Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 260: Qua đêm ở quán Cẩm Tú!
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : Mạt Thế Phàm Nhân
Xoàng…
Bình hoa sứ vẽ một con cá chép đỏ rực rỡ bị đập nát bấy. Cặp kính trên mũi Thái Nùng bị đập tan, mắt kính ra ra xa, văng trên mặt đất.
Mặt hắn bị đánh rách, máu chảy ra.
Trán rách một mảng, máu tươi cuồn cuộn, giống như có một dòng suối chảy ra từ trên đầu vậy.
Bình sứ nhẹ như vậy, đập xuống tất nhiên không thể đánh ngất hắn được.
Máu tươi chảy xuống dọc lông mi. Hắn cố mở mắt nhưng lại chỉ thấy một vùng đỏ tươi.
Tiếng đồ sứ vỡ tan khiến tất cả mọi người trong buổi tiệc sinh nhật chấn động, ngay cả bản nhạc đang chơi cũng dừng lại, tò mò nhìn về phía này.
Cốc Úc Hằng là chủ nhân của bữa tiệc hôm nay, tất nhiên phải xem xét rõ ràng chuyện này.
Hắn bước nhanh lại góc này, thấy Thái Nùng trong tay Đường Trọng đang bị đầu rơi máu chảy, thoáng cái luống cuống, vội vàng hỏi:
– Làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra.
Hắn vừa tìm kiếm xung quanh, hỏi:
– Cốc Minh Minh đâu? Cốc Minh Minh?
– Cha…
Tên mập đứng lên từ ghế salon trong góc, đầu đập lên tường còn hơi ngây ngẩn, nói:
– Con ở đây.
– Con… Thế này là thế nào?
Hắn quay đầu lại nhìn Lâm Vi Tiếu, vội vàng nói:
– Giám đốc Lâm, rốt cục đây là chuyện gì.
– Hắn đòi cô ấy ngủ cùng nên bị tôi đánh.
Đường Trọng nói, lúc nói còn chỉ chi Thái Nùng và Lâm Vi Tiếu.
Cốc Úc Hằng hiểu rõ chuyện này phức tạp thế này, tức giận nói:
– Chỉ là nói đùa thôi, sao cậu lại có thể làm thật như vậy? Cậu dựa vào đâu mà đánh người hả? Không được, chuyện hôm nay không để yên được. Tôi muốn báo cảnh sát.
Vừa nói, hắn vừa rút di động ra từ trong túi, muốn gọi điện cho cảnh sát.
– Cha, mau báo cảnh sát đi. Con cũng bị hắn đánh.
Tên mập ôm đầu hét:
– Tìm chú hai của con… Để chú ấy tới cho thằng ranh này vào ăn cơm nhà lao
– Anh ấy là ông chủ của tôi.
Lâm Vi Tiếu nói.
– Ông chủ?
Tâm thần Cốc Úc Hằng chấn động, lén tắt điện thoại đi, ánh mắt nhìn về phía Lâm Vi Tiểu hỏi:
– Ông chủ nào?
– Anh ấy là ông chủ quán Cẩm Tú.
Lâm Vị Tiếu nói.
Cốc Úc Hằng rốt cục cũng buông luôn điện thoại trong tay, đút vào túi, sau đó nhìn Đường Trọng.
– Cậu là ông chủ quán Cẩm Tú sao?
– Tạm thời là tôi đấy.
Đường Trọng cười gật đầu.
Vì vậy sắc mặt Cốc Úc Hằng trở nên âm trầm hẳn, không tiện mở miệng nói chuyện.
Là người làm ăn có máu mặt tại Minh Châu, hắn có nghe nói một số chuyện của quán Cẩm Tú.
Nghe nói ông chủ Tằng Thiên Tường của quán Cẩm Tú này vốn định bán quán cho một vị công tử lại lịch không nhỏ nhưng lại có một người phụ nữ lại lịch còn khó lường hơn từ Yến Kinh tới, uy hiếp đe dọa, buộc Tăng Thiên Tường phải hủy hợp đồng, trả lại tiền đặt cọc, sau đó tặng quán Cẩm Tú cho ông chủ hiện giờ.
Tằng Thiên Tường là ai chứ? Hắn là người nổi danh dao thịt ở Minh Châu, bình thường đều là người khác bị hắn chiếm lợi, ai có thể lợi dụng hắn chứ?
Hơn nữa cái tên béo đó cũng quen biết rất nhiều.
Một người như vậy lại bị người khác bức bách trả lại tiền cọc, vậy thì ông chủ mới của quán Cẩm Tú rốt cục có lại lịch thế nào, còn cần phải hoài nghi sao?
Những thế mà Thái Nùng lại chọc tới người ta …
Giờ hắn đang cân nhắc lợi hại.
Nếu hắn truy cứu trách nhiệm thì có thể khiến ông chủ mới của quán Cẩm Tú ghi hận.
Nếu không truy cứu thì Thái Nùng và người nhà hắn sẽ đồng ý sao? Thái Nùng ngàn dặm xa xôi vội vàng tới chúc thọ mình, bản thân mình lại không bảo vệ được an toàn cho hắn….mất mặt một chút thì không sao, nhưng mình còn đang có vụ làm ăn tại Hoa Bắc muốn nhờ Thái gia chiếu cố đây.
Làm sao bây giờ?
Hắn thấy Cốc Minh Minh con mình còn đang định mở miệng nói chuyện, lập tức tiến lên, tát bốp vào cái mặt béo của Cốc Minh Minh, mắng:
– Cái thằng súc sinh này, bình thường gây chuyện cho tao còn chưa tính, hôm nay sinh nhật cha mày mà mày cũng gây sự à… Người tới hôm nay đều là khách, mày đãi khách thế à? Xin lỗi, xin lỗi ngay cho tao.
Cốc Minh Minh ôm mặt ngẩn ra, thấy cha lén nháy mắt với mình, lúc này mới hiểu được là hắn có thâm ý khác.
Cha con nhiều năm như vậy, Cốc Minh Minh hiểu rõ và vô cùng tin tưởng cha mình. Cha bảo mình xin lỗi thì mình chỉ có thể xin lỗi.
– Xin lỗi.
Hắn chỉ xin lỗi một câu.
Hắn cũng không nói rõ là người nào, chỉ hô xin lỗi, hình như là xin lỗi tất cả mọi người vậy.
Hiển nhiên ý của Cốc Úc Hằng là để con hắn nhận sai hết, sau đó chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ thành không.
– Quên đi, quên đi.
Đường Trọng phẩy tay.
– Người xin lỗi phải là vị Thái đại thiếu gia này mới đúng. Hắn là nhân vật thượng lưu nhưng lại làm chuyện hạ lưu, bắt phụ nữ ngủ cùng, rồi lại không có bất cứ năng lực chống cự nào, bị đánh cũng đáng đời.
Hắn vỗ vỗ mặt Thái Nùng, nói:
– Mang những lời ghi trên đầu mày về cho kẻ đó biết, nói là ai tới cũng thế thôi.
Nói xong hắn liền đẩy Thái Nùng một cái, khiến hắn ngã mạnh lên ghế salon.
Sau đó hắn đi tới nắm tay Lâm Vi Tiếu, cười hỏi:
– Hôm nay sinh nhật ai vậy? Tôi thấy có bánh ngọt.
– Là tiên sinh Cốc Úc Hằng của tập đoàn Huy Hoàng đấy. Lâm Vi Tiểu đứng giữa, giới thiệu hai người với nhau.
– Cốc tiên sinh, đây là ông chủ quán Cẩm Tú chúng tôi, Đường Trọng tiên sinh.
– Mang rượu tới.
Đường Trọng ngoắc tay.
Lập tức bồi bàn mang khay tới. Đường Trọng lấy hai chén rượu đỏ, đưa một chén cho Cốc Úc Hằng, vừa cười vừa nói:
– Xấu hổ quá, quấy rầy tiệc vui của Cốc tiên sinh. Tôi mượn hoa hiến phật, mời Cốc tiên sinh một chén. Chúc Cốc tiên sinh thọ cao, phúc càng cao.
– Cám ơn Đường tiên sinh.
Dù Cốc Úc Hằng đang rối như tơ vò, không biết phải làm sao với Thái Nùng nhưng ông chủ quán Cẩm Tú đã mời, hắn cũng không thể không nể mặt.
Hai người uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, Đường Trọng xin lỗi vì quấy rầy, sau đó nắm tay Lâm Vi Tiểu ra khỏi phòng.
Hắn không nói rõ quan hệ giữa mình và Lâm Vi Tiếu nhưng mọi người đều biết người phụ nữ này thuộc về Đường Trọng hắn rồi.
Cốc Úc Hằng thấy cảnh này, lại hung ác trừng mắt nhìn Cốc Minh Minh con mình lần nữa. Cái thằng ranh ngu ngốc này, dạng phụ nữ nào mà không tìm được, tự dưng lại đi dính vào người phụ nữ của ông chủ quán Cẩm Tú, không phải là tự tìm đường chết sao?
– Còn nghĩ cái gì nữa? Mau đưa cậu Thái tới bệnh viện đi. Cốc Úc Hằng quát con mình.
Cốc Minh Minh hiểu ý, lập tức chạy tới dịu Thái Nùng xuống lầu. Mặc dù hiện giờ hắn cũng váng đầu hoa mắt, cổ chân đau đớn xuyên tim nhưng cũng không thể để ý được.
Đi thẳng tới phòng làm việc của Lâm Vi Tiếu, Lâm Vi Tiếu giãy dụa, Đường Trọng mới buông tay cô ra.
– Tôi nói cho bọn họ biết cô là người phụ nữ của tôi, sau này có người dám có ý đồ thì phải cẩn thận một chút.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
– Làm người đàn ông suy nghĩ chín chắn thế này cũng mệt mỏi thật. Như tôi đây, bình thường con gái theo đuổi tôi cũng không nhiều mà tôi đã cảm thấy rất phiền rồi.
Lâm Vi Tiểu cười vui vẻ, chạy tới rót trà cho Đường Trọng.
Cô biết Đường Trọng thích uống trà Long Tinh cho nên cố ý để một ít trong phòng làm việc.
Hơn nữa cô còn đi học pha trà, qua một thời gian, dù có hơi trúc trắc nhưng giờ nhìn cũng khá đẹp mắt, các bước đủ cả. Hiển nhiên là việc này cô rất để tâm.
– Anh nếu thử đi.
Lâm Vi Tiểu bưng chén trà tới trước mặt Đường Trọng, nói:
– Tôi tìm thấy trong quán học. Hắn nói tôi cũng rất có thiên phú đấy.
Đường Trọng nâng chén trà lên nhấp một ngụm, nói:
– Ừ, khá lắm.
– Thầy nói cho tôi biết là pha trà quan trọng nhất là chất nước, nhiệt độ và thời gian ngâm. Mỗi loại trà lại có yêu cầu khác nhau. Lần sau tôi pha Đại Hồng Bào cho anh uống.
Lâm Vi Tiếu vừa cười vừa nói. Hiện giờ tâm trạng cô đang rất vui vẻ.
– Tốt.
Đường Trọng cười gật đầu.
– Sao anh lại tới đây?
Hai mắt Lâm Vi Tiếu bừng sáng hỏi. Bởi thân thể cô thon thả cao dong dỏng, mặc một bộ sườn xám màu đó lại càng lộ nét xinh đẹp. Gương mặt hồng hào, không biết là vì hơi nước nóng hay là vì xấu hổ.
– Tôi ở bên cạnh bàn chuyện, tiện thể tới xem một chút… Không ngờ gặp phải chuyện như vậy. Đường Trọng giải thích.
-Ừ.
Lâm Vị Tiếu nháy nháy mắt với Đường Trọng, nói:
– Dáng vẻ đánh người của tôi vừa rồi có phải là rất hung ác không?
– Biểu hiện tốt lắm.
Đường Trọng mỉm cười khen ngợi.
Quả thật biểu hiện vừa rồi của Lâm Vi Tiếu khiến hắn sáng mắt ra.
Muốn làm chức vụ hiện nay của Lâm Vi Tiếu cho tốt thì chỉ biết uyển chuyển xử lý mọi chuyện là còn chưa đủ. Quan trọng nhất là phải có khí thế tàn nhẫn mới có thể khiến người khác e dè. Nếu không, mở một nhà hàng lớn như vậy, mâu thuẫn lớn mâu thuẫn nhỏ xảy ra không ngừng, đánh nhau ẩu đả suốt, cuối cùng sẽ khiến Lâm Vi Tiếu và quán Cẩm Tú gặp phiền toái.
. Nếu như Lâm Vi Tiếu đủ tàn nhẫn thì người khác trước khi hành động sẽ nghĩ tới hậu quả. Nếu không thì người khác cũng sẽ gây chuyện với cô. Đường Trọng cũng chỉ có thể nghĩ tới việc đổi người thôi.
Hắn đưa cái bình cho Lâm Vi Tiếu chính là muốn cô mượn chuyện này lập uy. Hắn muốn mượn miệng những người này truyền ra rằng Lâm Vi Tiếu khi tàn nhẫn cũng kinh khủng phi thường.
Hiển nhiên cô hiểu rõ ý hắn, không chút do dự, cũng không nhăn nhó, nhận cái bình liền đập thẳng vào mặt Thái Nùng.
Chỉ một chuyện này cũng có thể thấy tiềm lực phát triển trong tương lai của cô là không thể đo đếm được.
Một sinh viên chỉ cần thời gian hai tháng ngắn ngủi để đạt tới bước này, chứng tỏ thiên phú, sự nhạy bén vô cùng tốt.
– Anh đừng cảm thấy em hung ác là tốt rồi.
Lâm Vi Tiểu cười ha hả nói:
– Thật ra em cũng rất lo lắng. Nhưng anh bảo em đánh, em không thể không đánh…
Anh đang cảm thấy em hung ác là tốt rồi.
Hắn để cô đánh, cô phải đánh.
Nếu cô từ chối thì rõ là khiến Đường Trọng mất mặt rồi.
Cô chỉ có thể đứng ở một phía để suy nghĩ thôi.
– Đánh hay lắm. Chuyện khác em không cần lo. Tôi sẽ tìm người khác tới xử lý. Đường Trọng vừa cười vừa nói.
– Vâng.
Lâm Vi Tiếu gật đầu, có vẻ rất ngoan ngoãn. Cô nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói:
– Ồ, cũng tới mười rưỡi rồi. Còn nửa giờ nữa quán sẽ đóng cửa… Em bảo tài xế đưa anh về nhé?
– Ai nói là tối nay anh về nhỉ?
Đường Trọng cười hỏi.
– Á?
Mặt và cổ Lâm Vi Tiểu đỏ bừng.
– Nghe nói em đã thu xếp một gian phòng bên cạnh, bình thường cũng ngủ lại đây.
Đường Trọng vừa cười vừa hỏi:
– Bà chị không muốn thu em à?