thẹn quá giận, mắng:
– Fuck. Mày không nghe ông mày nói à? Đưa tất cả ví ra đây, không thì đừng trách ông mày không khách khí đâu.
– Tiểu Đạo. Mày lấy ví, tạo muốn đứa con gái kia. Ha ha, Hồ lão tam tao sống đến từng này tuổi nhưng lần đầu tiên thấy người đẹp như thế, bọn mày đừng tranh với tao. Ai muốn giành với tao thì tao không để yên đâu.
Một tên răng hô vẻ mặt bị ổi cười, nói.
Thằng này có râu dài giống cha của Đường Trọng thế nhưng khí chất thực sự là kém quá xa. Điều này làm cho Đường Trọng nghĩ hắn đã phá hoại hình tượng của râu mép.
– Đánh đi. Khách khí cùng bọn họ làm gì? Còn phải tăng ca đấy.
Một người trung niên đội mũ lưỡi trai thấp bé giục.
Tiểu Đao vươn tay về Đường Trọng, nói:
– Đưa cho tao.
Đường Trọng cuối cùng cũng nhìn hắn, nói:
– Tao nghĩ mày phải tự lấy thôi. Chẳng lẽ mày nghĩ tao sẽ trả lại mày hả? Bọn mày trộm của người khác, có lần nào trả lại cho người ta không?
Tiểu Đào bị Đường Trọng nói cho đỏ mặt tía tai. Hắn hét lớn một tiếng, đấm về phía Đường Trọng.
Một quyền của hắn đánh ra thẳng vào mặt Đường Trọng.
Hắn muốn đánh cho thằng đeo kính thoạt nhìn hào hoa phong nhã này thành đầu heo.
Bộp!
Nắm đấm của Đường Trọng phát sau mà đến trước.
Nắm đấm của Tiểu Đào còn chưa đánh trúng mặt Đường Trọng, thì một quyền của Đường Trọng đã đánh vào viền mắt của hắn.
Hắn đau nhức kêu lên một tiếng, thân thể mất trọng tâm, ngã về phía sau.
Có thể thấy được, một quyền này của Đường Trọng cũng khá là nặng.
Mấy kẻ móc túi kia không nghĩ nhiều, chỉ nhìn thấy bên mình có người bị đánh liền hô to một tiếng lao tới. Một người còn rút ra một con dao bấm bên hông.
Bịch!
Một quyền của Đường Trọng đánh vào ngực của tên móc túi đội mũ lưỡi trai, làm thân thể thấp bé của hắn bay ngược về phía đám người đang vây xem xung quanh.
Chát.
Đường Trọng đá một cước vào đũng quần một tên móc túi, khiến cho hắn ôm đũng quần quỳ rạp trên mặt đất không dậy được nữa.
Khi tên răng hô chạy đến, Đường Trong một tay tóm yết hầu của hắn. Hắn liều mạng giãy dụa, nhưng không thể thoát ra được.
Nhưng Đường Trọng không lập tức nặng tay mà sắc mặt không tốt nhìn hắn, rất tức giận hỏi:
– Vì sao mày lại để râu dài?
Tên râu dài trừng lớn mắt nhìn về phía Đường Trọng, không rõ vì sao thằng này lại hỏi mình vấn đề kỳ quái này.
Vì sao lại để râu dài như vậy? Chính hắn cũng không để ý đến vấn đề này. Dài quá thì để lại thôi.
– Mày có biết mày rất không thích hợp để râu hay không?
Hai vấn đề mà mình hỏi đều không được trả lời, làm cho Đường Trọng càng tức giận.
Hắn vươn tay ra, giật một phát ra một đám râu của tên râu mép kia.
-A
Tên răng hô đau đến mức kêu lên thảm thiết.
– Tao đánh mày chính là vì mày để râu mép thật không có khí chất. Về mày cạo ria mép đi.
Đường Trọng nói, sau đó đá ra một cước.
Tên răng hô cũng ôm đũng quần lăn trên mặt đất.
Vừa rồi hắn dám nói muốn lưu Tô Sơn cho mình. Điều này làm cho Đường Trọng rất tức giận nên một cước này Đường Trọng đã dùng khá nhiều lực. Có lẽ tên răng hô bị thương nặng nhất trong đám người này.
Đường Trong một quyền đánh ngã một tên, một cước đá bay hai tên. Du mấy người móc túi cố lăn qua lăn lại thế nào, đánh lén từ chỗ nào, cũng không chiếm được bất kỳ tiện nghi nào.
Một chiêu.
Ngoại trừ tên râu dài, thì mỗi người đều bị dinh một chiêu của Đường Trọng.
Đây căn bản không phải là một cuộc chiến đấu cùng cấp bậc.
Hiện giờ, chỉ có tên cầm dao bấm con đầu không ai dám tiến lên.
Hắn đi vòng quanh Đường Trọng, muốn ra tay, lại sợ bị đánh, muốn rời khỏi chỗ này, nhưng lại không đi được. Nếu hắn rơi đi sau này lại bị truyền ra, thì làm sao hắn có thể kiếm chén cơm bên trong nghề này nữa?
Ngay lúc hắn đang do dự, đám người vây xem bị người chen vào, mấy người quần áo bất phàm đi đến.
Dẫn đầu là một ông lão, quét mắt nhìn mấy tên đang kêu rên trên mặt đất, sau đó nhìn về phía Đường Trọng.
Thấy ông lão đến, tên móc túi cầm dao bấm như con chuột thấy mèo, chạy từ từ qua đó, người khom xuống, nhỏ giọng nói cái gì đó.
Lúc hắn nói xong tình huống ở đây, ông lão vung tay áo, ý bảo hắn thối lui sang một bên, sau đó về mặt không chút biểu tình nhìn Đường Trọng, nói:
– Anh bạn trẻ cũng là người trong “không môn” a?
– Bọn họ đã hỏi vấn đề này rồi.
Đường Trọng nói.
– Tôi là một người đẹp trai, lại giàu có cần gì phải làm móc túi như mấy người chu?
Sắc mặt ông lão không hài lòng.
Hắn nghe phía dưới nói là Tiểu Đạo không trộm được của người ta, trái lại con bị người ta móc mất túi tiền. Tay nghề của Tiểu Đạo hắn biết, tuy không có được bàn tay vàng thế nhưng thực lực cũng không yếu. Hơn nữa, làm móc túi thì ý thức phòng trộm đều phi thường mạnh. Bọn họ muốn trộm của người khác thì dễ, nhưng người khác muốn trộm bọn họ thì không dễ rồi. Hơn nữa, thằng nhãi này lại có thể trộm mà Tiểu Đao không cảm giác được chút gì. Thực lực như vậy thì ông lão này biết chính mình cũng không làm được.
Cũng vì nguyên nhân nay, bọn họ vẫn hoài nghi Đường Trọng cũng là kẻ trộm, muốn đến đường này kiếm ăn đấy. Hơn nữa, nhìn cậu ta lại đeo một cái kính to, mặc một bộ quần áo nhìn rất phổ thông, dáng vẻ rất phù hợp làm kẻ trộm như bọn họ. Chỉ là người phụ nữ bên người cậu ta quá chói mắt, dễ làm người ta chú ý.
Nhưng nếu nghĩ theo một hướng khác, có lẽ cậu ta muốn dùng người phụ nữ này để hấp dẫn sự chú ý của đám người. Sau đó, cậu ta se nhân cơ hội hạ thủ. Điều này lại làm cho ông lão thêm sáng ý, về sau ông ta cũng phải để một mỹ nữ làm trợ thủ bên cạnh đồ tử, đồ tôn của lão.
– Cậu đã phá vỡ quy củ của chúng ta.
Ông lão nói.
– Quy củ chó má gì. Tôi còn chưa nghe nói ăn cắp còn phải để ý cái gì.
Đường Trọng cười lạnh nói.
– Quy củ của tôi là người khác tốt nhất đừng đụng vào tôi, đụng vào tôi thì người đó không may rồi. Bọn họ đã chạm vào quy củ của tôi.
– Cậu…
Sắc mặt ông lão âm trầm, nói:
– Thanh niên có ngạo khí cao cũng là chuyện tốt. Nhưng cũng phải cẩn thận bị té nhào đấy.
Những lời này mang y uy hiếp rất rõ ràng.
Tuy bọn hắn đuối lý, nhưng cũng không coi Đường Trọng vào đâu.
– Te mẹ lão đấy.
Đường Trọng tức giận nói.
– Ngày trước có người tên Hầu Tam cũng nói chuyện như thế với tao. Sau khi tao cho hắn ăn vài lần thực đơn, hắn nhìn thấy tao như nhìn thấy ông của hắn. Bọn mày đã là cái gì chứ? Cũng có thể làm tao bị té nhào sao?
Đường Trọng thật chán những người này.
– Lúc trong ngục giam có một người tên Hầu Tam mới tới, có người nói thằng này có bối phận là ông ở Không Môn. Thằng này được một đám người tung hô, nghĩ bản thân đi tới đâu cũng là một nhân vật, bình thường đánh nhau, cũng có người có đánh hộ. Bắt nạt người thành quen, toan lấy thuốc lá và mì ăn liền của người khác. Ở cùng nhà tù đó, không ai là không bị hắn bắt nạt.
Đường Trọng đi tìm tâm sự cùng hắn, hắn lại không thèm để ý Đường Trọng, nói lúc hắn lăn lộn ở bên ngoài thì Đường Trọng vẫn còn chưa sinh ra.
Lúc ấy, Đường Trọng cho hắn ăn Thiên tàm thổ đậu’ ở ngay chỗ đó.
Ngày thứ hai, Đường Trọng lại qua cho hắn ăn ‘Đường phèn giò’.
Ngày thứ ba, Đường Trọng lại qua cho hắn ăn ‘Lạt cuốn gói.
Ngày thứ tư, Đường Trọng đến, hắn đã cúi đầu, chào đón ngay trước cổng. Đường Trọng nói cái gì hắn nghe cái đó, đầu không dám ngẩng lên một cái.
Ngày hôm đó, Đường Trọng vẫn cho hắn ăn ‘Quỷ khiếu tường .
Đối phó bọn người này, nếu bạn như đang nhờ vả hắn, hắn sẽ đạp lên mặt mũi của bạn.
Nếu bạn tàn nhẫn với bọn họ, bọn họ sẽ nghĩ bạn là một nhân vật không thể trêu vào.
Bắt nạt người yếu. Sợ hãi kẻ mạnh.
Đây là bệnh chung của những người này.
Lục những tên móc túi nay ăn cắp đều tận lực ra tay với những phụ nữ hoặc người có vẻ ngoài dễ bị bắt nạt. Người cao lớn, vạm vỡ, vẻ mặt sát khí, bọn họ cũng không dám đơn giản trêu chọc.
Nghe được Đường Trọng nói ra tên Hầu Tam, sắc mặt của ông lão đại biến.
Hắn khó có thể tin nhìn Đường Trọng, nói:
– Cậu biết Tam gia của chúng tôi?
– Tam gia cái chó gì. Cũng chỉ là một thằng tội phạm. Ở bên ngoài có oai phong thể nào, vào trong ngục giam không phải cũng thành thật ngồi chồm hổm như chó con sao? Cho hắn ăn, hắn có cơm ăn, bắt hắn ngồi chồm hỗm, hắn cũng không dám ngồi.
Đường Trọng nói như thế, làm cho ông lão càng tin. Bởi vì bọn họ đều biết, Tam gia dính vào một cái đại án bị bắt vào ngục giam.
Thái độ của ông lão đối với Đường Trọng rõ ràng đã kính cẩn hơn, cười nói:
– Hôm nay chúng tôi đúng là có mắt không nhìn thấy Thái Sơn. Chuyện này là chúng tôi sai. Ngài có việc gì cần làm không, tất cả chúng tôi xin được giúp ngài. Ngài xem như vậy có được không?