Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 251: Cha vợ
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : caophong
Có lẽ chính Thu Hồng Đồ cũng không phát hiện ra lúc mình nói những lời này, trong giọng nói có một sự ghen tuông khó có thể che giấu.
Con gái mình, nó có thể không thích người khác. Nhưng mà nếu như người khác lại vứt bỏ con gái mình, ông ta lại cảm thấy đây chính là vũ nhục.
Còn nữa, con gái của ông đã vì thằng nhóc này mà thay đổi nhiều như vậy,
– Đường Trọng lại có người mới. Đây không phải kịch bản Trần Thế Mỹ thời hiện đại sao?
Sau khi Đường Trọng nghe thế cũng sững sờ.
Bạn gái mới? Kia chính là nói mình ít nhất cũng phải mặc cho bạn gái trước hay sao?
Đường Trọng cảm giác mình thật oan uổng. Hắn vô cùng đứng đắn, chưa từng nói chuyện yêu đương với nữ sinh hoặc nam sinh nào cơ mà.
Hắn nghi hoặc liếc nhìn Thu Hồng Đồ, sau khi chú ý đến một tia tức giận trong ánh mắt của ông ta thì lập tức hiểu suy nghĩ của ông ta, vừa cười vừa nói:
– Ở đây phong cảnh tuyệt đẹp, hẹn ở đây thì cũng có gì không tốt?
– Phong cảnh tuyệt đẹp?
Thu Hồng Đồ nhìn lướt qua bốn phía, chỉ thấy đá mọc lên san sát như rừng, như mộ thành đàn. Có lau và cây lá đã khô héo, chỉ còn một mảnh màu vàng như rơm. Một trận gió thổi qua thì đung đưa. Thỉnh thoảng có chim rừng kêu làm cho cái bãi tha ma này càng thêm hỗn loạn, khẩn trương.
Hẹn ở đây? Có phải bị bệnh không?
Đột nhiên trong lòng ông ta khẽ động, như là hiểu được chân tướng sự việc.
Ông hơi chút hăng hái nhìn Đường Trọng, hỏi:
– Như thế nào? Cậu cũng muốn mua mảnh đất này?
Nghe thấy lời của Thu Hồng Đồ, thị trưởng Lưu Minh và phó chủ tịch Hoành Đại Lý Trạch Long đang đứng bên cạnh đều chấn động.
Vừa rồi bọn họ nghe Thu Hồng Đồ nói hai người trẻ tuổi này là cháu của ông ta, là bạn học của con gái ông ta nên bọn họ cũng không coi là chuyện gì. Thu Hồng Đồ đứng nói chuyện với bọn chúng, bọn họ đương nhiên cũng sẽ không thúc giục đi nhanh lên mà đứng ở một bên như là rất có hứng thú nghe bọn hắn nói chuyện.
Bây giờ nghe Thu Hồng Đồ nói bọn hắn muốn mua, bọn họ sao có thể không kinh hãi chứ?
Trong mắt bọn họ, đây chỉ là hai đứa trẻ mà thôi. Mua mảnh đất này cần bao nhiêu tiền? Cần bao nhiêu quan hệ?
Người khác không rõ ràng lắm nhưng bọn họ lại không rõ sao?
Những số tiền này, những quan hệ này bọn hắn đều có, đều có thể giải quyết sao?
Nếu là như vậy, đây cũng quá không thể tưởng tượng rồi.
Đường Trọng híp mắt nở nụ cười, nói:
– Quả thật là có ý này. Nếu như bọn ông không muốn thì tôi đây muốn rồi.
Lưu Minh Sinh nâng khung kính mắt lên, nhìn Đường Trọng nói:
– Cậu trai trẻ à, cậu vẫn đi học sao?
– Đúng vậy.
Đường Trọng gật đầu:
– Tôi là sinh viên Nam Đại.
– Nam Đại à?
Thái độ Lưu Minh Sinh thân mật hơn một chút, nói:
– Nam Đại tốt đấy. Tôi cũng tốt nghiệp từ Nam Đại, hệ pháp luật và chính trị của Nam Đại do thầy Vương Hồng Huy dạy. Cậu có biết không? Ông ấy chính là thầy giáo của tôi.
– Tôi học tâm lý học.
Đường Trọng nói:
– Tôi cũng đã nghe nói qua danh tiếng của thầy Vương Huy Hồng, biết ông ấy từng tham gia sửa chữa và chế định điều luật của nước cộng hòa. Nhưng tôi chưa từng nhìn thấy ông ấy.
-Ồ .
Lưu Minh Sinh khẽ gật đầu:
– Cậu là sinh viên thì cần phải học tập cho tốt mới đúng, sao lại muốn đi mua đất? Cậu có biết thế này phải liên quan đến bao nhiêu tiền không? Biết cái này phải liên quan đến bao nhiêu quy trình xử lý không?
– Không phải tôi muốn mua.
Đường Trọng chị chỉ vào Tô Sơn vẫn chưa nói gì, nói:
– Là cô ấy muốn mua, tôi chỉ cho cô ấy một sự tham khảo thôi.
Đường Trọng biết nếu như muốn mua mảnh đất này thì tất nhiên phải cần liên hệ đến những quan viên chính phủ này.
Hôm nay đã có cơ hội như vậy, Đường Trọng nghĩ trước cứ giới thiệu Tô Sơn xem để nhận thức những quan viên chính phủ này một chút.
Thoạt nhìn có chút hiểm nghi với Thu Hồng Đồ. Nhưng hắn biết rõ, Thu Hồng Đồ không để ý thì Đường Trọng mình cũng sẽ không để ý.
Nguyên nhân Thu Hồng Đồ không quan tâm chính là ông ta căn bản không cho rằng Đường Trọng và Tô Sơn có chuyện gì. Nguyên nhân Đường Trọng không quan tâm chính là quan hệ của mọi người không phải có chuyện như vậy.
Tô Sơn và Đường Trọng ăn ý tự nhiên, có lẽ đây mà phương thức nói chuyện của những người thông minh.
Cô thấy Đường Trọng đưa mình lên đà thì lập tức đứng dậy, đoan trang hào phóng, chủ động chào hỏi Thu Hồng Đồ, nói:
– Chào chú Thu, cháu là Tô Sơn, rất vinh hạnh được gặp chú. Cháu rất ngưỡng mộ chú.
Thu Hồng Đồ không biết Tô Sơn những ông ta đã nghe nói qua tên tuổi của Tô Sơn.
Vốn dĩ bọn họ không thuộc về một thế giới nhưng bởi vì nguyên nhân đi công tác, ngẫu nhiên tiếp xúc với một số người trong giới quý tộc, trà dư tửu hậu, bọn họ đã nói chuyện của Tô Sơn ra, hơn nữa còn so sánh cô ta với con gái mình, còn có ý vượt trội hơn.
Không ngờ chính là hôm nay ở đây lại gặp được cô gái danh tiếng này, càng không ngờ cô ta lại ở cạnh Đường Trọng.
Thu Hồng Đồ lại bắt đầu suy đoán. Chẳng lẽ Đường Trọng từ chối con gái mình là do cô bé trước mắt này sao?
Quả thật rất đẹp, nói chuyện làm việc thong dong vừa vặn, rất có phong cách quý phái, không giống như sinh viên, càng không giống những người từng trải kinh nghiệm đầy mình.
Nhưng mà… con gái của mình cũng không kém mà.
– Chào cháu, chú cũng được nghe danh của Tô tiểu thư.
Thu Hồng Đồ bắt tay Tô Sơn, vừa cười vừa nói:
– Đi nào, để chú giúp cháu giới thiệu. Vị này chính là thị trường Lưu Minh Sinh, vị này chính là phó chủ tịch Hoàng Đại Sinh Lý Trạch Long.
Tô Sơn lập tức hỏi thăm hai người.
– Thị trường Lưu, chúng tôi quả thật muốn mua mảnh đất này, xin hãy cho chúng tôi một cơ hội cạnh tranh công bình.
Lúc Tô Sơn bắt tay Lưu Minh Sinh thì nói.
Thấy vẻ mặt thành thật của Tô Sơn, Lưu Minh Sinh cảm thấy chuyện ngày hôm nay thật quá hoang đường.
Hai đứa trẻ còn choai choai mà muốn mua mảnh đất giá gần hai tỷ. Đầu bọn nó có bị ngấm nước hay không?
– Được được.
Lưu Minh Sinh nói qua loa, nghĩ thầm đuổi bọn chúng đi rồi bàn chuyện của mình. Đối tượng hợp tác của ông ta chính là những người như Thu Hồng Đồ. Bởi vì Hoành Đại Sản là công ty địa sản trong top 10 toàn quốc, ở trên những hạng A mục lớn bọn họ vô cùng có kinh nghiệm, lại có công tác đoàn thể lý tưởng, hai đứa trẻ này thì có thể làm được cái gì chứ?
– Cảm ơn thị trưởng Lưu. Có thời gian chúng tôi sẽ tới văn phòng gặp ông.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Lưu Minh Sinh nhíu mày. Vui đùa mở mang là được rồi. Nếu như bám lấy không tha thì sẽ làm người khác phản cảm.
Không ngờ Thu Hồng Đồ hôm nay đặc biệt có địch ý với Đường Trọng. Ông ta xua xua tay, nói:
– Các người học hành cho tốt đi, đừng lãng phí thời gian ở đây nữa. Mảnh đất này tôi muốn rồi.
Siêu cấp phú hào Thu Hồng Đồ nói “mảnh đất này tôi muốn rồi” thật sự khí phách mười phần nhưng cũng vô cùng lo lắng.
Đường Trọng như sương đánh qua quả cà, mặt cứ trơ ra nhìn Thu Hồng Đồ, nói:
– Cha vợ à, cha đừng nóng giận. Con và Tô Sơn không có quan hệ gì đâu. Bọn con chỉ là hợp tác thôi. Cha đừng nên hiểu nhầm.
Cha vợ?
Tất cả đều kinh hãi.
Con mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào mặt Đường Trọng, muốn nhìn kỹ xem con rể của Thu Hồng Đô có bộ dạng dài ngắn thế nào. Sau đó ánh mắt lại dời đến mặt Thu Hồng Đồ, muốn nhìn xem ông ta phản ứng gì với người trẻ tuổi này, chân tướng sự việc rốt cuộc là như thế nào.
Thu Hồng Đồ cũng không ngờ Đường Trọng lại dùng chiêu vô sỉ như vậy. Hắn ta làm như vậy không phải thiếp vàng lên mặt mà là muốn cột mình vào cùng một chỗ với hắn.
Ông chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng buồn bực, kém chút nữa là phun ra máu tươi rồi.
Sắc mặt ông âm trầm nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, nói:
– Cha vợ cái gì? Chúng ta quen thuộc nhau sao? Cậu cố ý muốn làm bại hoại thanh danh của tôi.
Nghe thấy Thu Hồng Đồ nói, mọi người đều thoải mái.
Nghĩ thầm với tính cách của Thu Hồng Đồ và lượng tài phú của ông ta thì sao lại có một con rể tướng mạo như vậy chứ? Xem ra là tên nhóc này muốn con gái nhà người ta mà bị điên rồi, cho nên mới làm ra trò khôi hài như vậy.
Không ngờ Đường Trọng lại nắm chặt đề tài này không buông.
– Cha vợ, cháu biết chú có thành kiến với cháu. Chú ghét bỏ cháu gia cảnh bần hàn, ghét cháu không có năng lực, ghét cháu chỉ là một tên sinh viên nghèo. Cháu cũng biết cháu không xứng với Hàn Hàn. Lúc đối mặt với cô ấy, cháu cũng vô cùng tự ti, nhưng bọn cháu yêu nhau thật lòng. Cháu đồng ý với chú nhất định về sau sẽ đối xử với cô ấy thật tốt. Cháu sẽ cố gắng, cố gắng cho cô ấy một cuộc sống hạnh phúc. Sở dĩ cháu muốn mua mảnh đất này là vì muốn lập nghiệp. Cháu chỉ muốn chứng minh cho chú là cháu rất có năng lực. Cháu thật sự mong cô ấy sống tốt. Chú sẽ đồng ý cho chúng cháu, tặng mảnh đất này cho cháu chứ?
Những lời này của Đường Trọng là nửa thật nửa giả.
Thật là lúc hắn là Thu Ý Hàn vẫn còn quan hệ hòa hợp, Thu Hồng Đồ quả thật là ghét bỏ xuất thân của hắn không tốt, muốn mạnh mẽ tách bọn họ ra. Về sau trưởng cục công an thành phố Yến Kinh đi tới giúp mình giải quyết mọi chuyện,
ông ta biết thân phận của mình có khả năng không tầm thường, lại dùng tiền bạc để kết thúc. Đây là một thương nhân điển hình.
Giả dối chính là hắn cũng không phải muốn lợi dụng quan hệ của mình và Thu Ý Hàn để mua mảnh đất này. Đương nhiên mảnh đất này không mua cũng được. Hắn chỉ muốn cho Thu Hồng Đồ tự cao tự đại, vô cùng ích kỷ này một chút phiền toái.
Ông không phải uy phong lẫm lâm sao? Ông không phải bá đạo vô song sao? Ông không phải chết vì sĩ diện sao?
Có một con rể như vậy, ông nhất định sẽ cảm thấy mất mặt nhỉ?
Thu Hồng Đồ chỉ chỉ Đường Trọng rồi đi lướt qua người hắn, nhanh hướng về phía trước.
Một câu ông cũng không muốn nói với Đường Trọng. Ông ta xem như đã nhận thức được da mặt và thủ đoạn của thằng nhóc này. Da mặt dày, thủ đoạn đen tối, thật đúng là một nhân vật không dễ dàng đối phó. Nếu như cứ tiếp tục dây dưa, ông sợ thằng ranh này ngay cả câu “chúng cháu đã gạo nấu thành cơm, con gái chú đang mang tiểu bảo bảo của cháu” nó cũng dám nói ra.
– Cha vợ, người chú ý bảo trọng thân thể. Trời lạnh đường trơn, phòng lạnh phòng ngã.
Đường Trọng hô lên từ phía sau lưng.
Xoẹt…
Thu Hồng Đồ không chú ý, một chân đã dẫm vào nước bùn. Hai người bảo vệ đứng cạnh giúp kéo ông ta ra ngoài.
Thu Hồng Đồ tức giận quay người, quát:
– Câm miệng.
Đường Trọng cũng không nói gì nữa, giống như rất nghe mệnh lệnh của cha vợ.
Vì vậy ánh mắt của những người xung quanh nhìn về phía Đường Trọng đều thay đổi.
Thừa lúc Thu Hồng Đồ không chú ý, Lưu Minh Sinh còn quay đầu lại cười cười với Đường Trọng.
Con rễ Thu Hồng Đồ à, về sau không phải sẽ nhận lấy gia sản khổng lồ của Thu gia sao? Sớm quan hệ cũng tốt, về sau không phải có chuyện gì cũng được lợi hay sao?
Cha phản đối? Đầu năm sao cha mẹ có thể bảo ban được con cái. Cãi nhau ầm ĩ, đến lúc đó người ta vẫn là người một nhà thôi.