Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 253: Yêu cầu của Đông Bồ Đề!
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : caophong
– Hàng giả, hóa ra là hàng giả… Hiện giờ ngôi sao đúng là không biết giới hạn mà. Hát nhép còn chưa tính, mặt giả ngực giả còn chưa tính, giờ cả người cũng là giả luôn. Lương Đào lòng đầy căm phẫn mắng.
– Mày dựa vào đâu mà nói Đường Tâm là giả hả? Tao thấy cô ấy là thật đó. Trong giới giải trí chưa có ai thật hơn cô ấy đâu.
Hoa Minh phản kích. Hắn không cho phép người khác công kích thần tượng mà đá nữ thần trong mộng của mình. Vì ủng hộ Đường Tâm, hắn còn cố tình chạy đi mua một bức ảnh Đường Tấm dán vào cửa phòng, ngăn bàn, nóc tủ của phòng ngủ. vốn hắn còn dán cả vào cửa chính nhưng bị một tên sinh viên trong ban quản lý vệ sinh ngăn cản, nói hắn phá hoại hình tượng của phòng.
Mỗi khi hắn nhìn bức ảnh trên tường rồi cười khúc khích đầy vẻ mê gái, hắn không biết là lúc đó bản thân gặp nguy hiểm tới mức nào. Có một đôi mắt đang âm thầm hung ác theo dõi hắn, dường như muốn lăng trì hắn vậy.
Đường Trọng đúng là muốn đánh người rồi.
Vài lần hắn muốn ra tay rồi.
Nghĩ tới việc mình là một người đàn ông lại bị nhìn chằm chằm như vậy, hắn cảm thấy toàn thân nổi da gà.
Nghĩ tới việc em gái mình bị một thằng đàn ông hèn mọn bỉ ổi nhìn chằm chằm như vậy, hắn đúng là muốn lột một tầng da của đối phương.
– Có người phụ nữ nào cool như cô ấy không? Có người phụ nữ có tính cách như cô ấy không? Người phụ nữ nào lại có thể đứng trước sóng gió mà vẫn nhàn nhã như cô ấy chứ?
– Còn không phải giả sao?
Lương Đào cảm thấy Họa Minh đúng là hết thuốc chữa rồi
. – Chuyện này đã nhiều ngày như vậy, Đường Tâm nếu là thật thì sao lại không nói lời nào chứ? Nhiều phóng viên muốn phỏng vấn như vậy, sao cô lại không thể đi ra ngoài một vài bước hả? Nếu là thật thì đi vài bước có gì khó hả? Cô ta không dám.
– Ngu ngốc.
Hoa Minh khinh bỉ nói:
– Nếu tao là Đường Tâm thì tao cũng không thèm. Tại sao phải đi chứ? Danh và lợi. Hiện tại toàn bộ thế giới này không phải đang giúp tôi rạng tiếng thơm sao?
– Có mà là tiếng thôi thì có.
– Ai bảo? Tao cũng còn mê mẩn cô ấy. Mày không phải là fans, mày sẽ không hiểu được. Hoa Minh lại lộ nụ cười khúc khích của hắn.
Hôm nay là ngày cuối tuần, Lý Ngọc nằm trong chăn đọc tiểu thuyết, Đường Trọng ngồi giường dưới xem tập san Nam Đại, Lương Đào và Hoa Minh đang vừa đọc tin giải trí trên máy tính vừa tranh cãi.
– Không thể không nói, từ ngày bài báo ” thân phận của Đường Tâm đáng nghi
mười phần” xuất hiện, giống như có một tảng đá ngàn cân ném xuống nước gây – sóng gió, khiến hầu như cả thế giới người Hoa đều thảo luận chuyện này.
Tất cả các trang web lớn đều nói tới bài báo này, hơn nữa còn đưa ra bình chọn, xem tỷ lệ người nghi ngờ Đường Tâm là giả hay người tin tưởng Đường Tâm nhiều hơn.
Một số trang web nhỏ khác cũng không bỏ qua việc trọng đại trong ngành giải trí này, dù nhỏ như lại có số lượng đông đảo. Những trang web này đều là trang web cấp hai, cấp ba, mang đến danh tiếng lớn cho nhóm Hồ Điệp.
Vốn có rất nhiều người chưa nghe nhóm Hồ Điệp hát nhưng sau khi chuyện thế thân phát sinh, bọn họ đặc biệt tìm những bài hát của Hồ Điệp nghe, kết quả phát hiện các cô hát hát không tồi. Vì vậy, có rất nhiều fans hâm mộ mới.
Bởi vì sự kiện thế thân đã trở thành tiêu điểm trong xã hội, ngay cả những tờ báo chuyên bôi xấu nhóm Hồ Điệp cũng được tiêu thụ rất mạnh. Rất nhiều đại lý đều phải gọi điện thoại trực tiếp lên trụ sở đều nghị tăng lượng phát hành.
Vì vậy Hoa Thanh lại càng vội phát hành đĩa đơn, áp phích, tập san. Những bài hát đều là những bài trước kia, những tấm ảnh đưa ra đều là những tấm ảnh đã từng đăng. Mặc dù là vậy, fans hâm mộ vẫn mua rất nhiều.
Có một nữ sinh xưng là bạn học hồi tiểu học của Đường Tâm nhảy ra, chấp nhận phỏng vấn: Đường Tâm mượn cái khăn của tôi. Tôi còn gặp cả mẹ cô ấy. Phóng viên kể lại chuyện học hành ngày xưa của Đường Tâm rồi đăng lên, lập tức bán ra cả triệu bản, trở thành bài viết hót nhất trong tuần. Nghe nói còn có một đám phóng viên khác cũng đã tới xin phỏng vấn cô gái kia.
Thấy có lợi như vậy, những người khác cũng không chịu yếu thế.
Tôi là tình đầu của Đường Tâm… Vẫn nhớ một hồi phong hoa tuyết nguyệt.
Đường Tâm, lần đầu tiên: Đau quá!
Bên ngoài khiến trời đất mù mịt, cuộc sống của Đường Trọng lại rất nhàn nhã, đi học, đọc sách, ngủ, ăn cơm, thoạt nhìn có vẻ rất khốn kiếp.
Tất cả áp lực đều do một mình Bạch Tố gánh chịu, cũng không biết sao cô có thể tiếp tục như vậy.
Chẳng qua cũng chẳng còn cách nào cả. Chuyện như vậy, trước khi bị lộ ra thì Đường Trọng cũng không thể ra mặt được.
Đợi tới một giây khi hắn lộ diện thì trò chơi này cũng chấm dứt.
Bạch Tố và A Ken còn chưa bỏ cuộc, Đường Trọng cũng không thể tự mình quyết định.
Mấu chốt nhất chính là buổi biểu diễn tại Hương Cảng sắp tới gần. Đến lúc đó,
đứng trên sân khấu, hắn sẽ phải đối mặt với những lời gào thét nghi ngờ kia thế
nào?
Cuối cùng thì cũng phải có kết quả!
Đường Trọng đang xem một cuốn sách nghiên cứu quốc phòng thì điện thoại ra trong túi reo lên.
Hắn cầm di động của mình lên xem, thấy không có cuộc gọi nào.
Hắn biết vậy là điện thoại của Đường Tâm rồi.
Trong khoảng thời gian này, điện thoại của Đường Tâm réo rất nhiều. Chẳng qua Đường Trọng cũng chẳng thèm nghe. Hai ngày nay hắn còn tắt máy hắn.
Hôm nay sau khi máy hết pin, hắn mới sạc rồi bật lại. Không ngờ là vừa mới bật máy đã lại có điện thoại.
Trên điện thoại hiện lên tên của Trương Thượng Hân. Đường Trọng biết quan hệ giữa nhóm Hồ Điệp và Trương Thượng Hân không tốt, cũng không biết tại sao trong máy Đường Tâm lại lưu tên cô.
Đường Trọng nhìn vài giây, thấy người gọi điện dường như rất kiên nhẫn, mãi vẫn không tắt máy.
Hắn do dự một chút, chuyển máy thành chế độ im lặng, sau đó nhét nó vào ngăn kéo khóa lại.
Trương Hách Bản hoài nghi chuyện này là do Trương Thượng Hân gây ra, mặc dù Đường Trọng hiểu rõ người phụ nữ này là tính cách điển hình lấy công báo tư thù…ếu không phải mình là đương sự thì Đường Trọng còn sợ cô sẽ hoài nghi chính hắn viết bài báo kia.
Nhưng Đường Trọng biết Trương Thượng Hân quả thật rất đáng nghi.
Ngày đó lúc ở phòng bệnh, ánh mắt cô ta nhìn mình rõ ràng mang theo thái độ đánh giá.
Cô gọi điện tới làm gì?
– Lão nhị, ai gọi thế?
Hoa Minh chú ý tới động tác của Đường Trọng, cười hắc hắc nói.
– Không quen.
Đường Trọng nói. Hắn đúng là không quen Trương Thượng Hân.
– Là mỹ nữ phải không? Nếu là mỹ nữ thì tao nhận điện thoại cho.
– Mày nhận có ích gì? Người ta cũng chẳng muốn gặp mày..
Lương Đào không bỏ qua bất cứ cơ hội nào đả kích Hoa Minh.
– Hắc hắc. Thằng ranh này hai ngày nay ăn pháo à? Có phải là danh hiệu đẹp giai bị người ta đoạt mất nên tâm lý không thoải mái sao?
Hoa Minh cố ý khoét vào vết thương cũ của Lương Đào.
– Tao cũng chẳng cần danh hiệu ấy… Mày lớn như vậy rồi, người khác ngoài khen mày tứ chi phát triển ra đã khen mày cái gì chưa?
– Thúi lắm. Mấy hôm trước còn có người khen tạo là đầu to trời mưa không lo đây…
Hai người lại cãi cọ, cũng tránh Đường Trọng khỏi phải trả lời vấn đề nguy hiểm.
Hắn cầm lấy cuốn tạp chí chuẩn bị đọc tiếp thì di động lại reo vang. Nhưng lần này là di động của hắn. Trên điện thoại hiện ra một dãy số xa lạ.
Đường Trọng bắt máy, hỏi.
– Ai vậy?
– Đoán xem tôi là ai?
Trong điện thoại truyền tới tiếng cười trong trẻo của một người phụ nữ.
Cạch…
Đường Trọng trực tiếp ngắt máy.
Đầu năm nay ai hỏi mấy câu này thì ngoài phụ nữ ra chỉ có lừa đảo.
Vừa ngắt điện thoại, điện thoại di động lại reo vang.
Đường Trọng đưa lên tại, bên trong truyền ra tiếng một người phụ nữ đang nổi giận:
– Đường Trọng, cái tên khốn kiếp nhà anh, ngay cả giọng tôi cũng không nhận ra sao? Cái đồ vô lương tâm nhà anh, mất công tôi qua trăm núi ngàn sông xa xôi tìm tới anh…
Cạch…
Đường Trọng lại tắt máy.
Lần thứ ba khi di động đổ chuông, Đường Trọng không nhịn được nở nụ cười.
Lần này khi bắt máy, bên trong điện thoại truyền tới giọng nói yểu điệu dịu dàng của một người phụ nữ, nói:
– Đường Trọng, tôi là Đồng Bồ Đề đây. Tôi có chuyện muốn tìm anh, hiện giờ đang ở cửa nam của trường anh… Anh có thể đi ra một chuyến hay không?
– Biết nói chuyện bình thường rồi chứ?
Đường Trọng hỏi.
– Biết rồi.
Đổng Bồ Đề đáp.
Đường Trọng nghe rõ ràng trong điện thoại truyền tới tiếng hai hàm răng cắn vào nhau.
– Tìm tôi có việc gì?
– Người ta nhớ anh mà.
– Tôi cúp máy đây.
– Người ta muốn gặp anh.
– Chờ tôi.
Đường Trọng cúp máy, nhét sách vào đầu giường, mặc áo khoác chuẩn bị đi ra ngoài.
– Lão nhị…
Hoa Minh và Lương Đào đồng thời lao lại phía này, nhìn Đường Trọng ra vẻ đáng thương vô cùng.
– Làm sao đấy?
Đường Trọng cau mày.
– Mang tao đi cùng đi.
Hoa Minh cầu khẩn.
– Tao rất khỏe, có thể vác đồ cho mày…
– Tao đẹp giai, có thể làm vệ sĩ cho mày…
– Một thằng mặt lớn, cản tầm mắt tao, một thằng thì đẹp giai, thành tiêu điểm hấp dẫn con gái. Hai người bọn mày không thể đi cùng được…. Nếu có dẫn thì dẫn Lý Ngọc đi. Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Lý Ngọc đang nghe nghe nhạc, mặt đỏ hồng lên nói:
– Mang tao sao? Tao… Tao giờ thay quần áo luôn.
– Ổi đừng… Lần sau, lần sau đi.
Đường Trọng vội vàng ngăn cản. Hắn tường Lý Ngọc nghe nhạc to không nghe thấy mình nói gì chứ. Xem ra thằng này ở mãi trong phòng cũng chán lắm rồi. – Tôi đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn đó.
Khi Đường Trọng thấy Đồng Bồ Đề ở cổng trường, giống như đang là một ngôi sao được mọi người vây quanh.
Không có cách nào, thật sự là cô có phong cách mà.
Vốn cô rất xinh đẹp, trời lạnh thế này lại mặc một cái váy da màu đỏ, lộ cặp đùi trắng bóc. Trên người cô mặc một chiếc áo phông trắng bó sát người, bên ngoài khoác một cái áo khoác màu đen.
Trên đầu cô còn đội một cái mũ nhỏ màu đỏ, nhìn qua khiến người ta yêu thương, vừa đáng yêu vừa gợi cảm, làm người ta không nói lên lời.
Người phụ nữ này đúng là một tiểu yêu tinh.