Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 254 : Gái đẹp đã ít mà chúng nó lại yêu nhau
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : caophong
Đồng Bồ Đề đứng bên cạnh một chiếc Ferrari màu hồng, xe thể thao, màu sắc chói mắt, đèn xe cùng lốp xe thuộc loại đặc biệt đã hấp dẫn không ít người tới xem.
Người đẹp đi xe đẹp, mê chết khối người.
Với hoàn cảnh này cũng khó trách các sinh viên nhìn chăm chú không rời đi được. Nó kích thích cảm giác con người quá mãnh liệt rồi. Đường Trọng nhíu mày.
Hôm nay là chủ nhật, có rất nhiều sinh viên ra vào tại công trường. Tuy những sinh viên kia không dám tới gần nhưng Đường Trọng biết rõ, nếu mình đi tới thì chắc chắn sẽ trở thành tiêu điểm của cả trường, dù hắn vẫn luôn nổi tiếng.
Bởi vì việc của Thu Ý Hàn mà Hoa Minh đã thay Đường Trọng nhận danh hiệu “đệ nhất ti tiện Nam Đại rồi. Nếu bây giờ để những sinh viên này nhìn thấy mình gặp gỡ với nữ sinh khác thì chính mình sẽ trở thành mục tiêu công kích chung của cả trường đấy.
Hắn chuẩn bị lén lút đi tới giao lộ rồi gọi cho Đổng Bồ Đề lái xe qua. Hắn thật sự không có dũng khí trước mặt nhiều người như vậy đi tới.
Nhưng nguyện vọng của hắn đã tan thành mây khói.
Không biết ánh mắt Đổng Bồ Đề làm sao lại sắc bén như vậy, trong đám người mà cũng có thể nhận ra Đường Trọng.
Cô vui vẻ cười, vung tay vẫy Đường Trọng.
Đợi đến khi cô thấy Đường Trọng chuẩn bị rút êm thì hét lớn một tiếng:
– Đường Trọng, anh đứng lại.
Trên trán Đường Trọng hằn lên mấy đường gân xanh, hận không thể bóp chết cô gái này ngay lập tức. Cô có để người ta sống nữa không hả?
Đường Trọng?
Nghe được tiếng hát của Đồng Bồ Đề, các sinh viên nhìn quanh bốn phía.
– A, là anh ta đấy. Anh ta không phải là sinh viên khoa tâm lý đã hát bài “ta là một con sói háo sắc trong tiệc chào mừng tân sinh viên đấy sao.
– Đúng là anh ta. Chính anh ta đã từ chối sự theo đuổi của Thu Ý Hàn. Thu Ý Hàn cũng vì anh ta mới thôi học.
– Trời ơi, cô gái đẹp kia lại tìm anh ta. Thật làm người ta hâm mộ nha. Chẳng qua nhân phẩm anh ta có vấn đề, bội tình bạc nghĩa, là điển hình của Trần Thế Mỹ.
Nghe được lời nói của người khác khiến Đường Trọng muốn chết cho rồi.
Hắn quyết định không thèm để ý, bước nhanh đi.
Nhưng không ngờ, hắn vừa nhấc chân thì lại nghe thấy Đồng Bồ Đề hộ:
– Đường Trọng, anh đứng lại, đừng đi. Em cầu xin anh, anh đừng để có được
không…
Nói câu sau mà cô gái này đã mang theo giọng điệu khóc nức nở.
“…….”
Cô ta lảo đảo chạy tới chỗ Đường Trọng nói:
– Em không thể không có anh, con cũng không thể không có cha. Anh đừng đi, anh đừng đi…
“…………”
Nếu không phải còn chưa ăn cơm tối thì chắc chắn Đường Trọng đã muốn nôn ra hai miếng cơm chiên trứng rồi.
Con? Con nào?
Cô coi mình là nữ thần sao, sờ mông mỗi cái mà đã mang thai rồi hả?
Cơ mặt Đường Trọng bắt đầu run rẩy, thân thể cứng ngắc.
Đồng Bồ Đề chạy đến trước mặt Đường Trọng, giang hai tay ôm cổ Đường Trọng, khóc kêu:
– Đường Trọng, em yêu anh. Em không thể không có anh, nếu không em sẽ chết, em thật sự sẽ chết. Con cũng cần cha, một mình em không gánh nổi trách nhiệm như vậy.
– Đủ rồi.
Đường Trọng quát.
Đồng Bồ Đề thoáng cái ngừng khóc, đáng thương nói:
– Em…em
– Trời ạ. Thật sự không ngờ anh ta giỏi như vậy, còn có cả người đẹp cực phẩm như vậy theo đuổi.
– Không có nhân tính gì cả, ngay cả con cũng không cần. Tôi đi báo cáo với trường học…
– Đúng là một tên bạo lực. Về sau cô gái nào lấy hắn chắc chắn sẽ không may, hắn sẽ đánh vợ…
Đường Trọng không ngờ mình lại bị chụp một cái biệt danh “ bạo lực”. Sắc mặt hắn tái nhợt nhìn chằm chằm Đồng Bồ Đề lạnh giọng nói:
– Rốt cuộc cô muốn làm gì?
– Trả thù chứ sao?
Đồng Bồ Đề chôn mặt trong ngực Đường Trọng nói nhỏ
: – Từ nhỏ đến lớn chưa ai dám ngắt điện thoại của tôi trước.
– Gây sự đủ chưa?
– Chưa.
Đồng Bồ Đề nói
: – Tôi muốn tất cả sinh viên Nam Đại biết, anh là kẻ bội tình bạc nghĩa, anh hoa tâm, bạo lực, anh không phải người tốt.
Vì thế, Đường Trọng mạnh dùng sức kéo cô từ mặt đất lên đi nhanh đến chiếc xe Ferrari kia.
Đường Trọng kéo cô ta vào tay lái phụ, chính mình điều khiển xe nhanh chóng rời đi nơi thị phi này.
Hắn biết thanh danh của mình tại Nam Đại sẽ ngày càng xấu hơn rồi.
– Đi đâu?
Đường Trọng lạnh giọng hỏi. Bị cô gái này chơi xỏ nên tâm tình cũng không tốt được.
– Quán Cẩm Tú.
Đồng Bồ Đề nói:
– Chắc anh sẽ không biết nơi này đi.
Cô liếc Đường Trọng, trông thật đắc ý. Hiên nhiên, cô cảm thấy vừa rồi mình đã lời lớn. Dù sao sinh viên Nam Đại không biết mình, chỉ nghĩ mình là một cô gái ngu ngốc bị Đường Trọng lợi dụng mà thôi.
– Cô muốn làm gì?
Đường Trọng hỏi.
– Ăn cơm thôi.
Đổng Bồ Đề nói:
– Chẳng qua trước khi ăn cơm sẽ mang anh tới một nơi.
Dưới sự chỉ dẫn của Đồng Bồ Đề, xe ngừng lại trước một toà biệt thự nằm bên cạnh sông Hoàng Phố, song song với Quán Cẩm Tú.
Đồng Bồ Đề đẩy cửa xe xuống trước, sau đó đẩy ra cửa biệt thự.
Đường Trọng xuống theo, thấy bên trong biệt thự này đang lắp đặt các loại thiết
bị.
– Đây là đang làm gì?
Đường Trọng hỏi.
– Tôi mua đấy.
Đồng Bồ Đề chỉ vào biệt thự ba tầng này nói.
– Cô muốn ở lại Minh Châu hả?
Đường Trọng nhíu mày. Nói thật, lúc này hắn không muốn tiếp xúc quá nhiều với người Đồng gia. Hắn biết người Đồng gia không yên tâm về hắn. Tất nhiên, hắn cũng đầy địch ý với người của Đồng gia.
– Không chỉ là ở thôi đâu.
Đồng Bồ Đề nói. Cô vung tay lên, hào khí ngút trời nói:
– Tôi còn muốn mở rộng sự nghiệp của mình ở Minh Châu nữa.
– Sự nghiệp gì?
– Tôi muốn mở phòng tập Yoga xa hoa nhất Minh Châu.
Đồng Bồ Đề nói, sau đó có chút xấu hổ nói:
– Tôi chỉ biết Yoga.
– Tuỳ cô.
Đường Trọng không có hứng thú với cái này
. – Cô tìm tôi là muốn tôi thấy sự nghiệp của cô phát triển sao?
– Đây chỉ là một nguyên nhân thôi. Chúng ta ăn cơm trước rồi tôi mang anh đi gặp một người
Đồng Bồ Đề nói. Ăn tối tại Cẩm Tú Quán xong, Đồng Bồ Đề tự mình lái xe đưa Đường Trọng đến một quán bar tên là Hoàng Thượng năm tại phía đông bắc sông Hoàng Phố.
Đồng Hồ Để đẩy cửa xuống xe, thấy Đường Trọng vẫn ngồi tại chỗ không hề
động.
– Sao vậy?
Đổng Bồ quay lại hỏi. Cô vừa động, hai quả cầu mềm hai bên tóc cũng lắc lư theo, đáng yêu không tả nổi.
– Tôi là học sinh đến quán bar sẽ không tốt.
Đường Trọng nói.
Đồng Bồ Đề bĩu môi:
– Anh cho rằng những kẻ ngồi trong quán bar tán những nữ sinh ngốc là đến từ đâu? Không phải đều từ các trường đại học, cao đẳng tới à?
– Vậy được rồi.
Đường Trọng nói:
– Nếu các cô ấy có tán tôi thì cô giúp tôi từ chối. Tôi sợ chính mình không từ chối được.
– Anh nhìn xem trên người anh có chỗ nào giống kẻ ngốc rồi hả?
Đồng Bồ Đề bị Đường Trọng làm cho tức giận:
– Làm kẻ ngốc cũng phải có vốn liếng đấy.
Đường Trọng nghĩ nghĩ. Đúng vậy, mình là trai tơ không là kẻ ngốc được.
Tầng một quán bar là đại sảnh cũng là sàn nhảy.
Bây giờ thời gian còn sớm, trong quán chỉ có nhạc nhẹ, sàn nhảy cũng chưa có người. Nhưng cạnh quầy bar có rất nhiều cô gái gợi cảm đang vây quanh. Bởi vì có một cô pha chế xinh đẹp như hoa đang biểu diễn pha chế các thức uống thỉnh thoảng khiến các cô gái xung quanh kinh hô lên.
Đồng Bồ Đề không nhìn bên kia, trực tiếp mang Đường Trọng lên tầng.
Tầng hai là ghế dài, ngồi ở bên trên có thể nhìn thấy tầng dưới. Hơn thế nữa, ánh đèn ở đây mờ ám, nếu làm chút gì cũng không sợ người khác nhìn thấy.
Đồng Bồ Đề không ngừng, trực tiếp lên tầng ba.
Tầng ba là dãy phòng. Từng phòng đều có tên như “ tài tử, phu nhân”, mỹ nhân”, “quý phi các loại tên gọi cổ quái.
Đồng Bồ Đề đi thẳng đến trước cửa phòng có tên hoàng hậu rồi dùng lực mở cửa phòng ra.
Nhìn thấy tình cảnh bên trong, Đường Trọng trợn to mắt.
Phụ nữ.
Tất cả đều là phụ nữ.
Còn tòan là phụ nữ xinh đẹp.
Bọn họ cứ hai hoặc ba người tạo thành một tổ, có người đang hôn lưỡi, có người đang giúp nhau mơn trớn thân thể, còn có người đang uống rượu chơi trò chơi.
Ngồi ở giữa phòng là một người phụ nữ đầu đinh, mặc một chiếc quần lục quân đặc chế và một áo sơ mi ngắn tay, trên cổ đeo một chiếc đồng hồ quân dụng, thoạt nhìn giống như một nữ quân nhân.
Gương mặt cô ta hơi gầy những ánh mắt lại lạnh lùng giống như băng đao.
Hai bên cô là hai cô gái xinh đẹp, quyến rũ vô cùng. Đường Trọng nhìn kỹ liền phát hiện đó lại là một đôi song sinh. –
Một người trong đó đang cho cô gái mặc quân phục kia uống rượu, một người khác lại lột vỏ nhỏ cho vào miệng cô ta.
Đường Trọng nhìn cảnh này mà trong lòng nhỏ máu.
Những cô gái này…thật lãng phí nha.
Chỉ sợ dù bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy cảnh này đều sẽ gào thét như vậy.
Cô gái tóc ngắn bỏ qua Đổng Bồ Đề nhìn về phía Đường Trọng.
Cô ta không nói lời nào cứ nhìn chằm chằm Đường Trọng như vậy.
Thật lâu sau, cô ta quay sang nhìn Đồng Bồ Đề ngồi trong góc nói:
– Anh ta là Đường Trọng, kẻ đã khiến anh trai tôi phải kinh ngạc hả?
– Đúng vậy
Đổng Bồ Đề cười khanh khách, chạm cốc cùng một cô gái ngồi bên cạnh mình. Cô gái mặc quân phục kia hừ lạnh, nói với Đường Trọng:
– Nhớ kỹ, tên của tôi là Công Tôn Tiểu Ý.
– Tôi nhớ rồi.
Đường Trọng đau lòng sắp khóc:
– Tôi chỉ biết mỗi một người les duy nhất là cô thôi.
Nhiều cô gái xinh đẹp như vậy đều thuộc về cô ta nha.