Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 262 : Thi chạy
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : Mạt Thế Phàm Nhân
Bệnh viện. Trong phòng vệ sinh công cộng.
Cốc Minh Minh ngồi lên bồn cầu, quần cũng không cởi đã đặt mông ngồi xuống. Vì mông của hắn quá to nên cái bồn cầu rẻ tiền của bệnh viện bị ép rung lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.
Vừa ngồi xuống hắn rút điện thoại di động từ túi ra. Sau đó vào danh bạ tìm được số điện thoại cần tìm, hắn liền nhấn nút gọi.
Sau khi điện thoại bên kia nghe máy, Cốc Minh Minh cười ha ha, nói:
– Anh, chuyện đã làm tốt. Thái Nùng là một thằng óc heo, bị em khích vài câu, nó đã đi tìm Cẩm Tú nữ vương Lâm Vi Tiếu muốn cô ta ngủ với nó. Nó còn tưởng rằng nó đang ở Hoa Bắc à? Càng trùng hợp là đúng lúc đó thằng nhãi họ Đường lại đến. Sau đó hai bên xảy ra xung đột, thằng nhãi họ Đường kia quả nhiên ra tay đánh vỡ đầu Thái Nùng. Vừa rồi đưa Thái Nùng vào bệnh viện, em lại khích nó thêm vài câu. Nó không chịu nổi cơn tức này, nên đã gọi điện cho chú của nó rồi. Ha ha, lần này bọn nó đúng là chó cắn chó rồi.
– Ừ. Làm rất tốt. Anh thiếu em và chú Cốc một cái nhân tình. Người đàn ông bên đầu điện thoại kia trầm giọng nói.
– Đừng làm cho Thái Nùng nhìn ra kẽ hở, càng không thể để cho người khác nhìn ra kẽ hở. Thái Nùng là thằng đầu đất, nhưng người bên cạnh nó vẫn có người thông minh. Nếu như nó hỏi em vì sao không báo cảnh sát, em hãy nói báo cảnh sát thì không tốt. Thằng nhãi Đường Trọng kia có hậu trường ở Sở cảnh sát.
– Vâng. Nếu nó hỏi như vậy thật. Em sẽ trả lời như thế. Em còn giả vờ chuyện không biết Giang Đào là chú của nó, chắc nó cũng không nghĩ ra được.
Cốc Minh Minh đắc ý nói.
– Anh, không cần phải nói anh thiếu nhà em nhân tình đâu. Anh em mình không phải là người một nhà sao? Hơn nữa, em đã cổ động ba em làm tiệc mừng sinh nhật ở Quán Cẩm Tú, không phải là vì giúp anh đỡ tức ư? Nhưng em cũng chịu uất ức một ít, bị thằng nhãi Đường Trọng đánh thì không nói, còn bị ba em tát một cái.
– Phần nhân tình này anh nhớ kỹ.
Người đàn ông kia nói.
– Ha ha. Thôi em phải đi đây. Em gọi điện thoại báo cho anh một tiếng. Giờ em còn đang ở phòng vệ sinh, phải trở lại tiếp tục hầu hạ Thái thiếu gia của chúng ta, khiến cơn tức của nó hoàn toàn bị kích phát ra.
– Khổ cực cho em rồi.
Người đàn ông nói, sau đó dùng cuộc gọi.
Cốc Minh Minh nhìn điện thoại lặng lẽ cười hai tiếng, sau đó cho vào túi, nhấn nút xả nước một cái, mở cửa huýt sáo đi ra ngoài.
Giang Đào vừa kết thúc một bữa tiệc, lại nhận được điện thoại của cháu trai Thái Nùng. Lãnh đạo phía trên đang kiểm tra công tác cuối năm, hắn là sở trường sở cảnh sát đương nhiên phải đích thân đến báo cáo cùng chiêu đãi.
– Tiểu Thái à, sao cháu lại gọi điện cho chú thế?
Giang Đào cười hỏi. Tâm trạng của hắn rất không tệ. Thứ nhất, cấp trên đối với công tác của sở cảnh sát Minh Châu rất hài lòng, được nêu lên là gương điển hình cho các nơi học tập. Thứ hai, gọi điện thoại đến là Thái Nùng, là con của bạn nối khố với hắn. Bạn nối khố của hắn đang rất có uy thế ở Hoa Bắc. Hắn có thể ngồi được ở vị trí này ở Minh Châu cũng là do có sự giúp đỡ của người bạn này. Yêu ai yêu cả đường đi. Với con của người bạn này, thái độ của hắn tự nhiên phải nhiệt tình hơn một ít.
– Chú Giang, cháu đang ở Minh Châu.
m thanh của Thái Nùng rất bình tĩnh. Hắn biết có thể tức giận ở trước mặt ai, lại bảo trì hình tượng ở trước mặt ai. Hắn gọi điện thoại cho Giang Đào chính là muốn chú ấy ra tay giúp mình. Nếu như hắn tỏ vẻ khinh thị hoặc quá khúm núm thì chắc chắn sự chiếu cố của Giang Đào với hắn sẽ giảm rất nhiều.
– Tiểu Thái đến Minh Châu à? Sao cháu không gọi điện thoại cho chú sớm hơn chứ? Cháu hiện giờ đang ở đâu? Lúc nào rảnh rỗi về nhà chú chơi? Cô của cháu vẫn hay nhắc tới cháu suốt.
Giang Đào nhiệt tình nói.
– Cháu đang ở bệnh viện.
Lời nói của Thái Nùng vẫn bảo trì trấn định, nhưng lại cố ý để lộ ra sự hận ý trong đó.
– Còn bị người ta đánh vỡ đầu.
– Cái gì?
Giang Đào kinh hãi.
– Cháu ở bệnh viện nào? Chú qua đó ngay.
Thái Nùng nói địa chỉ, cuộc trò chuyện của hai người tạm thời kết thúc.
Tuy hiện giờ đã khuya nhưng Giang Đào vẫn để thư ký lái xe chạy tới bệnh viện nơi Thái Nùng đang chữa trị.
Con của bạn nối khố bị người đánh vỡ đầu ở Minh Châu. Dù hắn có bận như thế nào cũng phải đi qua xem. Nếu không thì còn mặt mũi nào mà gặp người ta nữa?
Hơn nữa, lúc này Thái Nùng gọi điện thoại đến, không phải là mong mình có thể giúp nó xả giận sao? Nếu như hiện giờ mình biểu hiện ra sự lãnh đạm, sợ rằng nó sẽ trực tiếp gọi điện thoại tới cha của nó rồi.
Được y tá dẫn đường, Giang Đào đi tới phòng bệnh của Thái Nùng. Đẩy cửa phòng bệnh, đã thấy đầu của Thái Nùng bị quấn một tầng bằng gạc trắng dày cộp. Ngay cả trên mặt cũng dán một khối băng gạc nhỏ, thoạt nhìn thương tích phi thường nghiêm trọng.
– Chú Giang.
Thái Nùng muốn từ giường đứng lên.
Giang Đào bước nhanh tới, đặt tay lên bả vai hắn đè lại, nói:
– Dậy làm gì? Nằm xuống nhanh lên. Nếu như đụng phải vết thương thì sẽ không tốt.
Sau đó xoay người nói với thư ký bên cạnh:
– Cậu đi hỏi bác sĩ của bệnh viện xem vết thương của tiểu Thái như thế nào.
Thư ký dạ một tiếng, bước nhanh lui ra ngoài.
Giang Đào ở địa vị cao, ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua Cốc Minh Minh mập mạp ở trong góc phòng bệnh, hỏi:
– Vị này chính là?
– Chú. Cậu ta là Cốc Minh Minh, là bạn của cháu.
Thái Nùng giới thiệu.
– Cháu chào chú Giang.
Cốc Minh Minh tiến lên chào hỏi. Hắn muốn làm ra vẻ từ Thái Nùng mới biết Giang Đào, và tự nhiên là không hy vọng Giang Đào biết được mình đã biết quan hệ của Giang Đào và Thái Nùng từ trước.
Ừ.
Giang Đào gật đầu đáp lại. Sau đó quay sang hỏi thăm Thái Nùng:
– Đã xảy ra chuyện gì? Làm sao cháu lại bị người đánh thành như này? Ai lại to gan như thế? Minh Châu còn có luật pháp hay không? Cháu có báo cảnh sát không?
Thái Nùng nhìn thoáng qua Cốc Minh Minh, tàn bạo nói:
– Chú! Ngày hôm nay là sinh nhật của cha Cốc Minh Minh là Cốc Úc Hàng tiên sinh. Chú Cốc tổ chức tiệc sinh nhật ở Quán Cẩm Tú, cháu cũng nhận được thư mời. Ở trong tiệc sinh nhật, cháu thấy một người phụ nữ đẹp, muốn mời cô ấy đến uống một ly rượu. Kết quả ông chủ của Quán Cẩm Tú đến, nói chúng cháu sàm sỡ cô ta. Trong phòng khách tiệc sinh nhật có nhiều người như vậy, cháu làm sao có khả năng làm ra chuyện ấy? Một lời không hợp đã ra tay đánh người. Mặt và đầu của cháu đều bị hắn dùng bình hoa đánh thương. Cốc Minh Minh cũng bị hắn đánh thương không nhẹ
– Quán Cẩm Tú à?
Ánh mắt của Giang Đào lóe lên, quay sang nhìn về phía Cốc Minh Minh đang đứng ở một bên, có vẻ cười lấy lòng.
Cốc Minh Minh bị thần quang như hổ của Giang Đào bức bách, hai chân hơi run lên, thế nhưng vẫn đang nỗ lực làm ra vẻ không để ý, vẻ tươi cười lấy lòng trên mặt nhìn càng để tiện.
– Đúng vậy. Chính là Quán Cẩm Tú.
Thái Nùng nhớ tới cảnh nhục nhã đó, vết thương trên trán lại càng nhức nhối. Hắn nắm chặt bàn tay, trong mắt lóe lên sự thù hận, nói:
– Cháu đã hỏi qua. Hắn tên là Đường Trọng, là ông chủ của Quán Cẩm Tú.
– Đường Trọng.
Giang Đào nói lên hai chữ này, tâm trạng lập tức trở lên bất ổn.
Nếu là những người khác, tùy tiện đổi một người, đối phương dám đánh người thành như vậy, Giang Đào sẽ có lý do giúp Thái Nùng đòi lại công bằng.
Thế nhưng, hết lần này tới lần khác sao lại là Đường Trọng chứ?
– Chú, chú biết hắn à.
Thái Nùng thấy sắc mặt trầm ngâm của Giang Đào, lòng có chút tức giận. Hắn bị người đánh thành như vậy, Giang Đào cũng không nói một câu giúp hắn hết giận. Điều này đúng thật là không nói đến tình nghĩa. Giang Đào là chiến hữu của cha hắn. Thế nhưng hắn biết, Giang Đào có thể nhậm chức cũng là do Thái gia đã ra không ít sức lực.
– Đương nhiên là biết.
Trong lòng Giang Đào thầm nghĩ.
Không chỉ biết, mà còn rất quen thuộc.
Sự kiện núi Ngọc Nữ, hắn là một sinh viên lại có thể giết chết một sát thủ. Lúc thấy được thi thể, Giang Đào quả thật không thể tin tưởng chuyện này lại là do một sinh viên làm ra.
Cũng may thân phận của sát thủ rất nhanh đã điều tra rõ. Hắn là tội phạm truy nã trọng yếu của quốc gia. Hơn nữa, lần đó Đường Trọng là phòng vệ, không chỉ không cần gánh chịu trách nhiệm hình sự, mà còn nhận được phần thưởng của bộ công an và tổ chức hình cảnh quốc tế.
Điều này cũng không phải là trọng yếu nhất.
Quan trọng là lúc chuyện xảy ra, hậu trường và năng lượng phía sau hắn thật sự
Không nói đến sếp của hắn là Quách Hải Long, chỉ riêng cô gái có khuôn mặt thanh tú có khả năng trong một thời gian ngắn đã điều tra ra thân phận thực sự của sát thủ cũng là một chuyên không đơn giản. Phả vận dụng bao nhiêu lực
lượng mới làm được chứ?
Một người như vậy, tuy hắn không giao tiếp với mình nhưng tính ra hắn còn thiếu mình một phần nhân tình nữa.
Thế nhưng, làm sao mình có thể đi trêu chọc hắn chứ?
Nếu như không để xử lý chuyện này, làm sao hắn có thể ăn nói với Thái Nùng chứ? Làm sao có thể ăn nói với cha của Thái Nùng, bạn nối khố của mình chứ?
– Mặc kệ là ai, chỉ cần phạm pháp, chú nhất định sẽ đưa chúng ra pháp luật.
Giang Đào nói giọng như đinh đóng cột.
– Tiểu Thái, cháu cứ an tâm dưỡng bệnh. Chú nhất định sẽ tra rõ chuyện này.
Cuối cùng Giang Đào cũng có thái độ chắc chắn. Sự không hài lòng của Thái Nùng cũng mất đi, vừa cười vừa nói:
– Làm phiền chú Giang rồi. Xảy ra chuyện mất mặt như thế, cháu không muốn cho cha biết.
– Ha ha. Việc nhỏ ấy cũng không cần nói cho cha cháu biết. Như vậy sẽ không làm cha cháu lo lắng.
Giang Đào vừa cười vừa nói.
Đường Trọng vẫn duy trì thói quen sáng sớm mỗi ngày đến thao trường chạy bộ.
Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ.
Đường Trọng đi tới thao trường thì thấy có nhiều nam sinh đang chạy một cách chậm chạp, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa sắt của thao trường.
Khi Tiêu Nam Tâm mặc bộ thể thao màu hồng xuất hiện, thì bọn họ lập tức thay đổi. Cả bọn đều cố gắng, liều mạng chạy về phía trước.
Đường Trọng bật cười, không nghĩ tới Tiêu Nam Tâm lại có mị lực như thế. Vì theo đuổi có những người này thậm chí còn hi sinh cả giấc ngủ quý giá của bản thân.
Phải biết rằng, trời đông giá rét như này, sớm như vậy đã rời giường, ngoại trừ tình yêu, còn cái gì có thể khiến họ có thể tỉnh dậy chứ?
Trước đây đều là Tiêu Nam Tâm phía trước, Đường Trọng ở phía sau không nhanh không chậm chạy theo.
Đáng tiếc, hiện giờ sự ăn ý của bọn họ đã bị phá hủy. Tiêu Nam Tâm chạy ở phía trước, đằng sau cô lại là một đám nam sinh.
Càng làm cho Đường Trọng bất ngờ là Vương Địch u cũng mặc bộ thể thao màu trắng chạy tới thao trường.
Hắn thấy Đường Trọng đang chạy dọc theo đường băng ở thao trường, lập tức tăng tốc độ đuổi theo, nói:
– Anh cũng chạy bộ a?
– Gọi tôi là sư thúc.
Đường Trọng nói.
– Sư thúc, người cũng chạy bộ à?
Vương Địch u lần thứ hai chào hỏi Đường Trọng. Từ lần trước sau khi trải qua việc người người đều là sư thúc của hắn, hiện giờ da mặt của Vương Địch u cũng dầy hẳn. Chuyện mất mặt như vậy đều đã trải qua, còn có cái gì không thể thừa nhận được chứ?
– Đúng vậy.
Lúc này, Đường Trọng mới trả lời.
– Sư thúc, chúng ta thi chạy được không?
Vương Địch u vừa cười vừa nói.
– Thi chạy sao?
Đường Trọng liếc nhìn Vương Địch u như muốn hỏi lại.
– Đúng vậy.
Vương Địch u nói.
– Xem ai chạy nhanh hơn.
– Được.
Đường Trọng đáp ứng một cách sảng khoái nói.
– Nhưng chạy không thì chán lắm, phải có phần thưởng gì mới hay.
Vương Địch u cười rộ lên, vẻ mặt bị ôi đến mức ai nhìn thấy cũng muốn đá vào mặt hắn mấy đá.
– Cháu muốn đánh cuộc gì?
Đường Trọng hỏi.
Vương Địch u suy tư một lục, liền nói:
– Một tuần bữa sáng được không? Người thua phải chuẩn bị bữa sáng mỗi ngày cho người thắng, phải trực tiếp mang đến phòng ngủ nữa.
Vương Địch u ở nước Mỹ cũng rất chú trọng tập thể dục, trong các cuộc thi ở trường trung học nước Mỹ cũng chiếm được thứ tự không tệ. Trong mắt của hắn, trẻ con ăn bánh mì, bánh kem lớn lên dù sao cũng có thiên phú về vận động hơn trẻ con Hoa Hạ hàng ngày phải ăn bát cháo, bánh quẩy.
– Cháu xác định chứ?
Đường Trọng híp mắt hỏi. Hắn đương nhiên biết ý của Vương Địch u. Xem ra, thằng này muốn làm mất mặt mình trước mặt người khác đây mà. Nếu như mình thua, mỗi ngày sáng sớm đã phải mang bữa sáng cho thằng này. Thằng này chỉ là sinh viên mới nên sẽ càng có tiếng ở khoa a?
– Xác định.
Vương Địch u gật đầu.
– Có thể bắt đầu được chưa?
Đường Trọng hỏi.
Vương Địch u gật đầu, cố sức hô:
– Bắt đầu.
Hắn nắm chặt nắm tay làm gân nổi lên cuồn cuộn. Một trận gió thổi qua, Đường Trọng bên người hắn đã như một con ngựa mất dây cương lao về phía trước, sau một lúc chỉ nhìn thấy một cái bóng.