Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 258: Nữ vương Cẩm Tú Lâm Vi Tiểu!
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : Mạt Thế Phàm Nhân
Mưa bụi tan hết, đèn đường như những vì sao hiện ra trên bầu trời tối đen như mực.
– Tức giận sao?
Đổng Bồ Đề đội mũ hồng nghiêng đầu nhìn Đường Trọng, cười hì hì hỏi. Cô mặc một bộ đồ không giống váy da khiêu gợi, rồi lại bày ra tư thế giống như thiếu nữ tinh quái, lại giống như một người phụ nữ thành thục quyến rũ, vô cùng ngây thơ. Hai người này kết hợp với nhau, sau đó tạo thành người đang đứng trước mắt.
– Có gì mà phải tức giận chứ?
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
– Cho tới bây giờ tôi chưa từng mong đợi gì từ cô, xảy ra chuyện như vậy cũng đương nhiên thôi. Buổi tối hôm nay mà không xảy ra chuyện gì mới là kỳ lạ. Tôi cũng không nghĩ cô tới tìm tôi chỉ đơn giản là mời tôi ăn bữa cơm.
– Anh đã biết rõ thì sao còn tình nguyện theo tôi chứ?
Đồng Bồ Đề liếm liếm môi, híp mắt hỏi.
– Bởi vì tôi muốn nhìn xem cô sẽ tìm người nào ra mặt thay Đổng gia các cô. Mâu thuẫn bên ngoài ánh sáng còn hơn là bị đâm đằng sau lưng. Cô cũng biết đấy, trong khoảng thời gian này tôi bị nhiều người đâm sau lưng rồi.
Đường Trọng lắc đầu:
– Không ngờ cô lại đi tìm một người phụ nữ.
– Thế nào? Anh khinh thường phụ nữ à? Hay là anh khinh thường nữ đồng tính?
– Tôi không khinh thường phụ nữ? Tôi thích đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc đều là phụ nữ, sau đó người vợ mà tôi muốn kết hôn cũng là phụ nữ.
Đường Trọng nói:
– Tôi cũng không khinh thường nữ đồng tính. Vừa rồi ở quán tôi cũng đã từng nói qua, tôi tôn trọng cách nghĩ của mọi người. Tồn tại tức là có lý do. Tôi có quyền can thiệp vào sự lựa chọn của người khác chứ không có tư cách làm loạn cuộc sống của người khác. Tôi chỉ là một người đàn ông. Những lời này không chỉ mình tôi mà tất cả đàn ông đều nghĩ như vậy. Cái cảnh cả phòng toàn những nữ đồng tính rực rỡ như vậy, cho dù là người đàn ông nào cũng sẽ nói rằng người phụ nữ đẹp như vậy sao lại thích phụ nữ chứ? Nếu thích tôi thì có phải tốt không. Đứng ở trên lập trường của đàn ông thì sẽ thấy hơi đáng tiếc. Bởi vì bọn họ xinh đẹp nên chúng tôi mới tiếc hận. Nhưng bọn họ mà giống cô thì tất nhiên tôi sẽ không nói như vậy đâu.
Đổng Bồ Đề cười khanh khách, khuôn mặt càng sát gần Đường Trong một chút, chớp chớp mắt nói:
– Vậy ý của anh là muốn nói tôi nhục nhã sao?
– Quay về với chính nghĩa đi. Trong mắt tôi cô không là gì cả.
Đường Trọng nói. Phụ nữ của Đổng gia đương nhiên là phải có con mắt cao mới đúng. Hắn cũng không cho rằng khí bá vương của bản thân chấn động, chỉ hơi ẽ tùy tiện đùa giỡn vài câu ba hoa đã làm cho cô gái này thích. Nhan sắc lung linh như Đồng Bồ Đề, có thể lấy được cô gái như vậy thì phải là hạng người gì?
– Dối trá.
Đổng Bồ Đề nói:
– Tôi là cô gái biểu diễn hay nhất tối nay. Lẽ nào anh dám phủ nhận sao?
– Cái gì mà không dám phủ nhận chứ? Tôi thấy Công Tôn Tiểu Ý biểu diễn còn hay hơn cô một chút.
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
– Tuy cô ta hơi hung hãn nhưng lúc đứng lên rất có vẻ đẹp. Hơn nữa cô ta có thắt lưng nhỏ, ngực nở, da thịt mịn, có rất nhiều thứ khác cô.
– Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy.
Đồng Bồ Đề nũng nịu nói:
– Tôi cũng vậy, cũng là cô gái có thắt lưng nhỏ, ngực nở, da thịt mịn màng. Anh nghĩ đi, nếu ngay cả vài điểm này mà tôi cũng không làm được thì tôi còn mở phòng tập yoga làm gì? Phụ nữ tập yoga nói là vì muốn thân thể khỏe mạnh thế nhưng trong lòng không phải là mong bản thân có thắt lưng nhỏ, có một ngực hoặc da thịt mềm mịn đi sao? Ngẫm lại quả thật hơi không cam lòng, phụ nữ chúng tôi nỗ lực hành hạ bản thân như vậy kết quả chỉ là muốn lấy lòng đàn ông các người…
Đường Trọng cười, nói:
– Cái này mà là không cam lòng sao? Đàn ông chúng tôi tăng ca thức đêm, nhận tất cả khổ cực mệt nhọc, nhận tất cả đau khổ không phải là vì muốn nhận được sự tán thưởng của phụ nữ sao? Có bao nhiêu người đàn ông sống với nhau như chó không phải là để về nhà có thể chăm sóc được người phụ nữ của mình?
– Ôi ôi ôi, nhìn về mặt chua xót của anh kìa, hình như đã nhận không ít đau khổ thì phải. Sao cho tới bây giờ tôi vẫn chưa thấy anh đối xử với người khác khúm núm bao giờ thế?
– Bởi vì tôi suy nghĩ cẩn thận. Nếu như tôi khúm núm thì sẽ bị người khác bắt nạt cả đời. Nếu như tôi đứng thẳng thắt lưng thì chí ít cũng là người kiêu ngạo. So sánh hai cái với nhau, tôi chọn cái sau.
– Ai bắt nạt anh? Không có tội chứ?
Đồng Bồ Đề nhìn Đường Trọng nói.
– Cô nói xem?
Đường Trọng hỏi lại.
– Quên đi, không nói chuyện này với anh nữa, nói cũng không rõ.
Đồng Bồ Đề xua tay nói:
– Nhưng chuyện tối hôm nay không thể trách tôi được. Nếu như hôm nay tôi không đưa anh tới đây thì Công Tôn Tiểu Ý cũng sẽ tìm tới anh. Cô ta sùng bái nhất chính là anh trai cô ta, không một ai có thể nói hắn là người không tốt được. Anh không chỉ nói Công Tôn Tiễn không tốt mà còn làm hắn phải nhảy xuống sông Hoàng Phố. Tôi không biết thật giả thế nào. Quay về với truyện chính, Công Tôn Tiểu Ý đã hét to trước mặt mọi người, nói là muốn làm cho anh không xong với cô ta. Sau khi nghe nói tôi biết anh thì cô ta đã quấn quýt lấy tôi, bảo tôi đưa anh đi gặp cô ta một lần. Ai nha, ai biết được hai người vừa nhìn thấy mặt đã
đánh nhau rồi. Thật sự làm tôi sợ muốn chết.
Trong lúc nói, Đồng Bồ Đề còn dùng tay trắng nõn vuốt vuốt ngực, hình như trái tim cô sắp nhảy ra ngoài vậy.
Đường Trọng xoay người nhìn thoáng qua. Cách đó không xa, trong một góc âm u có đường viền chiếc xe ô tô như ẩn như hiện.
– Tôi nghĩ cô bảo cô ta đến thì có.
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
– Giao tình của phụ nữ mỏng manh thế sao? Chị em bị người ta đánh cũng không đứng dậy, cô cũng không ra tay hỗ trợ?
– Hắc, cô ta là chị em của tôi không sai, anh cũng là bạn tôi, tôi sao có thể ra tay chứ?
Đồng Bồ Đề xua tay nói:
– Chỉ có thể tách xa anh ra thôi.
Đường Trọng cười nhạt. Lúc đánh nhau trong phòng, cô gái này chắc là rất hài lòng rồi.
Đổng Bồ Đề cũng biết lời nói của mình không có sức thuyết phục gì, nói:
– Anh nói lúc Công Tôn Tiểu Ý hung hãn nhìn rất đẹp, sao lại đánh người ta thành như vậy? Ra tay cũng không thương hoa tiếc ngọc gì.
– Đẹp thì sao?
Đường Trọng cười:
– Thứ nhất cô ta là kẻ địch của tôi. Thứ nhì cô ta mới là con gái.
– Chỉ sợ anh đánh là vì lập uy thôi. Bị một người phụ nữ đánh, nếu truyền ra ngoài thì chung quy cũng không phải là chuyện hay, huống chi bây giờ đang là thời điểm then chốt.
Đồng Bồ Đề sẽ không tin lời nói ma quỷ của Đường Trọng. Cô nói một nửa là giả nhưng những lời của người này cũng có khả năng không có một câu là thật.
– Nghe nói anh muốn mua bãi tha ma kia?
– Không sai.
Đường Trọng nói:
– Có người nói nghĩa địa có thể kiếm tiền. Tôi cũng muốn thử xem.
– Phần thắng có lớn không?
Đồng Bồ Đề nói:
– Mảnh đất này đã bị Công Tôn Tiễn nhìn trúng trước rồi. Hắn ta đã đầu tư không ít vào đó rồi. Vụ này cũng là do hắn ta thúc đẩy bảo Đông Giang bán đi. Vậy chứng tỏ hắn đã chuẩn bị đầy đủ. Anh có khả năng cạnh tranh với hắn ta sao?
– Không thử thì biết thế nào?
Đường Trọng nói:
– Tôi hi vọng không lớn nên lúc đó cũng thất vọng không quá lớn. Công Tôn Tiên đã đầu tư vào đây nhiều nhân lực vật lực như vậy, nếu như kết quả không như hắn ta kỳ vọng thì không phải thất vọng lớn hơn nhiều sao?
– Nói như vậy… hình như có một chút đạo lý.
Đổng Bồ Đề nói:
– Thưởng cho việc anh nói thẳng thắn như vậy, tôi sẽ tiết lộ một tin tức cho anh nghe.
– Tin tức gì?
Đường Trọng hỏi.
– Đổng Tiểu Bảo đã mang theo người đến Minh Châu, sau đó anh ấy sẽ là người tổng phụ trách sự nghiệp Đồng gia ở Hoa Nam. Mục tiêu đầu tiên của bọn họ cũng là bãi tha ma kia.
Đồng Bồ Đề cười khanh khách.
– Đây quả thật là một tin tức tốt.
Đường Trọng híp mắt, nở nụ cười:
– Nhiều người càng náo nhiệt.
– Tôi cũng nghĩ như thế.
Đồng Bồ Đề gật gật đầu:
– Tiễn anh đến trường nhé?
– Không cần .
Đường Trọng mở cửa xe rồi xuống xe.
– Tôi cần đi thăm một người bạn.
Nói xong hắn quay người đi.
Ở con đường cách đó không xa, đột nhiên hai chiếc đèn xe sáng rực lên. Sau đó một chiếc ô tô lớn từ từ đi tới.
– Giúp tôi tìm tư liệu về Lâm Vi Tiếu.
Đồng Bồ Đề sắc mặt không đổi nói.
– Vâng thưa tiểu thư.
Người phụ nữ gầy đen ngồi trong xe trả lời.
Không thể không nói tạo hóa trêu người. Làm sinh viên hệ phát thanh của Nam Đại, lý tưởng lớn nhất của Lâm Vi Tiếu chính là một người dẫn tiết mục truyền
hình. Thế nhưng ngay cả cô cũng không ngờ chỉ trong một đêm mà lý tưởng này đã biến hóa.
Bây giờ cô đang là một người phụ trách cho một hội quán. Đồng thời bởi vì hội quán này nổi tiếng ở Minh Châu, cùng với năng lực đối nhân xử thế của cô nên mọi người đã gọi cô là “nữ vương Cẩm Tú”.
Bây giờ ở Minh Châu, nữ vương Cẩm Tú vô cùng nổi danh, thậm chí có không ít người cứ đến Cẩm Tú quán tiêu tiền chính là vì muốn gặp mặt nữ vương Cẩm Tú Lâm Vi Tiếu một lần. Nếu có cơ hội trò chuyện, hát hò hay uống một vài chén rượu thì càng vinh hạnh thêm.
Hôm nay đại phú nổi danh nhất Minh Châu Cốc Úc Hằng tổ chức tiệc rượu sinh nhật tại căn phòng xa hoa lớn nhất Cẩm Tú quán.
Thân thích bạn bè và tất cả những người có tiền có quyền ở Minh Châu hoặc ở những nơi khác đều đến đây. Đại gia náo nhiệt hát hò uống rượu, thân thiết nói chuyện với nhau, còn có một dàn nhạc vô cùng danh tiếng trợ hứng diễn tấu. Bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Đúng lúc này cửa phòng bị người ta đây ra. Lâm Vi Tiếu mặc một thân sườn xám màu hồng ưu nhã thong dong đi đến phía chủ tiệc rượu hôm nay, dáng vẻ tươi cười ngọt ngào nói:
– Hôm nay là ngày sinh nhật của Cốc tiên sinh, cho dù như thế nào thì tôi cũng phải đến chúc một chén rượu trường thọ.
Cô vẫy vẫy tay, phía sau liền có một tên bồi bàn bưng một cái khay đến.
Cô cầm lấy bình rượu màu hồng trên khay, nói:
– Cốc tiên sinh, tiểu nữ không có vật gì, bình rượu này là món quà riêng của tôi. Kính chúc buổi tối hôm nay thật vui vẻ, lễ khánh ý trọng, không nên ghét bỏ.
Cốc Úc Hằng đã sớm quen với Lâm Vi Tiếu, thấy cô chủ động chúc mừng, lại mang rượu hồng tới, tự nhiên thấy vô cùng đẹp mặt.
Ông nhận lấy bình rượu hồng rồi đưa cho người bồi bàn bên cạnh, nói:
– Mở ra. Tôi muốn uống rượu giao bối với nữ vương Cẩm Tú.
Bình rượu hồng được mở ra vô cùng nhanh chóng. Lâm Vi Tiếu kính Cốc Úc Hằng một ly, Cốc Úc Hằng cũng đáp lễ, kính lại một ly.
Hai bên hàn huyên vài câu, Lâm Vi Tiếu nói đã quấy rầy rồi rời đi.
Đúng lúc này một người đàn ông trẻ tuổi chặn lối đi của Lâm Vị Tiếu.
Người đàn ông này mới hơn 20 tuổi, dáng vẻ thanh tú, cười rộ lên nhưng làm cho người ta thấy có chút cảm giác hả hê. Hắn nhìn Lâm Vị Tiếu rồi nói:
– Cô chính là nữ vương Cẩm Tú? Cậu Thái của chúng tôi muốn mời cô đến nói chuyện.