Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 266: Tôi cho ông bánh lái, để cả thế giới quay theo ông !
- TOP Truyện
- Hỏa Bạo Thiên Vương
- Chương 266: Tôi cho ông bánh lái, để cả thế giới quay theo ông !
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : Mạt Thế Phàm Nhân
– Trà thuốc lá sao được chứ? Ông tính xem đã bao nhiêu năm rồi? Ông không trả thêm ít tiền lời được sao?
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Có lẽ bà lão nghe thấy tiếng nói chuyện nên mở mắt hỏi:
– Anh Hùng, có khách tới chơi sao?
– Mẹ, là hai người bạn trẻ của con.
Cổ Anh Hùng vừa cười vừa nói, bàn tay đang bóp chân cũng không dừng lại. Hắn gọi Đường Trọng và Tô Sơn là bạn trẻ cũng không sai. Nếu dựa theo tuổi hắn mà nói thì con gái hắn có khi còn lớn hơn Đường Trọng và Tô Sơn một chút.
Đường Trọng và Tô Sơn vội vàng đứng lên chào hỏi bà lão. Bọn họ tới vội vàng, không chuẩn bị quà cáp gì, dù sao cũng cảm thấy hơi thất lễ.
– Bạn là tốt, có bạn tới chơi là tốt.
Vẻ mặt bà lão hiền lành nói:
– Chưa ăn cơm phải không? Anh Hùng, mau đi nấu cơm.
– Không vội không vội, chúng cháu không đói
Đường Trọng khách sáo nói.
– Hai người ngồi trước đi. Chân mẹ tôi bị lạnh, tôi phải dùng nước gừng bóp chân cho bà, nếu không buổi tối đau nhức.
Cổ Anh Hùng nói.
– Ông bận rồi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Hắn ra hiệu bảo Tô Sơm ngồi xuống cạnh bếp sưởi gần bà lão, còn mình thì khiêng ghế ra ngồi đối diện với Cổ Anh Hùng.
– Từ Minh Châu tới sao?
Cổ Anh Hùng hỏi.
– Từ Minh Châu tới.
Đường Trọng đáp.
– Lấy địa chỉ từ chỗ cha cậu hả?
– Đúng vậy.
Đường Trọng nói.
– Bình thường ông ấy không dùng di động, gọi điện thoại bàn vài lần mới liên lạc được. Ông ấy nói ông ở đây, thế là tôi tìm tới.
– Cha cậu là người tốt.
Cổ Anh Hùng nói. Đường Trọng cười. Trong lòng hắn, bộ râu dài quả là người tốt. Cho dù không phải người tốt thì đối với hắn cũng vẫn là người tốt.
– Chuyện hắn kiêu ngạo nhất là có người con như cậu.
Cổ Anh Hùng nói.
– Lúc hắn tiễn tôi đi, tôi nhắc tới cậu, trong mắt hắn ẩn nét cười không giấu nổi.
– Nói không chừng là cười lạnh đấy.
Đường Trọng trêu chọc.
– Từ khi tôi rời khỏi ngục giam tới giờ ông ấy cũng chưa gọi điện cho tôi lần nào. Có con như vậy cũng không phải là nuôi không ấy nhỉ?
Cổ Anh Hùng lúc này mới ngẩng đầu nhìn Đường Trong một cái, vẻ mặt chăm chú nói:
– Không thể tính như vậy được.
– Đúng là không thể tính như vậy.
Đường Trọng hiểu. Cổ Anh Hùng bị bỏ tù mười năm, không có cách nào hiếu thảo với mẹ mình. Nhưng có thể nói là hắn không thương mẹ sao? Bộ râu dài không gọi điện cho hắn, chẳng lẽ là không nhớ hắn sao?
Không phải.
Bởi ông ấy biết ông ấy không cần gọi điện.
Trái lại, nếu thật sự gọi điện thì hai cha con bọn họ cũng không biết phải nói chuyện gì với nhau, có thể là sẽ trầm mặc một thời gian dài.
Cổ Anh Hùng xoa bóp chân cho mẹ xong liền mang khăn lông đã ủ ấm tới lau chân cho bà, sau đó lại chạy vào phòng tìm một đôi tất đi vào cho bà, lúc này mới dìu bà vào trong phòng.
– Thanh niên các cậu trò chuyện đi. Tôi già rồi, thân thể xương cốt không tốt lắm.
Bà lão đứng dậy cũng không quên chào hỏi Đường Trọng và Tô Sơn.
Đường Trọng và Tô Sơn đứng dậy đưa tiễn, trong lòng vẫn hối hận là chưa kịp mua chút quà tặng bà lão cho đủ lễ phép.
Cổ Anh Hùng sau khi đưa mẹ vào phòng xong, lúc này mới đi vào nói:
– Thịt có sẵn rồi, hai người ngồi đợi một chút, tôi đi rửa ít rau, tối nay chúng ta ăn lẩu.
– Được, tôi đỡ một tay. Đường Trọng vừa cười vừa nói.
– Không cần, không cần.
Cổ Anh Hùng từ chối.
– Trước kia bận việc nên không có thứ muốn làm lại không có thời gian làm. Mấy năm ở Hận Sơn tôi vẫn luôn nghĩ là khi trở về thì nhất định sẽ làm tất cả mọi việc nhà, nấu nướng cho người nhà ăn. Hắn không nói gì nữa. Vợ con hắn đều đã đi rồi, người nhà hắn giờ cũng chỉ có mỗi mẹ hắn. Anh Hùng ngày xưa nghèo túng tới mức này, đúng là tật khiến lòng người chua xót.
Thịt dê đã nấu trong nồi, chỉ cần cho rau cỏ vào là có thể ăn rồi.
Đường Trọng và Tô Sơn ngồi xe đã lâu, vừa rồi lại chịu lạnh, đã đói sớm lắm rồi. Canh thịt dê thơm nức mũi, Cổ Anh Hùng mời chào, Đường Trọng và Tô Sơn liền cầm đũa ngay. Cổ Anh Hùng cũng không có sự tự giác của chủ nhà, gắp đồ ăn còn nhiệt tình hơn cả Đường Trọng và Tô Sơn.
Ba người ăn uống no say xong, Cổ Anh Hùng lúc này mới đứng dậy lấy một chai Mao Đài tới, nói:
– Những người đó tới tặng đấy. Rượu đúng là tồi, chỉ có người là hơi kém một chút.
Lúc nói chuyện, hắn rót rượu thành ba chén, để ba người mỗi người một chén.
Mặc dù là lần đầu ăn cơm, Tô Sơn cũng chưa nói là mình không thể uống rượu. Cô gái này rất có phong cách, cũng rất dễ khiến người khác có thiện cảm.
– Chúc mừng cuộc sống mới của ông.
Đường Trọng giơ chén rượu lên, nói với Cổ Anh Hùng.
– Cuộc sống mới sao?
Cổ Anh Hùng nhẹ nhàng lắc đầu:
– Cuộc sống mới chó má gì. Hiện tại không biết có bao nhiêu người đang đợi tôi làm trò cười cho bọn họ. Ngày hôm nay có mấy phóng viên tòa soạn báo tới đây. Tôi không cho bọn họ vào nhà. Lúc đầu bọn họ viết về tôi thế nào? Tôi còn nhớ rõ ràng đó. Giả anh hùng sao? Tên này thật đúng là tên tôi rồi.
Cổ Anh Hùng chạm cốc với Đường Trọng và Tô Sơn, sau đó uống non nửa chén Mao Đài, chép miệng nói:
– Được đi ra đúng là tốt hơn. Có thuốc hút, có rượu uống, có thể rửa chân nấu cơm cho mẹ. Có chuyện cần làm, tâm lý mới kiên định hơn.
– Đúng vậy.
Đường Trọng cũng nhấp một ngụm nói:
– Anh Hùng thật, Anh Hùng giả giờ cũng chưa kết luận được. Ngồi trong lều tranh, chí ngoài ngàn dặm. Còn có rất nhiều thời gian cho ông quật khởi trở lại. Hơn nữa giờ cũng có không ít người tới tìm ông mời rời núi phải không? Vừa rồi tôi đi vào còn gặp mấy người.
– Người tìm tôi không ít, người có thành ý lại rất ít. Có người cho vị trí cao nhưng lại quản ít việc. Có người cho quản nhiều việc nhưng quyền hạn lại nhỏ. Còn có công ty muốn tôi tới làm chủ quản nghiệp vụ cho bọn họ, cuối cùng là hạ thấp giá trị của tôi hay hạ thấp giá trị của bọn họ đây? Cổ Anh Hùng tôi ba mươi năm trước lúc một ngày bán hai ba trăm căn nhà, bọn họ còn đang nghịch bùn đáy.
– Ông tới giúp tôi đi.
Đường Trọng nhìn Cổ Anh Hùng nói, cũng nói ra mục đích chính tới đây.
– Giúp cậu sao?
Cổ Anh Hùng híp mắt nhìn Đường Trọng đối diện.
Nói thật, loại ánh mắt này của hắn làm cho người ta thấy không thoải mái, như đánh giá, hoặc như nhìn kỹ, còn có một loại hoài nghi của người ngồi từ trên cao nhìn xuống.
Hắn đúng là đã từng là vua công thương nghiệp, mặc dù bị ngã xuống đáy nhưng có thể đạt được danh hiệu này thì sao có thể làm hạng người đơn giản chứ? Năm đó có sóng gió nào mà hắn chưa trải qua chứ? Nhân vật lớn như vậy thì có chuyện gì chưa trải qua đâu?
Hiện tại có hai đứa trẻ chạy tới bảo mình đi làm cho bọn họ, nói gì đây?
– Ông tới giúp tôi đi.
Đường Trọng lại nói, thái độ vô cùng chăm chú. .
– Tôi nợ cậu vài bao thuốc thôi, cậu không bắt bộ xương già tôi đây đi bán mạng cho cậu đấy chứ?
Cổ Anh Hùng nhấm nháp khúc xương dê trong miệng, nói:
– Tiền lãi này đúng là quá cao ấy nhỉ?
– Ông không bán mạng cho tôi. Ông bán mạng cho chính mình thôi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
– Không phải ông đã từng nói sao? Hiện giờ toàn bộ thế giới đều muốn chê cười ông. Ông có muốn chứng minh cho bọn họ thấy hay không? Ông muốn đứng lên một lần nữa cho bọn họ thấy Cổ Anh Hùng ông là Anh Hùng thật hay chăng?
– Ông cũng có thể lựa chọn một vị trí cao. Nhưng nếu một công ty đã phát triển tới quy mô lớn, ông dù có phát huy ra bao nhiêu cũng có tác dụng gì? Một mình ông không bè phái, tất phải xung đột đối kháng khắp nơi. Đến lúc đó hầu hết tinh lực của ông đều mất vì đấu tranh với cấp trên trong phòng, làm gì còn thời gian và tinh lực làm việc nữa?
– Ông làm tốt thì người khác sẽ nói là vốn phải vậy. Bởi vì công ty đã tính lũy thời gian dài rồi, hiện tại đúng là thời điểm bộc phát. Ông làm không tốt, người khác sẽ nói Cổ Anh Hùng ông là Anh Hùng giả. Thời đại này đã không thuộc về ông nữa.
Đường Trọng cười tủm tỉm nhìn Cổ Anh Hùng, nói:
– Đi vào trong đó mười năm, có phải sợ nhất khi người khác nói những lời này không? Thời đại này đã không thuộc về ông nữa.
– Cậu có thể cho tôi cái gì?
Cổ Anh Hùng uống một hơi cạn sạch chén Mao Đài, lạnh giọng hỏi. Đường Trọng nói khiến tâm lý hắn không thoải mái nhưng hắn cũng không có cách nào phản bác được.
Đúng vậy, hắn muốn chứng minh bản thân.
Hắn muốn chứng minh với đối thủ, bạn bè, với mẹ và vợ con hắn.
Hắn muốn chứng minh bản thân. Chẳng có ai mong muốn mãnh liệt hơn hẳn.
– Hai mươi triệu tài chính để khởi động. Một hạng mục lớn có thể mang lợi nhuận gấp ba trăm năm mươi lần.
Tô Sơn nói.
Vẻ mặt Cổ Anh Hùng khiếp sợ nhìn Đường Trọng.
Hắn đã biết trước rằng thằng nhãi này không phải là vật trong ao rồi. Từ một lần hắn bịa một lý do nhảm nhí để lừa thằng nhãi này mua về một gói thuốc Hoàng Kim Diệp thì hắn đã biết thằng nhãi này không phải vật trong ao rồi.
Nhưng hắn vẫn thật không ngờ là kẻ này lại có tới hai mươi triệu. Hắn là một sinh viên, rời ngục giam Hận Sơn mới được bao lâu, sao lại có thể có một số tiền khổng lồ như vậy được?
Phải biết rằng, trong nước mà có được số tiền này thì đã thuộc tầng lớp giàu có hàng đầu rồi.
Sau đó hắn lại chuyển ánh mắt về phía Tô Sơn, bắt đầu cân nhắc thân phận cô ta.
– Tiền là của hắn.
Tô Sơn cúi đầu ăn rau, cũng không ngẩng đầu lên nói.
– Cậu có hai mươi triệu sao?
Ánh mắt của Cổ Anh Hùng lại quay về phía Đường Trọng.
– Có.
Đường Trọng đáp.
– Người khác tặng tôi.
Đường Trọng không cho hắn có cơ hội tiếp tục đặt câu hỏi, nói:
– Tôi thành lập công ty riêng. Ông sẽ là giám đốc công ty, sau này cũng là chủ tịch hội đồng quản trị. Tôi giao hết hai mươi triệu và hạng mục lớn này cho ông. Ông dùng chúng để chứng minh giá trị của mình. Từ một làm nên so với từ một trăm lần nên không phải là càng chứng minh rõ ràng hơn sao? Tất cả đều do ông nắm giữ, không phải càng chứng minh Cổ Anh Hùng ông lại có thể đứng dậy một lần nữa sao?
– Tôi cho ông bánh lái, để cả thế giới quay theo ông. Nhận hay là từ chối đây?
– Cậu muốn gì?
Cổ Anh Hùng nắm chặt cái chén thủy tinh trong tay, nhìn chằm chằm vào Đường Trọng hỏi. Không thể không nói, hắn bị Đường Trọng làm động lòng rồi, bị hắn nói tới kích thích nhiệt huyết sôi trào rồi.
Giấc mơ của hắn lại có thể được thực hiện. Áp lực và tài hoa mười năm nay của hắn rốt cục có cơ hội tỏa sáng rồi.
– Tôi muốn tiền.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
– Rất nhiều tiền.