Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 267: Ngực phụ nữ to nhiều cản trở!
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : Mạt Thế Phàm Nhân
Đi qua rất nhiều đường, ăn miếng thịt lớn, uống rượu mạnh nhất, theo đuổi các loại phụ nữ. Đấy là giấc mộng của những người đàn ông trẻ tuổi.
Tìm một người mình yêu, đi khắp nơi, xem nhiều phong cảnh, ăn nhiều quà vặt. Đây là giấc mơ của các cô gái trẻ.Đường Trọng và Tô Sơn còn trẻ, cho nên bọn họ sau khi tới một thành thị xa lạ thì đều có hứng thú nhìn ngắm khắp nơi trên đường, tìm hiểu những điểm đặc biệt của thành phố này.
Đường số mười ba.
Đây là khu phố náo nhiệt nhất Kính Hải.
Đường Trọng và Tô Sơn bước chầm chậm, trên đầu là mưa phùn đang rơi, đón làn sóng người nhốn nháo, nhìn những khuôn mặt xa lạ xuất hiện rồi biến mất, nhìn con rồng dài do những cây dù đủ màu sắc tạo thành. Hai người đều có cảm giác như tách rời khỏi thế giới này vậy.
Bọn họ không thuộc về nơi này, chỉ lấy tư tế của người đứng xem cuộc sống, nhìn vẻ mặt mọi người, nhìn bước chân vội vàng của mọi người. Cứ như vậy, ngược lại có thể cảm nhận được càng nhiều thứ trước đây không thấy.
Trong cuộc đời dài lâu buồn chán của chúng ta, có một số người cả đời cũng không có duyên phận có được cái liếc mắt này.
Tô Sơn mặc áo gió màu trắng, hai bàn tay đút vào trong túi áo, mái tóc dài buộc phía sau đầu, lộ ra khuôn mặt đẹp khuynh thành, khí chất dịu dàng cao nhã, khiến vô số người đi đường để ý.
Có một số người vội vã đi qua, thoáng nhìn cũng giật mình vì vẻ đẹp của cô, không nhịn được mà quay lại đánh giá cẩn thận.
Có người đứng xa xa lấy di động ra, len lén chụp ảnh của hai người, bị người ta phát hiện cũng chỉ cười xấu hổ rồi chạy nhanh đi.
Đường Trọng và Tô Sơn cũng không bị để ý thật, chi gặp chút vui đùa không ác ý mà thôi.
– Hải đường ngàn màu son pha, cô đơn đứng giữa nhạt nhòa mưa bay.
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Đây là bài thơ của Trần Dữ Nghĩa thời Tống, viết về hoa hải đường đứng cao ngạo độc lập trong mưa phùn.
Lúc này Tô Sơn mặc quần áo trắng, giữa làn người này, quả thật giống như hải đường xuất trần vậy.
Tô Sơn quay sang Đường Trọng, cười thản nhiên.
Hiển nhiên cô nghe rõ ý thơ trong lời nói của Đường Trọng. Hơn nữa tâm tình lúc này của cô cũng rất tốt.
Đường Trọng kéo cánh tay cô, nói:
– Chúng ta chơi một trò chơi đi. Chúng ta lấy mưa làm đề tài, xem thử ai nhớ được nhiều hơn, biết nhiều thơ về mưa hơn. Ai đọc được một câu thì được đi một bước về phía trước.
Đường Trọng chỉ chỉ về phía tấm biển cách đó mấy chục thước nói.
– Người nào đi tới đó trước là người đó thắng.
Tấm biển ghi ba chữ cổ to “Lão bố hành” màu đỏ hiện giữa tấm biển trong như hạc giữa bầy gà.
Cũng bởi vì sự đặc biệt của hắn cho nên Đường Trọng mới chuẩn bị dùng nó làm vật mốc.
Đường Trọng và Tô Sơn đứng song song một chỗ, sau đó bước một bước về phía trước, nói.
– Vừa rồi tôi đọc một câu cho nên tôi được đi trước.
Tô Sơn coi như không thấy hành vi chơi xấu của hắn, không chút nghĩ ngợi liền đọc.
– Mặt trời ẩn mây chuyền mưa phùn, mộng về lạnh vạt áo mưa phùn. Không lo phòng dột giường ẩm thấp, vui nước sông hồ nước đầy chum. (*)
(*) Dịch giả không tìm được bản dịch thơ nên chém gió tạm, bạn đọc nào biết xin góp ý ạ.
Đây là bài tả mưa của Tằng Kỷ, mặc dù không hợp tình hình nhưng dù sao cũng có chữ mưa, vẫn hợp lệ.
Tô Sơn đọc xong cũng bước về phía trước một bước,
Đến phiên Đường Trọng rồi.
Hắn chỉ suy nghĩ trong chốc lát, sau đó lại đọc:
– Ngàn tia chớp lóe sáng bầu trời, ngói ngọc lấp lánh khắp muôn nơi, thược dược hữu tình ngậm xuân lệ, tử vi vô lực nằm nghỉ ngơi.
Đường Trọng lại bước một bước, xoay người cười đắc ý với Tô Sơn.
Mặt Tô Sơn không chút thay đổi nói:
– Người trước bước xong, người sau phải lập tức đọc tiếp, khoảng cách không được vượt quá ba giây.
– Thế không phải là không có thời gian suy nghĩ sao?
Đường Trọng kinh ngạc hỏi.
– Nếu cậu muốn nghĩ tới mai thì tôi phải chờ tới mai à?
Đường Trọng nghĩ thầm, người phụ nữ này đúng là tàn nhẫn mà.
Chẳng qua mình không có thời gian suy nghĩ thì cô ta cũng không có. Nghĩ thế hắn lại cảm thấy tâm lý thăng bằng hơn nhiều.
– Mây trôi nhanh như khói, mưa phùn như nhả tơ.
Tô Sơn đọc xong liền bước nhanh về phía trước.
– Mưa mang cầu vồng tới, nước chảy tràn bờ.
Đường Trọng đáp xong lại bước thêm bước nữa.
Đường Trọng ở phía trước, Tô Sơn ở phía sau, bọn họ luôn chênh lệch một bước.
– Mưa phùn áo ẩm nhìn không thấy, hoa nhàn rơi xuống đất không nghe.
Tô Sơn lại bước lên. …
Trán Đường Trọng lấm tấm mồ hôi.
Dựa theo trình độ văn học cổ của hắn thì nếu cho hắn chút thời gian hắn có thể nghĩ ra cả ba mươi bài. Dựa theo sải chân của hắn thì mỗi bước cũng phải một mét. Như vậy thì hắn có thể thắng trận này rồi.
Nhưng Tô Sơn đột nhiên lại thay đổi quy tắc của trò chơi này. Người trước bước xong, người sau phải đọc được thơ, căn bản không có bao nhiều thời gian phản ứng. Cứ như vậy, trong đầu cần phải có bao nhiêu bài thơ mới đủ để đi được mấy chục mét này đây?
– Dưới lũng tùng lay mưa ngàn thước, trong đình trúc động một song thu.
Tô Sơn lại bước về phía trước.
Hiện tại cô đã sóng vai với Đường Trọng. Đường Trọng cố ý bước nhanh, cô cũng thân cao chân dài, khoảng cách bước chân cũng không ngắn.
Không đợi Đường Trọng đáp lại, Tô Sơn lại tiếp tục đọc.
– Tơ liệu mang mưa nặng, sắc tùng đeo khói thâm.
Sau đó Tô Sơn lại bước về phía trước một bước nữa, đã vượt lên phía trước Đường Trọng.
– Hoàng mai mưa khắp mọi nhà, cỏ xanh hồ nước khắp nơi hoa…
– Bạn hỏi ngày về , chẳng hẹn ngày , Núi Ba mưa tối ngập ao đầy . Bao giờ chong nến tây phong thức, Kể chuyện mưa đêm ở núi nầy .
Tô Sơn lại đọc bài thơ tả mưa đêm của Lý Thường Ấn, bước về phía trước một bước.
Không có chút ngắc ngứ, không hề mất công suy nghĩ. Cô không cần nghĩ ngợi, dường như mấy bài thơ này vốn ở đó, cô muốn là nó có thể hiện ra cho cô sử dụng vậy. Lòng mang thi thử khí như hoa. Đây đúng là câu miêu tả về cô.
Điều này khiến Đường Trong kinh ngạc không thôi.
Thế này thì phải tu dương thi từ cổ sâu sắc tới đâu mới làm được nhi?
Hắn biết là bản thân hắn không làm được.
Hiện giờ khoảng cách giữa cô và Đường Trọng càng kéo càng xa. Cô cách tấm biển “Lão Bố Hành” cũng càng ngày càng gần.
– Đêm xuân đầu nhỏ mưa rơi, sớm mai ngõ vắng ai mời mua hoa…
Bởi vì khoảng cách quá xa, Tô Sơn sợ Đường Trọng nghe không được nên mới cao giọng đọc.
– Cầu ngập mưa xuân người đứng đợi, thuyền trong bóng liễu biếc chèo ra.
Tô Sơn đọc to bài thơ, vui sướng bước đi, trong mưa bụi mông lung và sắc trời u tối, cô chỉ để lại một hình bóng yểu điệu và mái tóc buộc đuôi ngựa nhưng dù là vậy vẫn khiến người ta cảm thấy xinh đẹp như tiên thần.
Lúc này Tô Sơn đã không còn mấy rụt rè, có cảm giác trẻ con rất hiếm thấy, giống như là đứa bé lúc được thưởng, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ mà thầy giáo giao cho.
Đường Trọng đứng tại chỗ, híp mắt cười.
– Lệ giàn mặt ngọc lưa thưa, cành lê hoa chĩu hạt mưa xuân đầm.
Tô Sơn đọc lớn tiếng, sau đó lại bước về phía trước. Lúc này có kích động xoay người, hô lên với Đường Trọng:
– Tôi thắng rồi.
Trên mặt cô hiện lên nét vui sướng của trẻ con, dù là người sắt nhìn thấy thì trong nháy mắt cũng sinh ra chút tình cảm mềm yếu.
Đường Trọng từ chỗ hắn đang đứng chạy nhanh tới, đứng trước mặt Tô Sơn, thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô, ánh mắt đắc ý, đôi môi xinh đẹp cong cong, vừa cười vừa nói:
– Người thắng là tôi mới đúng.
Tô Sơn hơi nhíu mày, vẻ mặt không vui.
Rõ ràng là mình thắng, mình tới tấm biển này trước, người này lại muốn chơi xấu sao?
– Tôi biết là khẳng định cô không phục.
Đường Trọng nói:
– Tổng cộng cô đọc ra bốn mươi hai đoạn thơ, tôi nói không sai chứ? Nhưng trong đó có một bài cô đọc hai lần. Lần đầu tiên là bước thứ hai mươi tư. Lần thứ hai đọc là bước bốn mươi sáu. Cô nghĩ kỹ lại xem.
Tô Sơn chăm chú nhớ lại, sau đó biến sắc.
Trí nhớ của cô rất kinh người, từ nhỏ mẹ dạy thơ từ đã thuộc vanh vách, không ngờ hôm nay lại phạm phải sai lầm như vậy.
– Vậy thì tôi cũng vẫn nhớ nhiều hơn cậu.
Tô Sơn không phục nói.
– Đúng vậy. Điểm này thì tôi thừa nhận.
Đường Trọng nói.
– Nhưng chúng ta đã đặt ra quy tắc, phạm quy thì coi như thua.
– Lúc đó cậu có nói thế đâu.
Tô Sơn phản bác.
– Chuyện này còn cần phải nói sao? Cô nghĩ coi, cho dù là vận động viên có chạy nhanh tới đâu mà bị điều tra ra có dùng thuốc kích thích thì thành tích của bọn họ còn được tính sao? Trận đấu của chúng ta cũng vậy. Vốn là cần phải công bằng công khai. Phạm quy thì thành tích bị hủy bỏ. Cô không có thành tích thì người thắng không phải là tôi sao?
– Cậu…
Tô Sơn cắn môi. Người này quá vô sỉ rồi. Cô chăm chú đọc thơ, không cẩn thận đọc một câu hai lần mà thôi, sao lại có thể nghiêm trọng như vận động viên dùng thuốc kích thích được?
Nhưng Đường Trọng nói thế cô cũng không thể phản bác được. Bởi vì đúng là cô lặp lại một câu, cũng như là ăn gian rồi.
– Cậu không nhớ được thơ mà chỉ chăm chăm tìm nhược điểm của người ta rồi.
Tô Sơn hung hăng nói.
– m hiểm.
– Tôi không nhớ nhiều bằng cô, đương nhiên phải nghĩ cách khác thắng rồi.
Đường Trọng cũng không cảm thấy phương pháp của mình có gì sai. Hắn cười ha hả nhìn Tô Sơn không biết là vì lạnh hay vì tức mà mặt đỏ hồng, nói:
– Nhưng tôi cũng không phải là một người đàn ông quá hẹp hòi. Tôi nhớ không nhiều bằng cô, nhưng cô lại phạm quy. Trận đầu coi như chúng ta hòa đi.
Tô Sơn rất muốn đánh người.
Cái gì mà coi như chúng ta hòa chứ? Chẳng lẽ hắn hoàn toàn không cảm thấy mình rất oan ức sao?
– Cô xem. Tôi vẫn giữ phong độ như vậy, chưa từng muốn thắng cô. Cô luôn muốn thắng tôi cho nên mới phạm phải sai lầm đơn giản như vậy. Biết tại sao chuyện lớn của quốc gia lại hầu như do đàn ông quyết định không? Bởi vì lòng dạ đàn ông rộng rãi. Ngực phụ nữ to nên có nhiều cản trở, dễ phạm sai lầm.
Tô Sơn rốt cục không nhịn được nữa, sút một cú.
Đường Trọng né rất nhanh, nhấc chân tiến tới tấm biển Lão Bố Hành, nói:
– Vào đi. Cô có biểu hiện tốt như vậy, tôi sẽ ban thưởng cho cô.
Tô Sơn đứng nghiêm mặt giằng co ở cửa trong chốc lát, cuối cùng phì cười.
Trong phút chốc, dường như gió mưa ngừng hẳn, hoa nở khắp nơi.