Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 264: Cua gái giống như nuôi thú cưng vậy!
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : Mạt Thế Phàm Nhân
Đường Trọng không chịu.
Cô trừng mắt lườm Đường Trong một cái, nói:
– Sau này đừng theo tôi nữa.
Nói xong cô liền chạy mất.
Đường Trọng xấu hổ cười cười nói:
– Các vị, các người cũng thấy rồi đấy…
– Thấy rồi, thấy rồi.
Các nam sinh đều lộ về thông cảm cho Đường Trọng.
– Cậu vô tội.
– Không, ý tôi không phải vậy… Là đàn ông nên giống như tôi. Đường Trọng nói.
– Theo đuổi phụ nữ qua trăm đắng ngàn cay không là gì cả. Phải là cho phụ nữ chủ động yêu thương nhung nhớ mà còn bị từ chối mới là bản lĩnh thật.
Có người đi tìm bao tải, chuẩn bị chụp đầu thằng này củ lờ.
– Đến đây, tôi nói cho mọi người biết một chút bí kíp tán gái. Mọi người ngồi xuống đi…
Vì vậy Đường Trọng liền dẫn đầu đi tới ven thao trường ngồi xuống, một đám nam sinh vây bốn xung quanh.
– Cua gái giống như nuôi thú cưng vậy. Nghiêm túc chút đi, đừng có cười. Các người đã nuôi chó nuôi mèo bao giờ chưa? Nếu các người che chở, chiều chuộng nó thì nó sẽ được yêu mà kiêu ngạo, làm xằng làm bậy, đái lên người các cậu. Nhưng nếu các cậu nghiêm khắc với chúng một chút, làm tốt thì thưởng, sai thì phạt, chúng sẽ trở nên ngoan ngoãn. Cậu về nhà nó tha dép vào cho cậu. Cậu đi ra ngoài nó vẫy đuôi đưa tiễn. Đến ăn uống cũng phải chậm rãi, không dám đái lung tung…
Vương Địch u ngồi xổm trên bậc thang, nghe có vẻ chăm chú.
Khi Đường Trọng đi tới cửa trường thì có một chiếc Audi bấm còi.
Cửa sổ mở ra, bên trong là khuôn mặt tươi cười của Giang Đào.
Đường Trọng đi tới, vừa cười vừa nói.
– Phiền cục trưởng Giang tự mình đưa xe tới đón, thật sự là xấu hổ.
– Ôi, khách sáo làm gì? tiện đường thôi mà.
Giang Đào vừa cười vừa nói.
– Tới đây, lên xe đi, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm.
Đường Trọng mở cửa xe đi lên. Giang Đào liền khởi động xe.
Dọc đường đi, Giang Đào trò chuyện với Đường Trong một chút về cuộc sống trong trường học, thầy giáo bạn học, căn bản không nói tới nguyên nhân chính mình tới đây. Đường Trọng cũng không hỏi tới, chỉ nói một chút chuyện thú vị về trường học. Hai người trò chuyện cũng rất vui vẻ, không hề có cảm giác nhàm chán.
Chỗ bọn họ ăn cơm gọi là quán nhà họ Mao. Mấy năm nay những quán ăn có phòng riêng thế này rất thịnh hành, bí mật, yên tĩnh, sạch sẽ, lại quen thuộc. Những nơi thế này thu hút rất nhiều khách tới tiêu dùng.
Nhà hàng nhà họ Mao cũng tương đối nổi danh tại Minh Châu, nghe nói đầu bếp Tiểu Mao là truyền nhân của Ngự trù. Cha hắn hiện này còn đang nấu ăn cho lãnh đạo cấp quốc gia.
Chẳng qua đầu bếp Tiểu Mao mỗi ngày chỉ nấu ba bàn thức ăn, muốn ăn thì phải đặt trước từ rất sớm.
Giang Đào là cục trưởng cục cảnh sát Minh Châu, địa vị rất cao. Hắn nếu muốn nhờ quan hệ mà ăn một lần thì cũng không phải chuyện quá khó khăn.
Chẳng qua hắn mời Đường Trọng đi ăn, nếu lại tốn kém như thế thì không thể không khiến người ta nghi hoặc.
Xe dừng lại ngoài quán, Đường Trọng đi theo Giang Đào vào trong nhà hàng.
Một người phụ nữ xinh đẹp hơn ba mươi tuổi đứng ở cửa, thấy Giang Đào liền nhiệt tình chào hỏi nói:
– Cục trưởng Giang, lâu lắm không thấy ông. Gần đây có phải là bận việc quá hay không? Gầy đi rồi. Phải ăn canh thổ long bồi bổ thôi.
– Được, vậy thì canh thổ long đi.
Giang Đào vừa cười vừa nói.
Người phụ nữ này nhìn về phía Đường Trọng, nói:
– Anh bạn trẻ này trông lạ lắm, mới đến đây lần đầu phải không?
Giang Đào nhìn Đường Trong một cái, trong lòng cũng rối rắm, cũng không biết phải giới thiệu hắn thế nào mới đúng.
Nói hắn là bạn của mình sao? Trang phục của hắn rõ ràng không giống, tuổi cũng kém quá xa.
Nói hắn là con cháu mình, ai biết trong lòng hắn sẽ nghĩ sao?
Đường Trọng như hiểu rõ ý nghĩ của Giang Đào, vừa cười vừa nói:
– Tôi đi theo chú đến cải thiện thôi. Các người có món gì ngon là không được giấu đâu đấy.
– Tất nhiên rồi. Mỗi lần chú cậu tới đều ăn món tủ của cửa hàng tôi đấy. Người phụ nữ vừa nói vừa dẫn hai người vào một căn phòng rộng mở, có thể thấy cảnh vườn cây thác nước, nhưng người ngoài lại không thấy được bên trong, phong cách cổ điển. Phục vụ mang lên hai chậu nước mát cho khách rửa tay, lại có người rót trà thơm. Bận rộn một hồi, người phụ nữ kia mới nói. Cục trưởng Giang, vẫn gọi theo thực đơn cũ chứ?
– Đúng vậy, vẫn theo thực đơn cũ, số lượng ít hơn một chút nhưng đa dạng hơn một chút. Giang Đào dặn dò.
– Chú Giang của cậu đúng là chăm cậu cẩn thận quá. Trước kia hắn cũng không dặn dò thế này bao giờ.
Người phụ nữ không biết thân phận của Đường Trọng nhưng thấy thái độ ân cần của Giang Đào đối với hắn thì biết lại lịch của hắn không đơn giản, hoặc nói là địa vị hắn trong lòng Giang Đào không thấp. Người như vậy thì cứ tạo quan hệ tốt là hơn.
– Cám ơn chú Giang.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Giang Đào cười ha hả, phất tay, ý bảo người phụ nữ kia đi ra.
Đợi tới khi cửa phòng đóng lại, Giang Đào mới ra hiệu bảo Đường Trọng uống trà.
Đợi tới khi uống vài ngụm trà rồi, Đường Trọng biết lúc này mới tới tiết mục chính.
– Mời cậu ra khỏi trường, thứ nhất là muốn xem dạo này cậu thế nào. Cậu là “anh hùng” của hệ thống cảnh sát chúng ta, tôi cũng không hy vọng trong lòng cậu có áp lực gì.
Những lời này của Giang Đào thuần túy chỉ để kéo gần quan hệ hai bên. Hắn biết Đường Trọng là dạng người gì, nhìn tình huống cuộc sống của hắn bây giờ, có chút nào là bị áp lực tâm lý không?
– Cảm ơn chú Giang. Tâm lý của cháu đúng là có một thời gian bị rơi vào trạng thái hồi hộp, thường đêm nằm cũng mơ thấy ác mộng. Nhưng dưới tình huống như lúc đó, cháu cũng không còn sự lựa chọn nào khác cả.
Giọng nói và vẻ mặt Đường Trọng vô cùng chân thành.
– Khi còn bé, thầy giáo dạy chúng cháu gặp kẻ bắt cóc không thể lùi bước, nhất định phải anh dũng chống lại. Lúc ấy cháu thầm nghĩ tới lời thầy dạy, mình còn sống thì phải cố hết sức bảo vệ bạn học ở bên cạnh. Không ngờ chuyện lại lớn tới vậy. Cháu còn phải cám ơn chú Giang đã hỗ trợ cháu giải vậy. Bữa cơm hôm nay cháu mời đi. Đây là thành ý của cháu, chú không nên từ chối.
– Thật đúng là nhân tài mà.
Trong lòng Giang Đào thầm nghĩ. Hắn biết mình chỉ nói dối thôi, cũng biết là người khác biết hắn nói dối mà còn có thể biểu hiện như vậy, không tiến vào quan trường thì thật đúng là đáng tiếc.
– Được. Để cậu mời đi. Tôi cũng nhớ là cậu được thưởng một món lớn lắm.
Giang Đào sảng khoái đồng ý. Hắn cầm chén nhấp một ngụm trà, lại mỉm cười nhìn Đường Trọng, nói:
– Còn có một việc nữa, cậu biết Thái Nùng không?
Đường Trong nghi hoặc rồi lộ vẻ hiểu ra.
– Thái Nùng à?
Đường Trọng gật đầu.
– Có phải là thanh niên gây sự tại quán Cẩm Tú kia không? Hình như cháu nghe thấy hắn nói hắn họ Thái. Còn tên hắn thì cháu không rõ lắm.
– Hắn là con một chiến hữu của tôi.
Giang Đào nói.
– Hả?
Đường Trọng lộ vẻ rất kinh ngạc.
– Là vậy sao? Đúng là nước lũ trôi cả miếu Long Vương mà. Hắn làm khách tại quán Cẩm Tú nhưng lại đòi bạn gái cháu ngủ với hắn. Chúng cháu nói chuyện không hợp liền đánh nhau. Không ngờ hắn là thân thích của chú Giang. Nếu biết trước như vậy thì … Hiện giờ hắn ở đâu? Cháu đi xin lỗi hắn. Thật xấu hổ quá, để chú Giang ở giữa phải khó xử rồi.
Giang Đào im lặng nhìn Đường Trọng, rất lâu không nói gì.
Người thanh niên này thật là quỷ dị mà.
Mình vừa nói một câu là hắn có thể đoán hết tâm tư người khác, hơn nữa còn phá hỏng toàn bộ những câu mà người ta muốn nói sau đó.
Hắn lộ vẻ rất khiêm nhường, hoàn toàn lộ vẻ lo lắng cho mình, mình nếu vẫn muốn làm to chuyện này thì đúng là không đáng mặt người bề trên rồi.
Suy nghĩ cẩn thận một chút, trong lòng Giang Đào cũng thầm cảm thán một tiếng.
Thái Nùng đúng là chẳng đáng xách giày cho vị người trước mặt này .
Thái Nùng ỷ vào quan hệ giữa cha hắn và mình mà gọi điện thoại tới sai khiến mình. Mình chỉ hơi do dự một chút là sắc mặt hắn đã trở nên rất khó coi, giống như mình là người hầu của hắn vậy.
Giang Đào là cục trưởng, dù không biểu hiện ra ngoài mặt nhưng trong lòng làm sao không tức giận được.
Những vị trước mặt này lại không như vậy. Người ta nói rất hay, khiến trong lòng người đối diện không có chút khúc mắc nào. Dù hắn đúng là hung thủ đánh người nhưng lại có thể nhận được thiện cảm của người khác.
Chỉ cần một gật đầu một cái, hắn sẽ đi xin lỗi Thái Nùng ngay. Đó là thể hiện sự tôn trọng của hắn đối với mình.
Giang Đào phất tay áo, nói:
– Không cần xin lỗi đâu. Tôi chỉ đi hỏi thăm đầu đuôi thế nào thôi. Đều là thanh niên, va chạm một chút cũng là chuyện bình thường phải không? Cũng không cần làm lớn chuyện làm gì.
Sau khi nói ra những lời này, Giang Đào cũng đã có quyết định.