Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 261 : Người đẹp và rắn độc.
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : Mạt Thế Phàm Nhân
Lâm Vi Tiếu vẫn chưa nhận bằng tốt nghiệp của Nam Đại. Với kinh nghiệm hiện nay thì muốn mua nhà ở nơi tấc đất tấc vàng như Minh Châu là rất khó khăn.
Trước kia cô ở tại ký túc xá. Bạn trai cũ của cô đã thuê một nhà trọ ở ngoài, cũng nhiều lần muốn cô dọn ra ở chung nhưng cô đều từ chối. So với rất nhiều nữ sinh năm nhất đã ở cùng bạn trai thì tư tưởng của cô khá bảo thủ.
Mà cô cũng thông minh hơn họ. Cô biết mong muốn của con trai cũng biết bản tính có mới nới cũ của họ. Cô bảo vệ ranh giới kia cũng là bảo vệ cho tình yêu của bọn họ.
Nhưng không ngờ rằng cái xã hội này quá hỗn loạn, quá thối nát. Bạn trai cũ của cô mới tốt nghiệp được một năm mà đã biến thành một tên khốn nạn muốn đem bạn gái của mình đổi lấy một tương lai tốt hơn cho mình.
Việc vào Quán Cẩm Tú là hành động vô ý của Đường Trọng. Việc xảy ra bất ngờ khiến cô không có thời gian để chuẩn bị. Vì vậy cô cần một thời gian dài để nắm bắt nghiệp vụ cho đến khi công việc ổn thoả mới đi tìm phòng trọ.
Vừa hay lúc đó bên trong Quán Cẩm Tú có phòng trống, cô liền nhờ người thu thập một gian rồi chuyển đồ đạc và sách vở của mình đến đây, coi như tạm thời an cư ở đây.
Lâm Vi Tiếu dẫn Đường Trọng tới phòng ở của mình mà trong trái tim đập thình thịch liên hồi.
Vài lần cô phải ôm ngực như muốn trấn an trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực của mình.
Lần trước cô chủ động hiến thân là do có thuốc kích thích, lại thêm thất vọng về bạn trai cũ nên muốn trả thù, mà chính cô cũng có ấn tượng rất tốt với Đường Trọng. Lần đó đầu cô trống rỗng, tâm tình kích động vì thế sẽ hành động lưu loát, tự nhiên.
Nhưng tối hôm nay không giống thế. Cô rất tỉnh táo, cô biết chuyện gì sắp diễn ra. Khẩn trương, thấp thỏm, lo âu, chờ mong còn có mê hoặc. Theo lý thuyết tâm lý thì hôm nay mới coi là lần đầu tiên của cô.
Lâm Vị Tiếu đẩy ra cửa phòng nói:
– Rất sơ sài.
Đường Trọng bước chân vào phòng, nhìn chung quanh, quả thật là rất sơ sài. Một cái giường, một tủ quần áo gỗ, một sô-pha đơn, trừ những thứ đó thì hầu như không còn đồ đạc gì, ngay cả sách của cô cũng được xếp ngay ngắn trên mặt đất. Mấy cái giá giày được cô tạo thành giá sách đơn giản.
– So với ký túc xá ở trường thì tốt hơn, ít nhất em có phòng vệ sinh riêng.
Đường Trọng cười nói.
Lâm Vi Tiểu cười khanh khách:
– Đúng vậy, đối với sinh viên vừa ra trường thì nơi này quả là thiên đường. Em đã hỏi qua, nếu muốn thuê một gian phòng như này bên bờ sông Hoàng Phố thì ít
nhất cũng mất 3000 tệ. Mỗi buổi sáng thức dậy, đẩy ra cửa sổ là có thể thấy sông Hoàng Phố. Thử hỏi, ở thành phố này có bao nhiêu người được hưởng thụ như vậy chứ?
– Em đúng là dễ thoả mãn.
Đường Trọng trêu ghẹo nói.
– Số lần đau lòng nhiều.
Lâm Vi Tiểu cười cười, đi tới góc tường lấy một đôi dép màu hồng nhạt tới, bảo Đường Trọng ngồi trên sô-pha để cô giúp hắn tháo giày đi dép. Cô vẫn mặc sườn xám, tóc kết thành một búi trên đỉnh đầu, chiếc cổ thon dài cùng khuôn mặt đầy đặn gần ngay trước mắt, không một tiếng động khơi dậy ham muốn nguyên thuỷ của con người.
– Khi còn ở trường học, em hi vọng sớm được tốt nghiệp. Em cho rằng tốt nghiệp xong sẽ là biển rộng cho cá tha hồ thỏa sức. Nhưng sau đó trải qua nhiều chuyện mới biết, kỳ thật bên trong biển rộng đã có sẵn một tấm lưới rồi. Nếu không có gì thay đổi thì chắc chắn sẽ đâm đến đầu rơi máu chảy cũng chưa chắc thoát ra được. Bây giờ, em có một công việc tốt, có tiền lương cao, có gian phòng có thể nhìn thấy cảnh sông, vậy còn gì chưa đủ nữa?
Cô ngẩng đầu, ánh mắt ấm áp nhìn vào Đường Trọng, nói:
– Em thấy mình thật may mắn. Nếu không phải có anh giúp đỡ thì em cũng sẽ giống những nữ sinh khác mỗi ngày phải chen lấn trong xe bus mang hồ sơ đi tìm việc làm. Đợi đến khi thật vất vả tìm được một công việc thì chưa chắc đó đã là công việc mình thích.
– Ai bảo em xinh đẹp chứ.
Đường Trọng cười nói, không muốn nói tới chuyện trầm trọng như vậy.
– Nếu bề ngoài em cũng giống Hoa Minh ở phòng anh thì dù anh thấy em bị bạn trai bắt nạt cũng chỉ tới nói giúp vài câu rồi rời đi chứ không thèm quan tâm đến cuộc sống của em đâu.
Lâm Vi Tiêu dùng sức nhéo một phát vào chân Đường Trọng mắng:
– Anh mới giống Hoa Minh ấy. Em biết Hoa Minh, ở trên diễn đàn em thấy ảnh của cậu ta rồi, vì chuyện của Thu Ý Hàn nên cậu ta bị mắng là “ti tiện nhất Nam Đại”.
Nói đến Thu Ý Hàn, Đường Trọng im lặng không nói tiếp.
Và Lâm Vi Tiếu nghĩ đến quan hệ giữa hai người nên không cười nữa.
Ở trên tiệc tối, chính mình còn dặn Đường Trọng phải đối tốt với Thu Ý Hàn nếu không sẽ không tha cho hắn. Nhưng bây giờ chính mình lại thành người phụ nữ của hắn. Thế sự biến hoá đúng là làm cho người ta trở tay không kịp. Cô đem giày của Đường Trọng để ở cửa nói:
– Em chỉ có một đôi dép. Em đi xả nước cho anh, anh tắm trước.
– Chúng ta tắm cùng nhau đi. Đường Trọng mặt dầy nói.
– Không được, anh tắm trước đi.
Lâm Vi Tiểu bước nhanh vào phòng tắm xả nước giúp Đường Trọng. Một lát sau bên trong truyền đến thanh âm của cô:
– Xong rồi.
Đường Trọng đi đôi dép nữ của Lâm Vi Tiếu đi vào nhà tắm, Lâm Vi Tiếu nhanh chóng muốn đi ra ngoài như sợ Đường Trọng sẽ bắt lại vậy. Khi đi cô còn thuận tiện giúp Đường Trọng đóng lại cửa nữa.
Đường Trọng cười cười, cởi bỏ quần áo trên người đứng tắm dưới vòi hoa sen.
Cạch!
Cửa nhà tắm lại bị người ta đẩy ra.
Lâm Vi Tiếu mặt đỏ, không dám nhìn tới thân thể Đường Trọng, nói:
– Em…em tới lấy một ít đồ.
Sau đó cô cúi đầu đến giá treo áo lấy mấy cái áo cùng quần nhỏ đã nghĩ chạy ra.
Nhưng Đường Trọng liền kéo cô lại, cố sức ôm chặt vì thế thân thể hai người liền rơi vào trong nước.
– A. Quần áo em ướt hết rồi.
Lâm Vi Tiếu hô.
– Rồi cũng phải tắm mà.
Khi Đường Trọng vừa nói vừa cúi đầu hôn lên môi cô. Môi cô vừa mềm vừa thơm, ngay cả nước bọt cũng là mật ngọt. Cô có khí chất cùng thân thể của phụ và nữ thành thục, lại có hơi thở của thiếu nữ mộng mơ.
Thân thể Lâm Vi Tiếu dần thả lỏng, tay cầm nội y cũng bắt đầu ôm lấy lưng Đường Trọng.
Không biết là nước nóng hay do ma sát mà thân thể hai người rất nhanh liền nóng lên.
Sườn xám trên người Lâm Vi Tiếu đã ướt đẫm, dán chặt vào làn da càng làm nổi bật thân hình gợi cảm của cô.
Đường Trọng ngốc nghếch cởi sườn xám trên người cô.
Nhưng cái loại cúc áo này quá khó cởi, Đường Trọng làm vài lần mà cũng chưa được.
Lâm Vi Tiếu thấy vậy cười vui vẻ, hơi đẩy thân thể Đường Trọng rồi mới tự mình cởi khuy áo.
Theo ngón tay của Lâm Vi Tiếu, từng chiếc cúc áo được cởi ra, sườn xám cũng dần dần tách ra hai bên lộ ra thân thể tuyệt vời.
Đầu tiên là xương quai xanh xinh đẹp, sau đó là bộ ngực sữa trắng phau no đủ, tiếp nữa là cái bụng bằng phẳng cùng nội y màu tím bao vây hoa viên thần bí.
Khi chiếc cúc áo cuối cùng được cởi ra, sườn xám từ đầu gối rơi xuống đất.
Các việc còn lại không cần hỗ trợ. Đường Trọng lại chồm lên ôm cô vào trong ngực, hơn nữa rất có chuyên môn cởi ra áo ngực cùng quần lót của cô.
Tí tách, tí tách.
Đây là thanh âm giọt nước rơi trên cơ thể.
Đường Trọng đẩy thân thể Lâm Vi Tiếu lên tường, giơ một chân cô lên, sau đó thắt lưng vừa động mang theo thân dưới tiến tới. Lập tức liền nghe được Lâm Vi Tiếu kinh hô.
Sau đó thân thể hai người liên hoà làm một.
Bệnh viện.
Đầu Thái Nùng bị khâu sáu mũi.
Hắn nằm trong phòng bệnh đặc biệt, ném gần hết những gì cạnh đầu giường. Nào bình truyền nước, nào ống dẫn khí, tất cả đều bị ném xuống đất hoặc va vào tường vỡ nát.
Hắn vẫn chưa hết giận, quát lớn:
– Cốc Minh Minh, con mẹ nó, mày dám chơi xỏ tạo. Hai cha con chúng mày thế mà dám chơi xỏ tao. Tao sẽ không để yên cho chúng mày.
Cốc Minh Minh đầu quấn băng đứng ở góc tường cười khổ, nói:
– Đại thiếu gia, tôi đâu có tâm tư đó. Tôi dùng danh dự tám đời nhà mình xin thề, tôi thật sự không ngờ sẽ xảy ra chuyện này. Ai mà biết ông chủ Quán Cẩm Tú sẽ giúp cái con kỹ nữ Lâm Vi Tiếu kia chứ. Một kẻ bán hàng cao cấp mà thôi, hắn cần làm như vậy sao? Tôi càng không ngờ là tên kia lại đánh nặng tay như thế. Anh cũng thấy đấy, tôi cũng bị hắn đánh cho thất điên bát đảo mà. Không chỉ đầu va vào tường mà cổ chân cũng bị thương, đến bây giờ còn phải bồi thuốc của bác sĩ nữa, đi một bước là đau một bước. Trong lòng tôi cũng khó chịu mà.
– Nếu vậy sao các người không báo cảnh sát?
Thái Nùng cười lạnh quát:
– Mày tưởng tao không biết cha con chúng mày có mục đích gì sao? Thấy hắn có hậu trường vững chắc nên định để chuyện tao bị thương trôi qua sao?
– Đại thiếu gia, cha tôi cũng không còn cách khác…
Nụ cười trên mặt Cốc Minh Minh còn khó coi hơn khóc:
– Có người nói thân phận ông chủ Quán Cẩm Tú không tầm thường. Lần trước hắn có chuyện thì ngay cả cục trưởng cũng phải ra mặt. Dù cha tôi có gọi chú hai đến cũng không giải quyết được gì. Hơn nữa, chúng ta cũng là đang ở địa bàn của người ta mà.
– Mấy người không dám đắc tội với hắn thì để tao.
Thái Nùng lạnh lùng nói:
– Là cục trưởng sao? Hừ hừ, tạo đã nói với mày là chú tao cũng là cục trưởng Minh Châu chưa?
Nói xong, hắn liền với lấy điện thoại chuẩn bị gọi.
Cốc Minh Minh thấy thế, trong ánh mắt loé lên tia tàn nhẫn nhưng liền khối phục về vẻ chân thật bình thường ngay.