Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 268 : Tên trộm
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : Mạt Thế Phàm Nhân
“Lão bố hành” (Thời trang cổ) là một cửa hàng quần áo truyền thống.
Bên trong bày từng bộ sườn xám cùng lễ phục thời Đường. Ngoài ra còn có một ít giày vải, khăn tay, khăn quàng cổ, mũ đều là trang sức thủ công.
Những thứ quần áo và trang sức này đều được làm từ bông vải, tơ lụa sa tanh, mềm mại êm ái và mang đậm phong cách Trung Hoa.
Lúc Đường Trọng đi vào có mấy người phụ nữ nước ngoài đang chọn sườn xám.Đường Trọng đi qua nhìn một chút liền muốn đi xem thứ khác.
Khi Tô Sơn vừa bước vào, trong cửa hàng liền yên tĩnh lại.
Đường Trọng phát hiện những nhân viên nữ mặc sườn xám màu sắc sặc sỡ và nhân viên nam mặc áo đen thời Đường cùng mấy người phụ nữ nước ngoài đều bị cô hấp dẫn.
Thẩm mỹ vốn không có biên giới, huống chi với khí chất của Tô Sơn thì dù tại đất nước nào cũng sẽ trở thành hạc giữa bầy gà.
Những người phụ nữ nước ngoài tới mua sườn xám không phải là do ngưỡng mộ phong cách Trung Hoa cổ sao? Mà Tô Sơn lại là tiêu biểu cho phong cách này.
Đường Trọng nghĩ, nếu Tô Sơn mặc sườn xám thì sẽ đẹp đến mức nào.
Chẳng qua, với thời tiết này mà mặc sườn xám ra đường thì chắc sẽ bị đông lạnh thành tượng bằng mất.
Thấy Tô Sơn tự nhiên đi tới trước mặt mình, Đường Trọng cười hỏi:
– Có phải cô đã quen với những tình huống này đúng không ?
– Không phải.
Tô Sơn nói.
– Thế tại sao cô không có phản ứng gì vậy?
Tô Sơn suy nghĩ rồi nói:
– Tôi không biết phản ứng thế nào.
“……”
Có một nhân viên nữ xinh đẹp đi đến, ân cần giúp Đường Trọng giới thiệu.
Đường Trọng chỉ một chiếc khăn quàng cổ màu trắng có in hình hoa hải đường nói:
– Lấy chiếc khăn kia cho tôi xem.
– Xin chờ một lát.
Nữ nhân viên nói rồi đi tới lấy đồ vật Đường Trọng muốn.
Đường Trọng dỡ khăn quàng cổ ra sau đó lại gấp lại đặt vào chiếc hộp trước đó, thoạt nhìn giống như cà-vạt của đàn ông, rối loạn một chút mới có cảm giác thoải mái.
Hắn mang khăn quàng cổ tới trước mặt Tô Sơn rồi quàng vào cổ cô, đồng thời còn tạo thành nút thắt đơn giản.
– Đây là phần thưởng.
Đường Trọng cười nói
– Anh thật tinh mắt. Cô nhân viên hiểu được thời điểm nịnh nọt, một bên giới thiệu nói:
– Trên khăn quàng cổ này có in hình hoa hải đường, rất hợp với khí chất bạn gái của anh. Nếu không có khí chất thì chiếc khăn này không còn giá trị nữa. Bạn gái anh quàng vào quả thực càng làm tăng giá trị của nó.
– Cô ấy cũng thấy cô giống hoa hải đường đấy.
Đường Trọng nhìn Tô Sơn trêu chọc nói.
Tô Sơn không trả lời nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp. Vừa rồi khi đi ở trên đường, cô luôn thấy lạnh ở cổ, gió thổi qua áo khoác cứ tràn vào bên trong.
Có thể hắn phát hiện điều này mới mua khăn quàng cổ cho mình đi.
Hắn chọn cửa hàng này làm mục đích của trò chơi có phải là có ý định trước không . Thậm chí, Tô Sơn còn tưởng, hắn nói chơi trò chơi là cũng có mục đích cả đấy?
Tô Sơn tự nhận bản thân mình rất thông minh nhưng có nhiều lúc cô lại không thể hiểu hết con người trước mắt này.
Đường Trọng qua quầy trả tiền, tổng cộng là 2500 tệ.
Giá này không rẻ, tương đương với một số nhãn hiệu quốc tế như LV, GUCCI nhưng vẫn không bằng khăn quàng cổ của Armani.
Đường Trọng cũng không thấy bị thiệt.
Khăn quàng cổ Armani cũng chỉ có thể dùng để quàng cổ. Nó cũng không thể biến thành máy bay hay ô tô, cũng không thể làm mát trong ngày nóng hay làm ấm trong ngày lạnh. Không chỉ thế, Đường Trọng cũng đã sờ qua chiếc khăn này.
Hắn mua chiếc khăn này là vì mỗi đoá hoa hải đường trên đó đều là thủ công, mà 5 sản phẩm thủ công thì giá trị thường rất lớn.
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc quần áo đen đi tới, cười nói:
– Trước không cần thanh toán.
Đường Trọng khó hiểu nhìn người này, không biết ông ta nói thế là có ý gì.
Người đàn ông này lại nhìn kỹ Tô Sơn vài lần như là thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.
Thấy mọi người đều nhìn mình, ông ta cũng thấy bản thân hơi thất thế, như vậy sẽ khiến mọi người hiểu lầm nên cười ha hà nói:
– Anh bạn trẻ, chúng tôi muốn tặng chiếc khăn cho cô gái này.
– Ông muốn gì?
Đường Trọng trực tiếp hỏi. Vô duyên vô cớ tặng đồ, không gian thì thương, tự nhiên tặng mấy nghìn đồng thì chắc chắn phải có mục đích gì đó.
Người đàn ông kia có chút không tiếp thu nổi cách nói của Đường Trọng, ngần người một chút liền cười nói:
– Là thế này, chúng tôi thấy khí chất cô gái này đặc biệt, rất phù hợp với hình tượng sản phẩm của chúng tôi. Chúng tôi muốn nhờ cô ấy mặc sườn xám của chúng tôi rồi chụp vài bức ảnh. Tất nhiên, chúng tôi sẽ không chỉ tặng chiếc khăn này mà còn trả thêm tiền công khác nữa.
– Hoá ra là muốn tìm người phát ngôn cho sản phẩm.
Trong lòng Đường Trọng thầm nghĩ. Chẳng qua, phải công nhận ánh mắt ông ta rất tốt, trong số khách hàng ra vào liên đã nhìn trúng khí chất của Tô Sơn. Ngay cả Đường Trọng cũng nghĩ, nếu hắn là ông chủ của cửa hàng này thì cũng sẽ tìm Tô Sơn làm người phát ngôn cho mình. Danh tiếng trăm năm như Nam Đại cũng phải tìm Tô Sơn là người phát ngôn đấy thôi.
Đường Trọng nhìn Tô Sơn, Tô Sơn hơi lắc đầu.
Bởi vậy, Đường Trọng nói:
– Xin lỗi, bạn tôi không tiện làm chuyện này. Nhưng tôi có một đề cử, đó là nhóm nhạc Hồ Điệp cũng được đấy. Ông có thể tìm người đại diện của họ để thương lượng.
– Nhóm Hồ Điệp không phù hợp với hình tượng sản phẩm của chúng tôi.
– Sao lại không phù hợp? Tôi thấy rất phù hợp đấy. Đường Trọng tức giận nói:
– Thanh toán.
– Cô gái, cô suy nghĩ thử xem.
Ông ta nhìn Tô Sơn nài nỉ:
– Cô có điều kiện gì thì cứ nói ra, chúng tôi sẽ tận lực đáp ứng.
– Tôi không đồng ý.
Đường Trọng nói xen vào.
– Chúng tôi rất bận, còn phải đi dạo phố, xong còn về ngủ nữa.
Thanh toán xong, Đường Trọng kéo Tô Sơn ra ngoài, trêu ghẹo nói:
– Nếu công ty chúng ta đóng cửa thì cô có thể đi làm người mẫu, nhất định sẽ nổi tiếng.
– Anh nghĩ nhiều rồi.
Tô Sơn nói rồi cúi đầu nhìn chiếc khăn trong tay mà thấy vui vẻ.
Tuy buổi tối hai người đã ăn lẩu dê ở nhà Cổ Anh Hùng nhưng trên đường đi hai người lại ăn thêm một số đồ ăn vặt đặc sản ở đây như mì chua cay, thịt trâu nướng…Bởi thế mà dạ dày hai người đã bị no căng.
– Tôi không ăn nổi nữa.
Tô Sơn cầm một cây kẹo giống như giơ một cây thương lớn nói. Không biết người bán kẹo có ý gì, thấy người ta đẹp liền nhất định phải làm một cây kẹo thật to.
– Vừa đi vừa tiêu hoá.
Đường Trọng cười nói.
Nhìn thấy trên nhiều cánh cửa đã dán đầy hình ảnh Merry Christmas” hay “ông già no-en’ còn có cả đèn trên cây thông Nô-en nữa. Đường Trọng cười nói:
– Sắp đến lễ giáng sinh rồi.
– Sang năm sẽ có thành quả.
Tô Sơn nói.
Góc cuối con đường có một quán bán pháo hoa, hai người lớn dẫn theo mấy đứa trẻ đang mua pháo hoa.
Tô Sơn nhìn vài lần ước ao liền quay đầu đi.
– Nếu cô thích thì tôi mua cho mấy cây.
Đường Trọng cười nói.
Tô Sơm lắc đầu:
– Không cần.
Khi còn bé, tết âm lịch hàng năm sẽ có một người đàn ông bắn pháo hoa cho cô. Chỉ là bây giờ, người đàn ông kia không còn nữa. Tất cả vui vẻ đều cần tự cô cố gắng đi tìm. Khi cô lớn nhanh cũng là lúc cô mất đi sự ngây thơ cùng nhiều kỉ niệm đẹp.
Đúng lúc này, có một bóng người lao ra từ bên cạnh, thẳng tắp đâm vào Tô Sơn.
Đường Trọng tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng chắn trước Tô Sơn, tiếp đó bóng đen kia liền đâm vào trong lòng Đường Trọng.
Một người trẻ tuổi từ trong lòng Đường Trọng đứng lên, ngẩng đầu cười, liên tục xin lỗi Đường Trọng:
– Xin lỗi, xin lỗi, đi nhanh nên không thấy đường.
– Anh đang tìm cái này sao?
Đường Trọng cầm một ví cười nhìn hắn.
– Anh có ý gì?
Người kia không hiểu nhìn Đường Trọng hỏi.
– Vậy chắc anh đang tìm những thứ này sao? Đường Trọng lại lấy ra mấy cái ví cùng một xấp tiền mặt nữa.
Người thanh niên kia kinh hãi, sờ vào ngực thì thấy túi tiền của mình không còn.
Dựa theo quy củ, khi bọn họ lấy được ví thì sẽ lập tức lấy tiền trong ví rồi vất ví đi. Tuy nhiên nếu lấy được ví tốt như của hãng LV…thì sẽ giữ lại.
Mấy cái ví này là mấy túi chất lượng tốt mà hôm nay hắn lấy được, hắn không muốn bỏ đi liền giữ lại.
Nhưng không ngờ lại gặp tên này, đã không lấy được cái gì của hắn lại còn bị hắn lấy hết gia sản vất vả ngày hôm nay mới kiếm được.
Trêu ưng bị ưng mổ mắt. Nếu chuyện này truyền ra thì hắn sẽ trở thành trò cười cho các anh em.
– Mày…
Hắn giận dữ chỉ vào Đường Trong những suy nghĩ một chút lại hỏi:
– Người anh em cũng là người của Không Môn sao?
Trình độ của Đường Trọng giỏi như vậy có lẽ cũng là đồng bọn với hắn. Hơn thế nữa, tay nghề hắn tốt như vậy thì không biết là chức vụ gì nhỉ.
Nếu là vậy thì phải giải quyết chuyện này theo cách khác.
– Trộm thì là trộm, còn Không Môn chó má gì. Thật đúng là tự thếp vàng lên mật.
Đường Trọng cười lạnh nói:
– Với trình độ như anh thì còn phải luyện thêm vài năm nữa mới được.
– Đã không phải thì tốt rồi.
Tên thanh niên kia đột nhiên cười ác độc. Hắn vẫy tay, lập tức có mấy người thanh niên xúm về phía Đường Trọng.
Có thể thấy rõ, Đường Trọng là đang bị mấy tên trộm cắp vặt bao vây.