Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 265: Đòi nợ
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : Mạt Thế Phàm Nhân
– Cái gì? Nó nói cháu sàm sỡ với bạn gái nó, muốn bạn gái nó ngủ cùng sao?
Nếu không phải Cốc Minh Minh ngăn cản, Thái Nùng đã nhảy khỏi giường rồi.
– Chú Giang, đây là nó đang vu khống cháu. Lúc đó có nhiều người nhìn thấy như vậy, bọn người Cốc Minh Minh cũng ở đó. Chỉ tùy tiện lấy bừa một người là có thể hỏi han rõ ràng mọi chuyện lúc đó ngay. Cháu chỉ là uống ly rượu với quản lý Cẩm Tú quán kia mà thôi, sao lại thành sàm sỡ rồi?
– Cậu ta vô cùng khẳng định làm chú không thể tin.
Giang Đào bất đắc dĩ nói:
– Để chứng minh lời mình nói, cậu ta còn tìm mấy nhân viên phục vụ để cho chú hỏi. Những nhân viên phục vụ kia đều nói như vậy. Cháu có nhân chứng thì bên kia cũng có nhân chứng.
– Chú Giang à, chú hãy bắt người lại rồi từ từ tra hỏi. Cháu cũng không tin là khi dùng nghiêm hình tra tấn, hắn còn sử dụng thủ đoạn gì được…
Thái Nùng thật sự bị khí điện công tâm rồi, đã phạm vào điều tối kiêng kỵ nhất.
Quả nhiên mặt Giang Đào đen lại, nói:
– Được rồi. Tiểu Thái à, chú còn chút chuyện cần phải xử lý, không ở bên cạnh cháu được. Cháu cứ an tâm dưỡng bệnh đi, muốn cái gì thì cứ gọi điện.
Dùng một chút, thấy sắc mặt Thái Nùng ngày càng khó coi, hắn nói:
-… cuối cùng cũng là xảy ra chuyện ở cửa hàng nhà người ta. Bên kia có trách nhiệm, cháu cũng có trách nhiệm. Một cây làm chẳng nên non. Nếu không chú bảo quản lý Lâm kia tới xin lỗi cháu, chuyện này có hết được không? Nếu để chuyện này náo loạn lên thì cha của cháu cũng thấy nhục nhã.
Vốn Giang Đào định bỏ qua chuyện này nhưng nghĩ đến Thái Nùng dù sao vẫn là con trai người bạn nối khố của mình, cũng không hi vọng nó bị ngã đau nên không nhịn được mà uyển chuyển nhắc nhở một câu.
Bây giờ Thái Nùng không chỉ hận mỗi Đường Trọng mà còn hận cả Giang Đào.
Hắn rất rõ ràng ý tứ từ chối của Giang Đào, cười lạnh nói:
– Cảm tạ ý tốt của cục trưởng Giang, chú là người quyền quý bận rộn, cháu cũng sẽ không làm phiền nữa. Chuyện của cháu thì sẽ do bản thân cháu xử lý.
Giang Đào chỉ chào hắn rồi xoay người đi ra khỏi cửa.
Rầm…!
Thái Nùng cầm lấy chiếc điện thoại di động rồi ném thẳng vào vách tường, nát bấy, trong miệng phát ra âm thanh gầm gừ như dã thú bị thương.
– Vong ân phụ nghĩa, vong ân phụ nghĩa. Đề bạt một con chó còn tốt hơn đề bạt một con sói mắt trắng nhiều.
Hắn hùng hùng hổ hổ nói.
Cốc Minh Minh ra vẻ như thần tử bị vua bức, cùng chung một mối thù, tức giận nói:
– Cục trưởng Giang này cũng thật là, làm sao có thể đi như vậy chứ? Về công về tư thì đều phải bắt hung thủ đánh người chứ.
Quả nhiên sau khi hắn vừa nói xong câu này thì hận ý trên mặt Thái Nùng càng đậm thêm.
– Đại thiếu gia à, cũng có khả năng là do đối phương có chỗ dựa vô cùng mạnh mẽ, cục trưởng Giang cũng không muốn xuống nước…
– Không muốn xuống nước? Tao nhất định phải bắt ông ta xuống nước!
Thái Nùng lạnh lùng cười, nói:
….
– Điện thoại, điện thoại của tao đâu?
– Đại thiếu gia à, vừa bị cậu đập nát rồi.
Cốc Minh Minh chỉ vào chiếc điện thoại đã bị nứt ra đang nằm trên mặt đất rồi nói.
– Đưa điện thoại của mày cho tao.
Thái Nùng quát ngang.
– Cậu dùng, cậu dùng đi.
Cốc Minh Minh nhanh nhẹn lấy chiếc điện thoại của mình từ trong túi quần ra.
Thái Nùng nhận lấy chiếc điện thoại rồi bấm dãy số không gì quen thuộc hơn.
Lúc Giang Đào đang chạy xe vượt qua cầu Tam Hoàn thì điện thoại trong túi vang lên.
Ông nhìn màn hình điện thoại thì thì thào nói:
– Xem ra thằng nhãi này muốn lấn sâu rồi.
Sau đó ông thu tâm tình lại, bắt điện thoại, vừa cười vừa nói:
– Bạn nối khố à, nhiều ngày rồi không nghe thấy tiếng ông, còn đang định tìm ông uống rượu đây…
——-
Kính Hải.
Đây là một thành phố khác, cách Minh Châu 300 km.
Đường Trọng và Tô Sơn chạy xe đến thì sắc trời đã tối mịt, bên ngoài tí tách vài giọt mưa nhỏ.
Đi ra khỏi xe, Tô Sơn không kìm được mà khẽ siết chặt áo gió màu trắng của mình.
Lạnh!
Tuy Kính Hải và Minh Châu cách nhau không xa nhưng vì gần phía bắc hơn, nhiệt độ cũng thấp hơn Minh Châu một chút. Huống hồ hai người vừa từ trong xe ấm ra. Năng lực thích ứng của Đường Trọng mạnh mẽ không nói làm gì nhưng Tô Sơn không có thể chất tốt như vậy.
– Lạnh sao?
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
– Chúng ta tìm chỗ ăn cơm đã.
Tô Sơn gật đầu, không có ý kiến gì đối với sự sắp xếp của Đường Trọng. Ra khỏi nhà ga, không khí thành phố Kính Hải xa lạ liền ập vào mắt. Cổng nhà ga rầm rĩ náo nhiệt, xe taxi xếp thành hàng dài, tài xế xe dù chủ động tiến lên mời chào, trên mặt mang theo vẻ tươi cười, vội vã cầm hành lý của khách hàng lên xe. Trong không khí thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt, hai bên đường là tiếng hàng rong rao rôm rả. Có một người phụ nữ đứng tuổi và đứa trẻ nhỏ đang đứng trước quán nhỏ giới thiệu phòng tắm nước nóng tiện nghi của bọn họ.
Đường Trọng dẫn Tô Sơn một đường vượt quan ải, trảm tướng, lúc này mới thoát khỏi vòng vây dày đặc kia.
Một người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm cười hắc hắc, nói:
– Người anh em à, ngồi xe không? Giá rẻ hơn ngồi xe taxi nhiều.
Cũng không biết vì người đàn ông to béo này làm cho Đường Trọng thấy thân thiết hay là hắn quả thật muốn đi xe thay vì đi bộ mà Đường Trọng hỏi:
-Đi đến tòa nhà hình tháp ở phía bắc mất bao nhiêu tiền?
– Chỗ đó à? Rất xa. 100 tệ. Thiếu một tệ cũng không đi được. Người đàn ông râu ria kia nói.
– 50 tệ.
Đột nhiên Đường Trọng đổi giọng, nói giọng Kính Hải:
– Đường này tôi rất quen thuộc, ông đừng lừa tôi, đi dọc theo Đại Vận Hà là tới.
– Ô, người anh em là dân Kính Hải chúng ta à? Bất ngờ đấy!
Người đàn ông to béo bị Đường Trọng nhận ra cũng không tức giận, cười ha hả nói:
– 50 thì 50. Đều là người nhà cả. Đây là bạn gái cậu sao? Xinh đẹp thật đấy. Đúng là mát mặt cho dân Kính Hải chúng ta.
Đường Trọng liếc mắt nhìn Tô Sơn, nói:
– Cũng tạm coi được thôi.
.
Tô Sơn không biểu lộ gì, chỉ hiếu kỳ quan sát xung quanh, giống như là không nghe thấy hai người nói chuyện vậy.
Chiếc xe màu trắng đồng phong, vẫn còn mới, bên trong cũng vô cùng sạch sẽ.
Lên trên xe, tài xế liền khởi động xe. Có thể là bởi vì lý do đồng hương nên tài xế rất nhiệt tình tiếp lời Đường Trọng. Đường Trọng nói mình và bạn gái đang mệt, cần nghỉ ngơi làm lý do từ chối.
Hắn chỉ học được vài câu Kính Hải từ Cổ Anh Hùng nên nói thêm sẽ bị lộ.
Xe dừng lại trước tòa nhà hình tháp. Đường Trọng thanh toán tiền xe thì tài xế đưa danh thiếp ra, sau đó nói sau này đi xe cứ gọi ông ta, ông ta sẽ ưu đãi cho. Đường Trọng cũng không tiện từ chối. Dù sao thì quen được nhiều người vẫn có được nhiều cơ hội hơn.
– Chỗ này sao?
Tô Sơn nhìn tòa nhà đã hỏng hóc không còn hình dạng cũ, tầng cao nhất sắp sụp xuống, nghi ngờ hỏi.
Nhân vật lớn theo như lời của Đường Trọng lại ở một nơi như vậy sao?
– Chính là chỗ này.
Đường Trọng khẳng định nói:
– Nhà số 13, chúng ta đi tìm xem.
Sau tòa nhà hình tháp là một bãi nhà trệt, hình dạng giống như là tứ hợp viện ở Yến Kinh.
Nhưng đất ở Kính Hải không đắt như ở Yến Kinh. Mấy tòa tứ hợp viện ở Yến Kinh mấy người sống cùng một phòng còn ở Kính Hải thì một người một phòng.
Vừa vào cửa chính là phòng chính, còn có phòng ăn và phòng vệ sinh, còn có một khu chuồng nuôi lợn, gà… hoàn toàn dựa theo kiến trúc tự do, có thể sánh với ngôi nhà của những người khá giả ở thành phố.
Tầng 13.
Đường Trọng liếc nhìn vách tường và chỗ phiến đá đen kịt thì tìm được chữ 13 nho nhỏ được viết bằng vôi.
Hai người không nói gì, bước chân tiến tới, đang định gõ gõ cửa thì chợt nghe thấy tiếng “Cạch”, bên trong đã bị người ta mở ra.
Sau đó liền thấy một người đàn ông trẻ tuổi mập mạp mặc bộ ba đờ xuy màu đen và một người phụ nữ thở phì phò chạy tới, thoạt nhìn rất tức giận, nói:
– Không biết điều! Lúc nào cũng lớn tiếng. Ông ta còn tưởng rằng giờ là mười năm trước sao? Tôi thật sự muốn xem ông ta có khả năng tạo ra được sóng gió gì không?
Người mập mạp không ngờ trước cửa có người đứng, thấy Đường Trọng và Tô Sơn thì hơi bị giật mình nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại, sau đó quay người gật đầu mỉm cười với hai người rồi mau chóng rời đi.
– Phó chủ tịch công ty nhà đất Lục Địa – Diêu Ích Sâm.
Tô Sơn nhỏ giọng nói.
Đường Trọng vô cùng kinh ngạc nhìn Tô Sơn, nói:
– Cô biết ông ta sao?
– Trên tạp chí nhà đất Hoa Hạ có bài về ông ta, trên đó có ảnh chụp ông ta.
Tô Sơn giải thích.
Đường Trọng giật mình, thấy cô gái này cũng biết quá nhiều đấy chứ.
Trên thế giới này có thiên tài gì đâu? Những người gọi là thiên tài chẳng qua biết nhiều hơn người khác một chút mà thôi.
Đã có người mở cửa hộ, Đường Trọng trực tiếp dẫn Tô Sơn vào trong.
Trên chiếc sô-pha gỗ trong phòng khách, có một lão bà đang nhắm mắt ngủ gà ngủ gật.
Hai chân của lão bà đang ngâm trong chậu. Đằng trước có một người đàn ông có tấm lưng lớn đang ngồi chồm hỗm giúp lão bà rửa chân.
Nghe thấy động tĩnh phía sau, người đàn ông cũng không quay đầu lại mà nói:
– Ai tới làm gì đó?
– Là tới đòi nợ.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Người đàn ông trung tuổi mạnh mẽ xoay người, đôi mắt sáng quắc nhìn Đường Trọng, sửng sốt một chút rồi cười ha hả.
– Tôi biết tôi thiếu nợ rất nhiều, ngay cả lão diêm vương cũng đều thiếu nhưng không có khả năng thiếu nợ của tiểu vương tử ngục giam cậu đâu.
Người đàn ông trung niên vừa cười vừa nói. Khuôn mặt chữ Quốc, lông mày rậm, mắt to, hốc mắt thâm thúy, lúc cười rộ lên lộ ra cái cái má lúm đồng tiền, chính là một ông chú rất có sức hấp dẫn.
– Cậu tính xem, tôi thiếu cậu bao nhiêu bao Hoàng Kim Diệp nào?
Người đàn ông trung niên này chính là Cổ Anh Hùng, là phạm nhân của ngục giam Hận Sơn. Lúc ông ta bị đưa vào đấy, Đường Trọng đã vô cùng hiếu kỳ, một người đàn ông hào hoa phong nhã như vậy sao lại phạm tội được. Về sau hắn đã hỏi qua bộ râu dài, ông ấy mới nói ông ta phạm vào tội kinh tế.
Trong một lần, ông râu dài cũng thở dài mà nói “là một nhân tài”.
Từ đó về sau, Đường Trọng phá lệ, cảm thấy rất hứng thú với ông ta, sưu tập một ít tài liệu về ông ta thì phát hiện ông ta quả xứng với hai chữ “nhân tài”. Hơn nữa, mấy năm trước khi ông ta bị bỏ tù, ông ta được người khác gọi là “vua ngành công thương nghiệp”. Ông ta không làm cổ phiếu, không làm chứng khoán, không làm đầu cơ trục lợi gì đó. Ông ta chỉ làm công thương nghiệp.
Thời điểm danh tiếng cao nhất của ông ấy, sau khi nhận phỏng vấn của tờ “Times” thì ông ta đã nói một câu “tôi không thích chứng khoán gì đó, cũng không thích ở trong nhà lầu. Bởi vì như vậy sẽ làm tôi có cảm giác không an toàn”.
Thế nhưng một người đàn ông cẩn thận như vậy nhưng sau một năm lại đột nhiên vỡ nợ, tiền tài tan hết, danh tiếng quét sạch, sau đó lại có người nói vợ ông ta đã mang theo con gái chạy sang nước ngoài, bặt vô âm tín.
Có người nói là ông ta đã đầu tư sai lầm, có người nói là ông ta đã đắc tội với người khác nên bị trả thù, có người còn nói ông ta là vật hi sinh của đấu tranh phe phái.
Quả thật trong một năm ông ta bị vỡ nợ, cũng có vài quan lớn liên quan cũng bị xét xử, quấn vào án kiện phạm tội kinh tế của ông ta.
Bởi vì ông ta vỡ nợ nên không ít giới truyền thông đã dùng tiêu đề chói lóa “Cổ Anh Hùng quả nhiên là Giả anh hùng” để nói về chuyện này. Bọn họ phủ nhận toàn bộ vinh quang và thành tựu ông ta đã đạt được, đấy ông ta đến tận đáy cốc.
Ông ta thích hút thuốc. Bình thường Đường Trọng giúp ông ta mua một bao Hoàng Kim Diệp ở quầy bán quà vặt trước cổng ngục giam vào ngày mồng một tháng năm. Đây là quán có giá rẻ nhất lúc đó. Trên người ông ta không có tiền, cũng chưa từng có bất cứ kẻ nào mang tiền cho ông ta. Phần lớn thời gian ông ta đều chỉ lừa gạt Đường Trọng, nói là nợ hắn rồi sau sẽ trả. Đường Trọng hình như cũng giả vờ hồ đồ, cam tâm tình nguyện bị ông ta “lừa dối”.
Cũng là bởi vì trước đó cam tâm tình nguyện bị “lừa dối” nên hôm nay Đường Trọng mới quang minh chính đại đến đây đòi nợ.