Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 252: Mọi người đều là sư thúc cậu!
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : caophong
Tô Sơn đi chiếc xe rất phổ thông, giá thị trường không tới năm trăm ngàn. So với mấy cái xe giá cả mấy triệu của những người cùng tầng lớp với cô thì loại xe ô này chỉ thuộc loại xe cấp ba cho bảo mẫu.
Tô Sơn là tài xế, lái xe cũng giống như tính tình lãnh đạm của cô, không nhanh cũng không chậm, an toàn phi thường.
– Thu Ý Hàn không tồi.
Tô Sơn đột nhiên lên tiếng.
– Không tồi sao?
– Xứng đối với cậu.
Tô Sơn trả lời.
.- Từ bao giờ cô lại thích làm mai mối thế?
Đường Trọng nói.
– Người đàn ông như cậu, nên lấy một người phụ nữ ít tâm tư một chút.
Tô Sơn nói.
– Vậy tôi so với cô không phải là quá ngu chứ?
Tô Sơn liền trầm mặc.
Vì giẫm một chân lên kế hoạch của Thu Hồng Đồ, thậm chí hắn không tiếc gọi lão là cha vợ. Người đàn ông như vậy thì ngu ở đâu chứ?
– Công Tôn Tiễn nói không sai. Chúng ta cần một công ty, đơn thương độc mã đi đàm phán thì không khiến người ta coi trọng được. Tô Sơn nói.
– Đầu tiên phải đăng ký một công ty bất động sản đã. Chúng ta sẽ lấy danh nghĩa của công ty này để đi đàm phán với chính quyền Đông Giang. Số tiền đầu tiên gom góp cũng sẽ tiến vào tài khoản công ty.
Đường Trọng gật đầu nói:
– Cô làm việc thì tôi yên tâm rồi.
Tô Sơn liếc Đường Trong một cái, nói:
– Thực tế thì cậu là người đầu tư đầu tiên, cũng là đại cổ đông. Cậu có quyền được đặt tên cho công ty.
Đường Trọng suy nghĩ một chút nói:
– Gọi là Râu dài có được không?
– Cô đồng ý hay không đây?
– Cậu có thể chăm chú một chút không?
– Như vậy gọi là Trọng Sơn đi.
Đường Trọng nói:
– Đây là tên kết hợp của hai chúng ta.
– Cậu có thể suy nghĩ kỹ hơn.
Tô Sơn hiền nhiên vẫn không hài lòng với đáp án này của Đường Trọng.
– Tôi đã nghĩ rất kỹ rồi.
Đường Trọng nói.
– Nếu không hài lòng thì cô đặt tên đi.
Tô Sơn không khiêm nhường, nói thẳng luôn:
– Cậu giờ nắm quán Cẩm Tú. Cẩm Tú cũng rất nổi danh tại Minh Châu, đặc biệt
là trong tầng lớp chúng ta. Không bằng đặt tên công ty là Cẩm Tú đi. Hiện giờ công ty mới bắt đầu, đợi tới khi lớn mạnh thì lại có thể mang lại danh tiếng cho quán Cẩm Tú. Nghiệp vụ của công ty phát triển tới đâu thì có thể xây dựng một quán Cẩm Tú ở nơi đó… Kiếm tiền và cũng kiếm danh tiếng. Danh tiếng tốt cũng để kiếm tiền cho tốt.
Đường Trọng cũng vui vẻ, vừa cười vừa nói:
– Thảo nào nhiều người muốn cưới cô về như vậy. Cô đúng là một con gà mái biết đẻ trứng vàng.
Tô Sơn không nói gì, vẻ mặt có nét không vui.
– Tôi nói sai rồi. Cô không phải con gà mái.
Đường Trọng vội vàng đồi giọng:
– Nhưng đúng là cô biết đẻ trứng vàng.
– Thế không phải là gà mái thì là gì? Tô Sơn thật sự muốn sút kẻ này xuống xe.
Cẩm Tú mới được thành lập, đối với Đường Trọng và Tô Sơn mà nói đúng là một ngày có ý nghĩa vô cùng đặc biệt.
Vương Kỳ Khuê nói được là làm được, thật sự để con hắn là Vương Địch u ở lại Nam Đại. Cũng đáng nghi ngờ chính là hắn biết rõ quan hệ giữa Vương Địch u và Đường Trọng không tốt nhưng lại chuyển học bạ của hắn tới học cùng khoa.
Đường Trọng vốn tưởng đó là ý của thầy Tiêu Dục Hằng, để mình gần gũi “chăm lo” cho hắn nhưng khi hắn gọi điện thoại tới hỏi, Tiêu Dục Hằng lại nói đó là ý của Vương Kỳ Khuê, còn nói Đường Trọng là một nhân tài, hy vọng Vương Địch u có thể ở cạnh em học tập nhiều hơn.
Nghe thấy Tiêu Dục Hằng nói vậy, Đường Trọng không khỏi thầm cười lạnh. Xem ra hai cha con nhà này còn chưa phục rồi.
Vương Địch u đến, vui vẻ nhất là các nữ sinh và Hoa Minh.
Các nữ sinh vui vẻ là bởi vì Vương Địch u đúng thật quá đẹp trai, tóc vàng, hai mắt sâu sắc mê người, khuôn mặt sắc sảo, vóc người cao lớn. Ưu thế của con lại là thế, hình như tất cả chỗ tốt trong thiên hạ đều bị bọn họ chiếm hết cả.
Gần hồ thì được ngắm trăng trước. Có một anh chàng đẹp trai như vậy trong khoa, không chừng các cô gái này có cơ hội của hắn.
Hơn nữa cho dù không cua được thì ngày ngày ngắm nghía cũng không phải là một chuyện vui mắt vui lòng sao? Là ai nói nhi? Thưởng thức cái đẹp là chuyện vừa có thể nở ngực, giảm béo lại còn tăng tuổi thọ đó.
Vấn đề là tại sao Hoa Minh lại vui vẻ chứ?
Nhìn Hoa Minh thường nhìn Vương Địch u chếch hắn bốn mươi lăm độ, hai mắt tỏa sáng, sau đó cười hắc hắc, Đường Trọng có cảm giác sởn cả da gà.
Đường Trọng cảm thấy mình cần phải nói chuyện với hắn, không nên bởi vì thất tình mà xảy ra biến hóa như vậy.
– Mày cười gì thế?
Đường Trọng hỏi nhỏ.
– Thằng ranh kia đúng là đẹp giai thật.
Mặt mày Hoa Minh hớn hở, khóe mắt nhộn nhạo gì đó như xuân tình.
– Thế thì liên quan gì tới mày hả?
Đường Trọng buồn bực nói. Nếu là đàn ông bình thường thì phải phản cảm với người đàn ông đẹp trai hơn mình mới đúng chứ?
Thấy ánh mắt đám nữ sinh trong khoa thường liếc về phía hắn, Đường Trọng hận không thể cầm tờ báo che mặt thằng ranh này lại hoặc bộc lộ bộ mặt thật sự của mình ra, để xem lúc đó các cô sẽ thấy thế nào.
– Đương nhiên là chuyện của tao rồi.
Hoa Minh nói nhỏ.
– Mày bảo thằng này có phải là nam sinh đẹp trai nhất lớp ta không?
– Ít nhất phải là ba người đứng đầu.
Đường Trọng ậm ờ đáp. Hắn mà đẹp trai nhất thì mình đứng ở đâu đây?
– Vậy mày nói cho tao biết, hắn có đẹp trai hơn Lương Đào không?
Hoa Minh lại hỏi.
– Ít ra cũng phải đẹp trai hơn Lương Đào một chút.
Đường Trọng sảng khoái đáp. Dù sao hắn cũng không phải là Lương Đào.
– Thế thì còn không hay sao?
Hoa Minh vô đốp một cái vào đùi Đường Trọng.
– Hắn đẹp trai hơn Lương Đào, như vậy khẳng định cướp luôn vị trí của Lương Đào rồi. hắc hắc, nghĩ tới việc Lương Đào không còn đứng đầu nữa, làm sao mà tao không vui vẻ cho được chứ?
Đường Trọng cảm thấy mình phải xem lại trạng thái tâm lý của Hoa Minh một lần nữa. Bụng dạ kẻ này đúng là âm hiểm mà..
– Tao cũng nghĩ tốt cho mày thôi.
Hoa Minh nói.
– Mày nghĩ xem, khi đám phụ nữ này nhắc tới hai chúng ta, bọn họ chỉ nghĩ chúng ta là bạn cùng phòng của Lương Đào. Những lời này mày thích nghe sao?
-… Đó là nói mày hả?
Đường Trọng nói. Lấy danh tiếng của hắn ở khoa, còn cần phải dựa vào thân phận của Lương Đào để nâng mình lên sao? Nhưng thật ra danh tiếng của Hoa Minh không cao nhưng cũng không phải là không ai biết.
Vui quá hóa buồn!
Hoa Minh đang định phản bác thì lại nghe thấy thầy giáo đứng trên bục hộ.
– Bạn gì ngồi cạnh Đường Trọng kia, cậu cười gì mà ngây ra thế hả? Có phải là tràn đầy đồng cảm với lời nói của thầy giáo không? Nếu như vậy thì hãy cùng nói cho các bạn biết một chút về “giác ngộ cách mạng của em đi…
“Bạn gì ngồi bên cạnh Đường Trọng”…..nghe thấy thầy giáo nói những lời này, suýt nữa là Hoa Minh òa khóc.
– Thầy à, em không có.
Hoa Minh đứng thẳng lên nói.
– Không có sao? Sao mắt lại đỏ lên thế? Đúng là không có tiền đồ. Đi học thì phải nghe giảng cho kỹ, học tập bạn Đường Trọng kia kìa… Được rồi, ngồi xuống
Mãi tới khi tan học, Hoa Minh vẫn còn nói không ngớt về việc thầy giáo không
công bằng.
– Mày nói xem thế có đáng làm thầy không? Rõ ràng là hai chúng ta nói chuyện, sao lại thành là mình tao hả? Một mình tao chẳng lẽ nói chuyện với không khí à? Mà càng đáng hận hơn là hắn lại nói tao cười ngây ra. Tao cười trông ngây ngô lắm sao?… Xin lỗi, tôi muốn hắn phải xin lỗi tao. Hắn có biết những lời này của hắn sẽ mang tới ảnh hưởng ác liệt thế nào đối với hình tượng của tao trong lòng các nữ sinh không?
– Vì mày cười quá to thôi.
Đường Trọng nói.
– Còn tao thì không cười.
Hắn mặc kệ Hoa Minh, đi thẳng một mạch tới phòng ăn. Sáng nay ăn ít, đi học bốn tiết, giờ dạ dày đã dán vào lưng rồi.
– Thế cũng không thể nói tao ngu được chứ? Mẹ tao còn chưa bao giờ nói tao thế, hắn dựa vào cái gì mà dám mắng tao?
– Mày đừng có lẫn lộn khái niệm. Hắn chỉ nói mày cười lên trông ngây ra, chưa hề nói mày ngu đâu…
Hoa Minh suy nghĩ một chút, cảm thấy lời nói của Đường Trọng có lý. Bởi thế trong lòng hắn cũng dễ chịu hơn một chút.
Sau đó hắn cười hì hì nhìn Đường Trọng, nói:
– Không ngờ mày còn biết an ủi người khác đó.
– Chẳng qua mày ngay cả tình thân giác ngộ cách mạng cũng không có, chắc hiện tại hắn cũng chẳng thấy mày thông minh ở chỗ nào đâu.
– Đường Trọng, Đường Trọng. Có người kêu phía sau.
Đường Trọng quay đầu nhìn lại, thấy Vương Địch u đẹp như một đóa hải đường đi nhanh tới. Phía sau hắn còn một đám nữ sinh mê giai. Hiện tại cả học viện tâm lý học đều biết khoa này có một sinh viên là con lại, không ít bà già nghiên cứu sinh cũng đã mò tới rồi. Vương Địch u vừa tới đã nổi danh, mà phương thức nổi danh rất đơn giản thôi.
– Các người biết nhau sao?
Hoa Minh kinh ngạc hỏi.
– Biết.
Đường Trọng cười gật đầu.
Vương Địch u chạy tới trước mặt Đường Trọng, nhếch đôi môi cong rất đẹp, cười nói: – Đường Trọng, cha tôi nói để tôi đi theo cậu học tập, hy vọng cậu có thể chỉ bảo nhiều hơn. Trưa nay cậu có tới nhà ông Tiêu Nam Tâm ăn cơm không?
– Không đi.
Đường Trọng nói.
– Vậy để tôi mời mọi người ăn cơm nhé? Ở đây tôi cũng không có bạn bè gì, thật là vui khi biết thêm ít bạn mới… Khi hắn nói những lời này ánh mắt nhìn về phía một.
– Nhắc nhở cho cậu một điều.
Đường Trọng nhìn đôi mắt trong suốt như lưu ly của Vương Địch u, nói:
– Sau này gặp tôi phải gọi là sư thúc… Không được gọi là Đường Trọng. Gọi
Đường Trọng đúng là không biết phân biệt lớn nhỏ.
Khuôn mặt trắng trẻo của Vương Địch u thoáng cái biến thành tím hồng, nhìn Đường Trọng nhưng cũng không mở nồi miệng.
– Không muốn thì bỏ đi.
Đường Trọng tỏ vẻ không sao.
– Tôi biết lời nói của tôi không có trọng lượng, cậu cũng không coi tôi vào đâu cả.
-… Sư thúc.
Vương Địch u lí nhí kêu. Dường như hô một tiếng này khiến hắn mất hết toàn bộ tâm lực vậy.
Khuôn mặt Đường Trọng thoáng hiện nét tươi cười, thái độ với Vương Địch u cũng thân mật hơn nhiều. Hắn vỗ vỗ bả vai Vương Địch u, cười ha hả nói:
– Ừ, Địch u giỏi lắm.
Hắn chỉ vào Hoa Minh, nói.
– Đây là đại sư thúc…
– Tôi…
– Gọi đi.
Đường Trọng nói.
– Tôi với hắn là anh em, cậu không gọi sự thúc thì gọi thế nào?
– Sư thúc.
Vương Địch u cắn răng hô.
– A… Ngoan quá.
Hoa Minh không ngờ mình lại nhận được bất ngờ thú vị tới vậy, cưới toe cười toét.
Vừa lúc Lương Đào và Lý Ngọc chạy tới, thấy Đường Trọng và Hoa Minh đang đứng nói chuyện với một người trông cực kỳ đẹp trai, xung quanh có một đám người vây xem, cũng không biết là có chuyện gì.
– Sao thế?
Lương Đào chạy tới hỏi.
Đường Trọng chi vào Lương Đào nói:
– Tam sư thúc.
– Tam sư thúc…
– Ồ, cái này…
Lương Đào mở to hai mắt nhìn.
Đường Trọng không giải thích cho hắn mà chỉ vào Lý Ngọc nói:
– Tứ sư thúc.
… Tứ sư thúc.
Vương Địch u đã muốn bỏ về nước rồi. Lúc này hắn đúng là nhớ mẹ quá.
Đường Trọng chỉ vào các bạn học xung quanh nói.
– Bọn họ đều là bạn học của tôi, bối phận giống nhau… Bọn họ đều là sư thúc của cậu.
Vương Địch u dứt khoát lăn ra ngất.