Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 259: Hay cậu ngủ với tôi nhé?
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : Mạt Thế Phàm Nhân
Mặc dù Tô Sơn là quản lý quán Cẩm Tú, là nhân vật đứng đầu nhưng phần lớn thời gian đều không ở chỗ này, cho nên Lâm Vi Tiếu mang danh nữ vương quán Cẩm Tú thường xuyên gặp phải chuyện khách mời rượu.
Với những người quen hoặc không thể không nể mặt thì cô đều uống một chén. Đương nhiên cũng có người cô sẽ uyển chuyển từ chối.
Nếu khách nào mời cô cũng uống rượu cùng thì cô còn làm nữ vương gì nữa? Dứt khoát làm sâu rượu cho xong. Cô không nhận ra người thanh niên này nhưng rõ ràng là có thể tiến vào phòng hôm nay đều là thân thích bạn bè của Cốc Úc Hằng, là hội viên bạch kim của
quán Cẩm Tú, hằng năm đầu tiêu xài rất nhiều tại quán. Hôm nay là sinh nhật hắn, nể mặt mũi hắn cô cũng có thể uống với bạn hắn một chén.
– Đây là vinh hạnh của tôi. Lâm Vi Tiếu vừa cười vừa đi sau người đàn ông kia vào góc phòng.
Trong góc phòng là một đám thanh niên, hắn đều là con cháu khách của Cốc Úc Hằng hoặc là con cháu hắn.
– Cậu Thái, tôi mời người tới rồi.
Người thanh niên kia cười ha hả với một người đàn ông trung niên đeo kính ngồi giữa ghế salon.
Người đàn ông trung niên này mặc một bộ vest màu đen, trong mặc sơ mi trắng và cà vạt xám. Gương mặt hơi gầy, đeo kính nhìn có vẻ có học nhưng đôi mắt hắn hẹp dài, lúc cười lên khiến người ta thấy rất lạnh lùng.
– Lâm tiểu thư sao?
Cậu Thái không đứng dậy, ngẩng mặt mỉm cười với Lâm Vi Tiếu, giơ chén rượu đỏ lên nói:
– Nghe danh đã lâu, tôi xin mời cô một chén.
– Cậu Thiếu là người bên ngoài tới sao? Trước kia chưa quen, giờ biết rồi mời cậu tới chiếu cố cho việc làm ăn của quán Cẩm Tú chúng tôi.
Lâm Vi Tiếu rót cho mình một chén rượu, vừa cười vừa nói. Cô không biết người này có lại lịch gì, thậm chí không biết cả tên của hắn, chỉ biết hắn họ Thái mà thôi. – Cậu là khách từ xa tới, tôi xin mời cậu một chén.
– Cô khách sáo rồi.
Hai người chạm chén, phát ra tiếng kêu trong trẻo.
Họ nhìn nhau cười, sau đó đều tự uống một hơi cạn sạch. Uống hết rượu, Lâm Vi Tiếu đang định xin phép đi, không đợi cô kịp nói, cậu Thái đã vỗ vỗ ghế salon bên cạnh, nói.
– Lâm tiểu thư, ngồi xuống chúng ta nói chuyện nào.
Vẻ mặt Lâm Vi Tiếu tươi cười nói:
– Cậu Thái, tôi cũng rất muốn tâm sự với cậu nhưng bên ngoài còn một số việc ở cần tôi ra xử lý. Hay là đợi tôi làm xong rồi sẽ lại vào uống với cậu mấy chén
nhé?
Đây là đại pháp dùng để trì hoãn của Lâm Vị Tiếu.
Đợi cô làm xong thì ai biết sẽ tới lúc nào chứ?
Khách hàng khi thấy Lâm Vi Tiếu trả lời như vậy, phần lớn đều hiểu ý cô mà không ép nữa. Nhưng cậu Thái này rõ ràng không hiểu ý.
Vẻ tươi cười trên mặt hắn biến mất, hai mắt nhíu lại, lộ vẻ khiển trách.
– Lâm tiểu thư, cô đúng là không nể mặt nhỉ.
Cậu Thái lạnh lùng nói.
– Cậu Thái, tôi thật sự không có ý này đâu. Đúng là tôi có việc mà…
Lâm Vi Tiếu vẫn tươi cười, chỉ có điều trong lòng trầm xuống. Cô biết sớm muộn gì cũng có ngày có chuyện thế này xảy ra. Nhưng cô lại cảm thấy hơi bất lực.
Trước kia ỷ vào địa vị của quán Cẩm Tú và Minh Châu và chỗ dựa như ẩn như hiện, mọi người đều không dám làm vậy với cô. Nhưng hiện tại có người không coi chỗ dựa của cô vào đâu, cô còn có thể làm sao?
– Ngồi xuống.
Cậu Thái thấp giọng quát.
– Lâm tiểu thư, cô ngồi xuống đi.
Một người mập mạp như trái bóng liên tục cười lạnh.
– Nếu không thì cô phải nằm đấy.
Đây là con trai Cốc Úc Hằng, Cốc Minh Minh, là khách quen của quán Cẩm Tú. Hắn cũng rất không coi Lâm Vi Tiếu này vào đâu.
– Nằm tốt hơn ngồi đấy. Cậu Thái của chúng tôi mời cô ngồi xuống, mục đích cuối cùng không phải là muốn cô nằm xuống sao?
Một gã đeo kính đen, mặt đầy mụn bên cạnh Cốc Minh Minh cười hì hì nói.
– Xin lỗi, tôi bận rồi.
Lâm Vị Tiếu xoay người muốn đi.
Nhưng đã dự đoán trước phản ứng của cô, người vừa rồi mời cô tới liền bước ra chắn đường, cười ha hả nói:
– Lâm tiểu thư, cô không nể mặt như vậy sẽ gặp báo ứng đấy.
– Nếu cậu không tránh ra thì tôi sẽ gọi bảo vệ đấy.
Lâm Vi Tiếu lạnh lùng nói.
– Bảo vệ à? Gọi bảo vệ làm gì? Đánh người à?
Tên đẹp giai này cười ha hả nói:
– Cô bị bệnh à? Chỉ dựa vào cô mà dám gọi bảo vệ động tới bọn tôi à? Gọi ông chủ của các cô ra xem. Tôi muốn xem hắn dạy một trợ lý chó má thế nào mà dám uy hiếp bọn này? Đúng là đáng buồn cười.
– Lâm tiểu thư, nói thẳng ra đi.
Thái Nùng đẩy mắt kính, nhìn Lâm Vi Tiếu nói:
– Tôi tìm cô tới đây là muốn cô ngủ với tôi. Tôi bảo cô thì cô nên nghe theo, nếu không đừng trách tôi không thương hoa tiếc ngọc.
Mặt Lâm Vi Tiếu tái đi rồi.
Khinh người quá.
Vốn có thể vào quán Cẩm Tú phần lớn đều là hội viên của quán, tư chất và chỗ dựa cũng phải được xem xét đặc biệt, cuối cùng cũng vẫn phải nể nang người của quán một chút.
Nhưng hôm nay là sinh nhật Cốc Úc Hằng, hắn là hội viên bạch kim, có thể đưa bạn vào nên thân phận của khách và nhân viên cũng không thể được xem xét.
Cô đã gặp khách khi mời rượu cũng tới gần đùa cợt nhưng chưa thấy kẻ nào mặt dày nói ra những lời xúc phạm trắng trợn như vậy, khiến người ta khó có thể tiếp nhận.
Cô đang chuẩn bị nói vào mic nhỏ đeo ở cổ áo gọi bảo vệ thì lại nghe thấy có tiếng người nói.
– Hay là cậu ngủ với tôi nhé?
Là giọng của một người đàn ông.
Lâm Vi Tiếu quay người lại, thấy Đường Trọng cười cười đứng phía sau cô.
– Anh…
Lâm Vi Tiếu đang định chào hỏi Đường Trọng, hỏi sao hắn lại tới đây.
Đường Trọng phất tay, Hoa Minh nhìn Thái Nùng nói:
– Tôi ngủ cùng với cậu, thế nào?
–
…
Hai mắt Thái Nùng khít lại như lưỡi dao.
Người này dám ra mặt, như vậy chứng tỏ hắn có chỗ dựa.
– Cậu không trả lời vậy là đồng ý hay từ chối đây? Đường Trọng không muốn bỏ qua, đi về phía trước hai bước, đứng sát Thái Nùng hỏi.
– Mày là ai?
Tên mập Cốc Minh Minh quát.
– Chuyện này có quan trọng không?
Đường Trọng vừa cười vừa nói, chỉ chỉ Thái Nùng.
– Lâm Vi Tiếu không biết hắn là ai, hắn cũng vẫn buộc người ngủ với hắn đó thôi.
– Thế nào? Mày muốn xen vào chuyện này à?
Mặt Thái Nùng lạnh tanh, hỏi.
– Không phải đã quá rõ ràng rồi sao?
Đường Trọng cười ha hả. Hắn đã sớm ngờ là có người sẽ tới phá rối, chỉ không ngờ là vào hôm nay thôi.
Lâm Vi Tiếu dù sao cũng vừa mới tiếp nhận quán Cẩm Tú, tuy thông minh như Tằng Thiên Tường kia nhưng lại không có chỗ dựa mạnh như hắn, có thể chống đỡ mọi bề được.
Dưới tình huống như vậy, có người sẽ nắn thử quả hồng chín là quán Cẩm Tú, hay chính là Lâm Vi Tiểu cũng chẳng có gì là kỳ quái.
Thái Nùng đứng dậy.
Một đám công từ bên người hắn cũng đứng dậy.
Còn có mấy người phụ nữ mặc quần áo đứng phía sau, chẳng qua có vẻ như muốn xem kịch vui Thái Nùng đòi ngủ với người khác. Các cô cũng không thấy việc này kỳ quái. Ở Hoa Bắc, nghe nói trên đường hắn thích ai là lập tức bảo vệ sĩ kéo về xe…. Cũng không biết là thật hay không nữa.
Hôm nay hắn có thể chạm ly với người ta đã là tương đối kiên nhẫn rồi.
Lâm Vị Tiếu bước lên ngăn cản Đường Trọng Đường Trọng, nói nhỏ:
– Có cần gọi vệ sĩ không?
Làm người phụ trách quán Cẩm Tú, cô cần phải đứng trước để giải quyết mọi việc.
– Gọi vệ sĩ làm gì? Quấy rầy tiệc sinh nhật của người khác cũng không hay.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
– Còn nữa. Phụ nữ nên đứng phía sau đàn ông. Cô chạy ra đứng trước tôi làm gi?
Trái tim Lâm Vi Tiếu nhũn ra, ngoan ngoãn đứng phía sau Đường Trọng.
– Các người muốn đánh nhau hay muốn gây ầm ĩ đây? Đường Trọng nhìn một đám người trước mặt, hỏi:
– Nếu đánh nhau thì mình tôi chấp hết các người. Nếu gây ầm ĩ thì đám các người thắng chắc rồi. Tuy nhiên là đàn ông, tôi hy vọng các người có thể trực tiếp
một chút. Tối nay tôi vừa đánh nhau với mấy người phụ nữ rồi, còn chưa đã nghiền đâu.
– Đập nó.
Thanh niên đẹp giai kia quát một tiếng, một quyền đánh về phía đầu Đường Trọng.
Đường Trong hành động.
Hắn chủ động lao tới.
Thân thể hai người đụng thẳng vào nhau.
Sau đó thân thể Đường Trọng tiếp tục vọt tới mà tên kia thì xụi lơ lùi lại.
Đợi tới khi Đường Trọng đứng vững thì hắn vẫn đang lui lại phía sau.
Sau đó hắn im lặng ngã xuống.
Mấy người phụ nữ rốt cục khôi phục bản năng, gào thét chói tai.
Một đấm!
Một đấm của Đường Trọng đánh bay một người đàn ông cao to bay ra ngoài.
Hắn không dừng lại, tiếp tục lao về phía cậu Thái.
Tên mập và tên mặt mụn đồng thời đánh về phía hắn. Đường Trọng cũng không giảm tốc độ, thân thể húc mạnh vào bọn họ.
Tên mặt mụn phát ra tiếng răng mắc, xương cốt cũng bị gãy vài thanh rồi.
Tên mập thì thịt dày hơn, bị lực mạnh của Đường Trọng xông tới, cũng không bị thương về xương cốt, chỉ là thân thể lăn lông lốc về phía sau như quả bóng.
Đợi tới khi tên mập dừng lại được, tay Đường Trọng đã bóp cổ Thái Nùng rồi.
Xung đột kiểu này, bọn họ căn bản không phải là đối thủ của Đường Trọng.
Đương nhiên đối với những người này mà nói, dao đâm vào lưng mới gọi là vương đạo. Cãi nhau ầm ĩ là chuyện bọn họ cũng không đáng gì.
– Tôi không biết người đứng sau sai chúng mày là ai. Đường Trọng lạnh lùng nhìn Thái Nùng đang vô cùng sợ hãi, nói:
– Chẳng qua về nói lại cho tôi một câu…
Hắn đưa tay với lấy bình hoa trên tường, đưa cho Lâm Vi Tiếu, nói:
– Nói cho bọn người này nghe đi.
Lâm Vi Tiếu nhận bình hoa, đứng dậy đập thẳng vào đầu của Thái Nùng.