Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 255: Cho gái gọi hoàn lương, khích lệ đồng tính.
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : caophong
Hiện giờ, Đường Trọng mới hiểu được. Quán bar Hoàng Thượng là quán bar dành cho đồng tính nữ, là quán bar của les. Hắn thấy bên trong tất cả đều là phụ nữ. Thậm chí ở lầu một người pha chế rượu trông rất đẹp trai kia cũng là phụ nữ.
Vừa rồi, hắn còn ghen tị, hâm mộ tên ẻo lả kia được một đám phụ nữ vây xung quanh. Hiện giờ, hắn mới biết, hóa ra người ta cũng là phụ nữ. Nhưng như thế làm hắn càng hâm mộ. Phụ nữ cũng có thể chinh phục phụ nữ, không phải chứng minh đàn ông quá vô dụng sao?
Hơn nữa, càng làm cho Đường Trong kinh ngạc là phụ nữ nào trong này đều xinh đẹp, dù không đồng nhưng ai cũng có khí chất xuất chúng. Thế nhưng làm sao mà những phụ nữ này lại đều yêu phụ nữ thế?
Đây thật sự là một thời đại đáng bị chà đạp mà.
Đàn ông đẹp trai lại yêu đàn ông đẹp trai hơn hẳn. Phụ nữ đẹp thì cũng yêu phụ nữ đẹp, còn thừa một vài phụ nữ với đàn ông thì buồn rầu, kêu trời trách đất, cuối cùng cũng chỉ có thể chấp nhận lẫn nhau, sống cuộc sống cãi vã suốt ngày.
Thấy cảnh như vậy, cảm thụ lớn nhất của Đường Trọng là đau lòng.
Cho nên, khi Công Tôn Tiểu Ý nói “nhớ kỹ tên của tôi, tôi gọi là Công Tôn Tiểu Ý, hắn mới thản nhiên nói ra ý nghĩ trong lòng mình.
Kỳ lạ là sau khi mọi người nghe được lời của Đường Trọng thì tất cả đều ngẩn ra. Toàn trường đều yên lặng. Mà ngay cả người đang uống rượu chạm cốc cùng Đồng Bồ Đề cũng đưa mắt nhìn lại, trong ánh mắt mang theo ba phần kinh ngạc, bảy phần vui vẻ nhìn Đường Trọng.
– Choang.
Công Tôn Tiểu Ý đang đưa tay cầm ly rượu đỏ, ly rượu mà chị em song sinh mời. Nhưng không biết là do không nắm chặt hay nghe lời của Đường Trọng mà ly thủy tinh lại bị rơi xuống bàn vỡ tan. Thủy tinh chói mắt, màu rượu đỏ thẫm, làm cho người tôi nhìn thấy mà giật mình.
– Anh xem thường chúng tôi sao?
– Không có, không có.
Đường Trọng khoát tay.
– Tôi tôn trọng hướng giới tính của mọi người. Mặc kệ mọi người yêu là đàn ông hay phụ nữ, dù không phải là người, tôi đều tôn trọng. Tôi chỉ có chút đáng tiếc. Xã hội hiện đại, tỉ lệ nam nữ đã mất cân đối nghiêm trọng, hàng năm có 30 triệu nam đồng bào có khả năng không tìm được vợ. Mỗi lần nghĩ đến vấn đề này, tôi đều vô cùng đau lòng. Cho nên xem mọi người phô trương lãng phí như vậy, tôi liền nghĩ đến các đồng bào của tôi.
Đường Trọng đi đến giữa gian phòng, ngồi bên ngoài cùng gần bên người một đôi tình – Hai người sờ tôi xem, thật ra là đàn ông và sờ phụ nữ không giống nhau đấy. Phụ nữ có, chúng tôi cũng có. Phụ nữ không có, chúng tôi lại có. Hai người sờ sờ
xem.
– Cút đi. Đồ biến thái.
Cô bé tóc dài nép vào trong lòng người phụ nữ kia kêu lên.
– Anh muốn chết phải không?
Người phụ nữ giương mắt lạnh lẽo nhìn Đường Trọng.
– Anh còn dám tới gần một bước, tôi sẽ đánh anh thành đầu heo, cho mẹ anh cũng không nhận ra anh.
Sau đó vẻ mặt của cô ta ôn nhu, an ủi cô bé trong ngực, nói:
– Tiểu Mỹ đừng sợ. Đừng sợ. Hắn không dám đụng vào em đâu.
Đường Trọng há hốc mồm, nghĩ thầm, làm sao chính mình lại thành biến thái rồi hả?
Mình chỉ muốn cho các cô ấy cảm thụ một chút sự khác nhau giữa đàn ông và phụ nữ thôi mà.
Hắn tôn trọng sự lựa chọn của các cô ấy. Nhưng hắn cũng muốn cho các cô ấy có thêm sự lựa chọn.
Có lẽ các cô ấy chưa từng nghĩ sẽ thích đàn ông?.
– Thực sự thì đàn ông và phụ nữ khác nhau rất nhiều.
Đường Trọng vẫn không muốn bỏ cuộc. Hắn đứng ở giữa gian phòng, nhìn tất cả phụ nữ trong này, nói rất nghiêm túc như đang diễn thuyết vậy.
– Chúng tôi có lồng ngực ôn hòa có thể cho các cô dựa vào.
– Thôi xin, lồng ngực của chúng tôi càng ôn hòa, cũng càng mềm mại.
Một phụ nữ chế nhạo nói.
– Chúng tôi có cánh tay rắn chắc, có thể giúp cô chắn gió, bê vật nặng. Lúc các cô cần, có thể ôm các cô thật chặt vào trong ngực.
– Cánh tay của chúng tôi không khỏe bằng anh. Nhưng phụ nữ chúng tôi trung thực hơn đàn ông các anh. Miệng các anh đầy lời ba hoa, nhưng thực ra tất cả đều là một đám đồ bỏ đi.
– Lời này là không đúng rồi. Đồ bỏ đi chỉ là số rất ít. Ví dụ như tôi biết mấy kẻ người Du Mục, Đồng Tiểu Bảo, Công Tôn Tiến ấy, chắc chắn không phải là đàn ông tốt. Nhưng nhân phẩm của đại đa số đàn ông vẫn là tốt mà. Hơn nữa cảm tình của bọn họ rất chân thành, chỉ một lòng thôi.
– Anh dám mắng anh tôi sao?
Công Tôn Tiểu Ý thoáng từ trên ghế salon nhảy dựng lên, muốn dốc sức liều mạng cùng Đường Trọng. Công Tôn Tiễn là anh của cô, cô tới tìm Đường Trọng, cũng bởi vì cô muốn biết người làm cho anh của cô sợ ném chuột vỡ bình, ăn ngủ không ngon, chịu thiệt thòi lớn lợi hại như thế nào? Thuận tiện cũng dạy cho hắn một bài học. Không ngờ tới hắn đúng là không khách khí, lại dám mắng anh mình ở trước mặt mình.
– Không dám, không dám.
Đường Trọng vội vàng khoát tay.
– Thực ra cũng như nhau thôi. Đàn ông thật sự có rất nhiều rất nhiều chỗ tốt. Lúc cô buồn họ lặng yên ở bên cô, làm cho cô vui lên. Lúc cô vui họ cũng ở bên cạnh chia vui cùng cô. Các cô cân nhắc một chút đi.
Hắn có chút hối hận, mình lại không mang danh thiếp theo. Nếu không, sau khi chào hàng xong, nên phân phát danh thiếp. Nếu có ai ở đây thay đổi thì đã gọi điện cho mình rồi. Thật đáng tiếc mà.
– Im.
Công Tôn Tiểu Ý chẳng thèm ngó tới Đường Trọng nữa.
– Muốn lãng mạn chúng tôi có thể rất lãng mạn, muốn để chúng tôi cũng có thể rất dễ. Chúng tôi lại cẩn thận, tỉ mỉ, các anh nói chuyện thì toàn nói tục, chửi bậy. Chúng tôi ôn nhu săn sóc, các anh chị có hormone lên não mới ôn nhu, săn sóc. Đàn ông có, chúng tôi cũng có, hơn nữa chúng tôi còn có thể làm tốt hơn.
Đường Trọng tức giận không được.
Nếu không phải ngại mặt mũi, tố chất, đạo đức, nhân phẩm, thì hắn thật muốn cởi quần mình xuống, chỉ vào thẳng nhỏ quát cô ta:
– Các cô có cái này hay không? Có hay không?
Đồng Bồ Đề đều cười đến không thở được.
Cô tức giận thở hổn hển chỉ vào Đường Trọng, nói:
– Anh, anh thật sự là làm tôi chết cười mất. Anh thật là một người hiếm thấy mà, là một kẻ lưu manh, lại có thể giả gái, giờ lại muốn khiến gái gọi hoàn lương, khích lệ đồng tính. Còn có chuyện gì mà anh không thể làm được không?
Đồng Bồ Đề dẫn Đường Trọng vào cái Bàn Tơ động này là có ý làm cho Đường Trọng kết thù. Cô biết Đường Trọng đã xung đột với Công Tôn Tiến, mà Công Tôn Tiểu Ý bình thường lại sùng bái anh mình nhất. Người khác chửi anh cô ta một câu, cô ta chắc chắn sẽ liều mạng cùng người ấy chứ nói gì đến Đường Trọng đã làm Công Tôn Tiễn chuyện thiệt thòi lớn, nghe nói còn bị Đường Trọng đẩy xuống sông Hoàng Phố. Mặc dù chỉ là nghe nói, nhưng điều này cũng làm cho uy danh của Công Tôn Tiễn bị giam rất nhiều. Điều này làm sao có thể là điều Công Tôn Tiểu Ý muốn thấy chứ?
Nghe Đồng Bồ Đề vừa nói như vậy, Đường Trọng cũng hiểu được mình thuộc loại rất là trâu bò đấy.
Hắn xua tay, nói:
– Đây chỉ là cái nhìn của cá nhân tôi. Tôi vẫn nói câu kia, tôi tôn trọng lựa chọn của các cô. Chỉ là làm một gã đàn ông, tôi hi vọng các cô có thể có những lựa chọn khác nữa.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Đông Bồ Đề, nói:
– Cô dẫn tôi tới nơi nay la muốn xem tôi cãi nhau cùng các cô ấy hay sao?
– Không phải. Các chị của tôi nói ngưỡng mộ anh đã lâu. Nên tôi chỉ dẫn anh tới thôi.
Lúc Đồng Bồ Đề nói chuyện, cô chỉ chỉ Công Tôn Tiểu Ý.
– Xem ra các người rất có tiếng nói chung mà.
Đường Trọng lộ ra vẻ cổ quái, nhìn Đồng Bồ Đề hỏi:
– Cô cũng giống các cô ấy ha?
– Phụt
Đồng Bồ Đề vừa mới uống một ngụm rượu tây liền phun ra. Cô bối rối dùng khăn tay lau vết rượu trên khóe miệng, nói
: – Có một người bạn như vậy thì nhất định là less hả? Đây là kiểu logic gì?
– Không phải thì tốt rồi.
Đường Trọng nói. Hắn nghĩ đến bờ mông bị mình sờ qua cũng bị một phụ nữ khác sờ qua, nhưng tại sao lại không cảm thấy phản cảm nhỉ?
– Đường Trọng.
Ve mặt Công Tôn Tiểu Ý âm trầm, lông mi dày đậm nhưởng lên cao, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, thấp giọng quát:
– Anh phải xin lỗi tôi ngay.
– Cô có bị bệnh không?
Đường Trọng nhìn Công Tôn Tiểu Ý nói. Hắn chỉ chỉ cửa ra vào, nói: – Cô sẽ không nghĩ cửa ra vào treo một cái biển hoàng hậu, thi cô thật sự là hoàng hậu sao? Cô là hoàng hậu, thì tôi đây cũng là hoàng thượng.
– Anh sẽ làm công công đấy.
Cô ra một cái dấu tay, lập tức có hai phụ nữ đứng lên ở giữa đám người, một trái một phải đi về phía Đường Trọng.
Dáng của hai người này cao hơn phụ nữ bình thường, thân cao chân dài, bộ ngực cùng bờ mông lại đặc biệt no đủ.
Các cô ấy có gương mặt của người Châu Á nhưng lại có hình thể của người Châu u.
Tất nhiên, các cô ấy là tới muốn biến Đường Trọng thanh công công đấy.
Đường Trọng nhìn về phía Đông Bồ Đề. Đồng Bồ Đề lại quay người nói chuyện phiếm cùng người phụ nữ bên cạnh, giống như không có chú ý đến tình cảnh bên
nay.
Ngoại trừ Đồng Bồ Đề, ánh mắt của những người khác đều hội tụ trên người Đường Trọng. Các cô đang cùng đợi xem một trò hay.
Hai người phụ nữ không có bất kỳ báo hiệu gì, thân thể bắt đầu lao nhanh về
– Đương Trọng.
Một người đánh vào đầu, một người đánh vào bụng.
Người ta định làm gì mình, thì mình dùng cách đó trị người ta.
Đường Trọng đứng nguyên ở chỗ đó, không di chuyển nửa bước.
Nhưng khi hai người kia đồng thời đánh tới thì hai người này lại bị đánh bay ngược ra ngoài.
Người đánh vào đầu hắn, bị hắn dùng một quyền đánh vào đầu.
Người đánh vào bụng, bị hắn dùng một cước đá vào bụng.
Thân thể cao lớn của hai người rơi xuống ban cẩm thạch ở giữa gian phòng, phát ra tiếng vang cực lớn.
Cái đĩa màu bạc xinh đẹp hình con bướm đựng trái cây bị đụng rời khỏi ban văng tung tóe. Chai rượu, ly rượu cũng bị vỡ nát trên đất.
Hai người kêu thảm, lưng như bị cắt đứt. Cố mãi mà không có thể đứng lên tư bàn cẩm thạch.
Đường Trọng ra tay rất mạnh, lại nhanh như tia chớp. Đáng thương những phụ nữ này ngay cả động tác của hắn đều không thể nhìn rõ ràng, đã nhìn thấy hai người kia bị đánh bay.
Đường Trọng cười tủm tỉm nhìn các cô nàng ở đây, nói:
– Thực ra đàn ông khác phụ nữ nhất là khi đàn ông đánh người thì sẽ rất đau
đấy.
Dáng tươi cười trên mặt hắn biến mất, trầm giọng hỏi:
– Còn có ai không phục không?
Cạch
Thân thể Công Tôn Tiểu Ý nhẹ nhàng nhảy lên. Người liền đứng ở trên bàn cầm thạch.
Cô xoay người thò tay kéo hai phụ nữ bị thương đến, ý bảo các cô ấy qua một bên đi nghỉ ngơi.
Sau đó, ánh mắt của cô như phóng hỏa nhìn Đường Trọng.
– Cô tới sao?
Đường Trọng hỏi.
– Tôi lên.
Công Tôn Tiểu Ý nói.
– Được. Cô tới đi.
Đường Trọng nói.