Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 263 : Để tôi hôn một cái sẽ chết sao?
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : Mạt Thế Phàm Nhân
Vương Địch u còn chưa chạy đã thua rồi.
Khi hắn thấy Đường Trọng chạy về phía trước vượt qua bản thân, vượt qua đám nam sinh sau Tiêu Nam Tâm rồi vượt qua Tiểu Nam Tâm, vượt qua từng người từng người chạy hết nửa vòng sân thì hắn liền biết mình không thể thay đổi kết quả được. Dù hắn không chịu thua mà vẫn chạy thì cũng chỉ là làm nền cho Đường Trọng và càng làm cho mọi người thấy rõ sự chênh lệch to lớn giữa hai người mà thôi. Anh ta là con chó điên hay sao mà có thể chạy nhanh như vậy?
Điều này cũng không lạ vì Vương Địch u mới đến Nam Đại. Nếu hắn biết một số chiến tích vĩ đại của Đường Trọng thì có thể nhận biết rõ hơn về năng lực
hoạt động của Đường Trọng và sẽ không tự đại đến mức tin rằng không có ai chạy nhanh hơn mình.
Đây là không cùng một đẳng cấp.
Nghĩ đến mỗi buổi sáng mình phải mang bữa sáng tới phòng ngủ cho Đường Trọng, hắn liền thấy sống không bằng chết rồi
. – Làm sao mình lại nghĩ tới chạy thi chứ? Hắn thầm nghĩ:
– Phải chơi bóng bầu dục mới đúng?
Hắn biết ở Trung Quốc có rất ít người chơi bóng bầu dục. Nếu đấu trò này thì Đường Trọng sẽ không có ưu thế gì.
Hắn muốn đánh vào điểm yếu của Đường Trọng để có thể thắng rồi bức Đường Trọng xin lỗi bản thân. Hắn bị Đường Trọng áp bức quá dã man rồi, nếu không nghĩ biện pháp xả giận thì hắn không đảm bảo mình có thể tiếp tục sống trong nước hoặc thậm chí là sống trên cõi đời này nữa.
Trong khi hắn suy nghĩ miên man, Đường Trọng đã chạy hết vòng sân đến trước mặt hắn, cười nói:
– Cậu đứng đằng trước tôi, vậy là cậu thắng hay tôi thắng?
Nghe được lời trêu cợt này của Đường Trọng, Vương Địch u liền thấy khó chịu nhưng trên mặt vẫn miễn cưỡng cười:
– Tất nhiên là sư thúc thắng, vừa nhìn sư thúc chạy tôi liền biết mình thua rồi.
– Cậu đã chịu thua thì một tuần bữa sáng cũng không nên quên, liền tính từ hôm nay đi.
– Dạ được. Tính từ hôm nay cũng được.
Vương Địch u gật đầu.
Dù thế nào hắn cũng muốn kết thúc cơn ác mộng này sớm.
– Được rồi, cậu nên nhớ rõ tôi muốn ăn gì.
Đường Trọng nói:
– Ba phần cháo kê, ba phần cháo ngô, hai bánh rán hoa quả một thêm ớt một không, một phần sủi cảo, một chai nước lọc, thêm hai cái bánh bao nhân thịt ở cửa số chín trong căng-tin.
– Sư thúc
Vương Địch u cười khổ:
– Đây là bữa ăn cho cả ngày hay cho một tuần, có thể giảm bớt không? Nhiều quá thế này tôi không nhớ nổi.
– Tôi nói chính là lượng thức ăn cho một ngày.
Đường Trọng đùa cợt nói.
Vương Địch u mếu máo nói:
– Sư thúc, chúng ta chỉ đặt cược bữa sáng cho một người chứ không phải cho toàn bộ phòng ngủ.
Vương Địch u không ngốc. Hắn biết Đường Trọng đưa số lượng có thể là bữa sáng của toàn bộ phòng ngủ.
– Tôi nói chính là bữa sáng cho một người. Đường Trọng chơi xấu nói:
– Mỗi ngày tôi vận động nhiều thì sức ăn tất nhiên là lớn. Chẳng lẽ anh không chịu thua sao?
“…….”
– Nhớ kỹ chưa nếu không tôi sẽ đọc lại một lần. Nếu sau này anh mua sai thì tôi sẽ trả lại và bắt anh đi mua lại đấy.
Đường Trọng nói.
Vương Địch u làm sao có thể nhớ được thực đơn như vậy, hắn lục lọi muốn tìm giấy bút nhưng hắn đang mặc đồ thể thao thì sao có giấy bút chứ?
Chợt hắn nhớ ra liền mở chức năng ghi âm ở đồng hồ đeo tay nói:
– Sư thúc, anh đọc lại một lần nữa đi.
– Ba phần cháo kê, ba phần cháo gạo, hai bánh rán hoa quả một thêm ớt một không, một phần sủi cảo, một chai nước lọc thêm hai cái bánh bao nhân thịt ở cửa số chín trong căng-tin.
Đường Trọng đọc lại theo thứ tự một lần.
– Không được nhổ nước bọt vào thức ăn bởi vì tôi có thể bắt anh nếm thử trước.
Sau đó, trong suốt một tuần, mỗi ngày Vương Địch u đều mang chiếc đồng hồ này đi khắp các quán mua bữa sáng phong phú cho Đường Trọng. Có khi quên, hắn sẽ ngay tại chỗ mở đồng hồ điện tử để nghe lại một lần. Lúc đó, những đầu bếp tại căn-tin luôn hiếu kỳ nhìn cậu nam sinh con lai này mang theo máy ghi âm mua một túi lớn thức ăn. Bọn họ đều hiểu, người ngoại quốc sống trong nước thật không dễ.
Đường Trọng vừa trêu Vương Địch u vài câu muốn cho hắn an phận chút, đồng thời xóa đi lòng phản kháng cùng một ít thủ đoạn của hắn thì phía trước truyền đến thanh âm của Tiểu Nam Tâm:
– Các cậu chạy sát như thế làm gì? Có phiền không vậy?
Tiêu Nam Tâm lùi vài bước ngồi xuống nói.
– Một nam sinh đeo kính mắt khá thanh tú xấu hổ mặt đỏ tới mang tai, nhìn như là đã làm gì khiến nữ thần trong lòng tức giận vậy.
– Đúng thế, sao cậu chạy sát vậy? Cậu xem, cậu đã giẫm lên chân Nam Tâm rồi.
– Trời ơi, rách cả da rồi này. Nam Tâm, tớ đưa cậu đi phòng y tế bôi rượu thuốc tránh nhiễm trùng nhé. – Nam Tâm, tớ cõng cậu, người tớ rất khoẻ. .
Hoá ra, nam sinh đeo kính mắt này vẫn chạy sau Tiêu Nam Tâm, không biết vẫn nhìn chân cô hay nhìn mông cô lâu mà ngày càng nhập thần, suy nghĩ linh tinh rồi càng ngày càng kích động, chạy càng nhanh, cuối cùng đến nỗi không chú ý mà giẫm lên gót chân cô. Bởi thế mà suýt chút nữa cô liền gục ngã về đằng trước.
Chẳng qua anh chàng này phạm sai lầm mới giúp cho những người đằng sau có cơ hội nói Tiêu Nam Tâm bị thương rất nặng cần nhanh chóng đưa đi phòng y tế.
Tiêu Nam Tâm đứng lên nhìn mấy tên nam sinh nói: – Tôi đã nói với các cậu rồi, tôi có bạn trai rồi, các cậu làm vậy sẽ khiến bạn trai tôi tức giận.
Thật không biết bọn họ làm sao biết được mình sáng sớm sẽ chạy bộ ở đây mà đến phá không khí ôn hoà của mình cùng Đường Trọng. Không những thế, cả ngày bị một đám đi theo đằng sau làm lòng cô thấy thật phiền chán.
Trước đây, mỗi buổi sáng đối với cô như là một loại hưởng thụ. Có đôi khi, buổi tối trước khi đi ngủ cô còn có thể có chút chờ mong mà mỉm cười chìm vào mộng đẹp. Nhưng hiện tại, đây đối với cô là một cơn ác mộng.
Cô rất muốn thoát khỏi những người này, khôi phục trạng thái chạy bộ trước kia của cô cùng Đường Trọng.
Bọn họ một trước một sau cùng nhịp bước. Cô không thể nhìn thấy mặt hắn nhưng cô có thể cảm thụ nhịp tim của hắn, giống như hai người hợp hai làm một vậy.
Cảm giác bây giờ thật không tốt.
– Nam Tâm, cậu không cần lừa bọn tớ. Bọn tớ đã hỏi thăm biết cậu chưa có bạn trai.
– Có thể là cậu chưa hài lòng với tớ nhưng tớ tin rằng với tấm lòng chân thành của tớ sẽ khiến cậu động tâm.
– Nam Tâm, tớ, tớ thực sự thích cậu.
Tiểu Nam Tâm bất đắc dĩ.
Cô nhìn thoáng qua bốn phía, Đường Trọng đứng với Vương Địch u ở cách đó không xa liền vẫy tay.
Đường Trọng cùng Vương Địch u nhìn nhau liền đi tới chỗ Tiêu Nam Tâm.
– Có chuyện gì thế?
Đường Trọng hỏi. Tiểu Nam Tâm thấy Vương Địch u hơi nản liền hỏi Đường Trọng:
– Anh lại bắt nạt anh ta hả?
– Không phải. Anh ta nói muốn thi chạy với tôi. Nhưng kết quả anh ta bị thua một tuần bữa sáng cho tôi. Thực ra cách làm người của Địch u cũng được, ít ra anh ta biết tôn trọng bề trên.
Tiêu Nam Tâm bĩu môi, không tin lời Đường Trọng nói đâu. Chẳng qua lúc này cô có việc nhờ hắn nên sẽ không vạch trần bộ mặt thật của hắn.
Cô chỉ vào Đường trọng nói với mấy năm sinh:
– Các cậu thấy đấy, anh ấy chính là bạn trai của tôi.
Tiêu Nam Tam nghĩ rằng sau khi mình nói thế mấy nam sinh kia sẽ đi. Nhưng không ngờ mấy người này nhìn cô rồi lại nhìn Đường Trọng sau đó tất cả đều cười lớn:
– Nam Tâm, cậu tìm ai không tìm lại tìm Đường Trọng. Chúng tớ đã hỏi thăm trước rồi. Các cậu luôn đối đầu với nhau, mỗi lần lên lớp đều tranh cãi đến nỗi thầy giáo cũng không giảng bài được.
– Lần trước khi thầy Cao dạy lớp chúng tôi còn lấy hai người làm ví dụ, nói hai người là hai con nhím, chỉ cần gặp nhau sẽ đâm cho đối phương đầu rơi máu chảy.
– Đường Trọng người ta đã có bạn gái rồi, là Thu Ý Hàn thì phải? Đúng rồi, là Thu Ý Hàn.
Tiêu Nam Tâm tức giận.
Cô không ngờ bản thân bị người ta tra rõ ràng như thế, càng không nghĩ tới Đường Trọng không chỉ nổi danh ở khoa tâm lý mà cả học viện đều biết đến hắn.
Mà hơn thế nữa, cô càng không ngờ những quan điểm bất đồng của mình với Đường Trọng trong giờ học cũng bị truyền xa như vậy, có lực ảnh hưởng lớn như vậy.
Con nhím sao? Ai là con nhím?
– Hôm nay phải giải quyết dứt điểm việc này mới được.
Tiêu Nam Tâm thầm nghĩ.
Cô bước nhanh lên trước, ôm lấy cổ Đường Trọng, chuẩn bị hôn hắn.
Cô vừa vươn tới.
Đường Trọng đột nhiên dùng tay ngăn cản môi cô ấy.
– Cô muốn làm gì?
Đường Trọng trợn to mắt hỏi, đầu cố gắng ngửa ra sau, trông giống như đang phản kháng nữ lưu manh đùa giỡn vậy.
– Anh…
Tiêu Nam Tâm nghĩ rằng mình chủ động để tên này lợi dụng thì hắn sẽ thích thú tự đưa lên cửa đấy.
– Để tôi hôn cái.
– Không được.
Đường Trọng lắc đầu:
– Tôi không thể tuỳ tiện như cô được, cô cũng không phải là gì của tôi.
– Để tôi hôn cái.
Tiêu Nam Tâm nhắc lại, giọng nói hơi khó chịu một chút.
– Đã nói cô đừng xằng bậy.
Thái độ Đường Trọng rất kiên quyết:
– Bị cô hôn thì danh tiếng của tôi ở trường sẽ bị huỷ mất.
Tiêu Nam Tâm tức giận, quát lớn:
– Để tôi hôn một cái sẽ chết sao?
Nói xong cô liền ôm lấy cổ Đường Trọng, hai tay kéo mạnh, muốn lôi đầu hắn tới trước mặt mình.