Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 250: Thu Hồng Đồ ghen tuông!
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : caophong
Công Tôn Tiễn là một người rất biết hưởng thụ.
Có thể ngồi tuyệt đối sẽ không đứng, có thể ăn thịt tuyệt đối không ăn chay. Nếu có người đồng ý làm tài xế thì hắn tuyệt đối sẽ không tự lái.
Hơn nữa hắn chọn xe cũng không nặng về hình thức, lại yêu cầu cực cao đối với hệ số an toàn của xe. Cho nên nếu hắn mua xe thì đơn giản là mua của các hãng
xe Đức. Trong danh sách xe của hắn có vài chiếc Mercedes-Benz, mỗi chiếc nặng mười mấy tấn, dùng hợp kim phủ một tầng, nói là một tòa thành thép di động cũng không quá đáng.
Bởi cái tật xấu này của hắn, có người nói hắn là kẻ sợ chết nhất trong Sát Phá Lang.
Hiện tại hắn đang ngồi trong chiếc Mercedes-Benz của hắn, ngồi cạnh là một người thanh niên gầy gò trong như chi bóc một lớp da là đến xương. Lái xe là một người phụ nữ tóc dài, mắt phượng, gương mặt trái xoan, mặc một bộ đồ da màu đen, trên cổ choàng khăn Enma thu đông, khiến người ta có cảm giác mâu thuẫn là vừa cứng rắn lại vừa quyến rũ.
Một cảm giác rất xung đột.
– Đại ca, chuyện này cho qua như vậy sao?
Người phụ nữ vừa lái xe vừa hỏi. Trên mặt cô lộ ý cười, cách nói chuyện rất tùy ý, hiển nhiên là bọn họ thường xuyên dùng giọng điệu này nói chuyện với nhau.
Công Tôn Tiễn mở mắt liếc cô một cái, nói:
– Tạm thời cho qua như vậy.
– Thật sự là không ngờ, Thất Sát cũng có ngày phải bó tay bó chân. Người phụ nữ cười khúc khích, lại còn có ý trêu ghẹo.
– Thất Sát chó má gì.
Công Tôn Tiễn phất tay nói. Trên người hắn vẫn mặc bộ âu phục đen, vừa cử động là có nước nhỏ xuống. Ở vị trí hắn ngồi, sàn xe chỗ chân hắn đã sớm bị ướt đẫm.
– Hôm nay xem ra bị biến thành Thất Sóa (*) rồi phải không?
(*): Ngu ngốc.
Nghĩ tới sắc mặt đáng ghê tởm của Đường Trọng và thái độ mua đòn của hắn, Công Tôn Tiên thật sự tức giận.
Thằng ranh đó là một con chó điên, có cơ hội là cắn không buông.
Thấy mình và khu trưởng Liêu ở cùng một chỗ liền muốn làm lớn chuyện này, khiến cho kế hoạch mua vùng đất này của hắn với khu trưởng Liêu phải dè chừng hắn
Nhưng cuối cùng mình cũng không thể để hắn như ý được.
Mặc dù hắn nói là muốn mua trước vùng đất đó nhưng chính quyền khu Đông Giang một khi bắt đầu hạng mục này, sẽ có vô số con sói đói ngửi thấy mùi máu thịt mà tìm tới. Hắn không thể tự hủy trường thành tại thời điểm mấu chốt này được.
So với hạng mục này, chút ân oán nhỏ với Đường Trọng chẳng đáng gì hết.
– Có thể có thể duỗi mới là hào kiệt.
Người đàn ông gầy như gậy trúc ngồi cạnh Công Tôn Tiễn đẩy cặp kính trên mũi, vừa cười vừa nói:
– Thằng ranh kia nhiều lần khiêu khích cũng là muốn chúng ta trở mặt với hắn, tốt nhất là làm lớn chuyện để mọi người đều biết… Lúc ấy tôi còn lo đại ca nhịn không được mà trở mặt với người này. Như vậy thì đúng là trúng phải gian kế của hắn rồi. Khu trưởng Liêu là tấm hộ thân phù thứ nhất của chúng ta, là nhân vật mấu chốt đấu tranh anh dũng thay chúng ta. Nếu đại chiến còn chưa bắt đầu mà chúng ta đã tự chặt tay mình thì đúng là cái được không bù nổi cái mất.
-Ý nhĩ của Trung Quốc là đúng rồi.
Công Tôn Tiễn vừa cười vừa nói.
– Nhưng có một câu, có thù tất báo mới thật là hào kiệt.
– Tôi thích khí thế tàn nhẫn này của đại ca.
Người phụ nữ lái xe nói:
– Thằng ranh kia có lại lịch gì thế? Thoạt nhìn rất kiêu ngạo đó.
– Lai lịch à?
Công Tôn Tiễn cũng không tiện đánh giá thân phận của Đường Trọng.
– Lai lịch rất lớn cũng rất nhỏ. Chỗ dựa rất nhiều nhưng cũng rất ít. Người ra mặt cho hắn chỉ có vài người những kẻ thù muốn giết hắn lại có cả đống… Các người nói thử xem đây là loại quái nhân gì chứ?
-Ồ.
Người phụ nữ lái xe hộ khẽ.
– Thế thì đúng là thú vị nhi? Tên này cũng hay đấy.
Vi Trung Quốc mặt cười mà lòng không cười, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ lái xe, nói:
– Trương Thao, không phải là vừa gặp đã yêu đấy chứ?
– Vi Trung Quốc, mẹ kiếp đi con mẹ cậu đi.
Người phụ nữ mắng to.
– Người đàn ông tôi yêu chính là đại ca . Đại ca nếu gật đầu một cái là tối nay tôi ngủ với hắn ngay. Ít soi mói bà thôi. Bà đây cũng không phải ăn chay đâu.
– Hắc hắc, thế thì tốt.
Vi Trung Quốc cười lạnh, nói:
– Thằng ranh đó tướng đoản mệnh, cũng không sống lâu được đâu. Cứ theo đại ca cho tốt đi. Nếu đại ca không ngủ với cô thì để tôi.
– Về ngủ với mẹ cậu đi. Ai chẳng biết cậu không thích phụ nữ chứ?
Người phụ nữ tên là Trương Thao kia mắng một câu, đột nhiên thấy trước mặt có một đoàn xe đi tới, nói:
– Bọn họ hắn là cũng đi tới bãi tha ma rồi.
Công Tôn Tiễn nhìn qua cửa sổ, cũng nhíu mày, nói:
– Chúng ta phải hành động nhanh thôi. Thịt ăn vào bụng mới là chắc ăn nhất. Một miếng thịt cứ treo ở đó thì sẽ dẫn càng nhiều sói tới thôi.
Người đàn ông tên Vị Trung Quốc kia gật đầu nói:
– Đại ca yên tâm đi. Tôi trở về sẽ gây ít áp lực với khu đông, sau đó tự mình sẽ mang người tới đàm phán với bọn họ. Cho dù thế nào, chúng ta cũng phải mua được khu đất này.
Hắn cười hắc hắc, vẻ mặt tàn nhẫn nói.
– Chuyện này sau khi thành công, ném thằng ranh kia xuống sông Hoàng Phố.
– Tôi đồng ý.
Trương Thao cũng cười hì hì rồi nói.
Ánh mắt Công Tôn Tiễn sâu sắc, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hắn mở cửa sổ xe ra, tùy ý để gió lạnh thấu xương thổi vào, xâm nhập vào quần áo ẩm ướt và thân thể nóng bỏng của hắn.
Hắn giống như một con rắn độc dưới bùn, ngo ngoe muốn hành động vậy.
Đường Trọng thật không ngờ lại gặp Thu Hồng Đồ ở đây.
Công Tôn Tiễn dẫn người đi rồi, hắn và thiên sứ lại đi dạo một vòng quanh bãi sông. Đã định mua khu đất này thì phải hiểu rõ nó một chút. Hơn nữa Tô Sơn cũng có một câu nói không sai, Đường Trọng chính là người đầu tiên đầu tư và dự án này.
Nói cách khác, khu đất này là hắn mua.
Đương nhiên đó là nếu chính quyền Đông Giang đồng ý bán.
Khi bọn họ vừa đi về phía đường thì lại thấy một đám người rầm rộ tiến về phía này.
Ánh mắt Đường Trọng sắc bén, từ xa đã nhận ra trong đám người có một người như trăng được sao vây quanh, chính là Thu Hồng Đồ.
Thu Hồng Đồ mặc một bộ âu phục màu đen, bên ngoài khoác áo gió mỏng màu
trắng, để lộ chiếc sơ mi trắng và cà vạt đen bên trong. Tuổi hắn khoảng bốn nhằm năm mươi nhưng vóc người lại được chăm sóc vô cùng tốt, không giống chút
nào với mấy ông chủ doanh nghiệp thành công bụng phệ, điều này cũng khiến Đường Trọng đánh giá hắn cao hơn một chút.
Tới cấp độ của bọn họ rồi mà vẫn yêu cầu nghiêm khắc với bản thân như vậy, có thể thấy được tinh thần kỷ luật của người đàn ông này kinh khủng tới cỡ nào.
Đến tuổi trung niên mà muốn duy trì dáng vóc thì khó chẳng khác nào một trận chiến.
– Thu Hồng Đồ đang nói gì đó với một người đàn ông đeo kính đi bên cạnh, có vẻ rất vui, thường phát ra tiếng cười sang sảng. Một đám người phía sau cũng cười theo, náo nhiệt phi thường.
Đội ngũ của bọn họ so với đội ngũ Công Tôn Tiễn mang theo còn lớn hơn một chút. Hơn nữa bởi hắn là nhà doanh nghiệp tầm thế giới cho nên phía sau hắn cũng là những người rất có phong cách của tinh anh.
– Mặc dù địa hình hơi nhỏ một chút nhưng cũng vẫn mở mang được. Nếu như may mắn hợp tác được với Minh Châu thì chúng tôi tự tin có thể tạo thành một khu buôn bán sầm uất nhất Minh Châu. Chỗ kia đối diện với cầu lớn qua Hoàng Phố, tôi muốn xây một khách sạn bảy sao xa hoa, mời chuyên gia quản lý khách sạn nổi tiếng của pháp về phụ trách, thu hút những khách hàng cao cấp nhất trên thế giới về Minh Châu, khiến Đông Giang trở thành…
Thu Hồng Đồ còn đang chậm rãi nói, khóe mắt đảo qua liền phát hiện ra Đường Trọng.
Hắn còn đang nghi ngờ mình nhìn lầm, đẩy đẩy gọng kính, thấy Đường Trọng nhếch miệng cười với hắn, lúc này mới xác định đúng là Đường Trọng.
Thu Hồng Đồ là nhân vật trung tâm của đám người này, đi theo hắn chính là phó thị trường Lưu Minh Sinh.
Thấy hắn đột nhiên dừng bước, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về một đôi nam nữ trẻ tuổi đối diện, Lưu Minh Sinh cười hỏi:
– Tổng giám đốc Thu, ông biết bọn họ sao?
– Hai người trẻ tuổi này là bạn học đại học của con gái tôi.
Thu Hồng Đồ nói đơn giản. Hắn nhìn lại Đường Trọng, sau đó nhíu mày.
Thu Ý Hàn thích Đường Trọng, hắn biết.
Hắn để thư ký tới tìm video buổi tiệc tối đón người mới tại Nam Đại, xem xét kỹ, thấy con gái bảo bối của mình khóc đỏ mắt trên sân khấu, khàn khàn nói” anh ấy không lên”. Lúc đó dù đã trải qua khảo nghiệm sóng gió, trái tim chắc chắn như đá tảng thì hai mắt cũng hơi ươn ướt.
Từ nhỏ tới lớn, Thu Ý Hàn đều là bảo bối quý giá nhất trong mắt hắn. Nói gì, nghe gì, làm gì đều đơn thuần, đáng yêu, cũng không ngỗ nghịch, đều hiểu ý của người lớn.
Nhưng từ sau chuyện đó, cô đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác.
Cô từ khi thôi học ở Nam Đại liền bệnh nặng một trận, sau khi khỏi bệnh liền đi tới công ty làm.
Mình yêu cầu nó đi tới làm ở tập toàn, nó từ chối. Mẹ nói muốn nó đi làm thư ký nó cũng từ chối.
Sắp xếp các loại công việc cho nó, nó cũng không muốn làm.
Cuối cùng tự nó lựa chọn làm một nhân viên kinh doanh nhỏ nhất.
Con gái của Thu Hồng Đồ lại đi làm nhân viên kinh doanh sao?
Loại chuyện này nếu truyền ra ngoài thì không khéo sẽ khiến người ta cười tới rụng cả răng.
Mẹ và bà ngoài nó tất nhiên cũng phản đối nhưng con bé này hiện giờ tính tình rất quật cường, ai nói cũng không có tác dụng gì.
Thấy con gái kiên trì như vậy, Thu Hồng Đồ cuối cùng cũng đành đồng ý với cô. Hắn hiểu rõ nếu như con gái nghe theo sự sắp xếp của mình thì ít nhiều cũng được bảo vệ. Ở trong tập đoàn lớn này thì có ai dám sai bảo công chúa nhỏ của Thu gia đây?
Mà cô đi làm nhân viên kinh doanh, mặc dù hơi khổ cực nhưng lại tiếp xúc được với rất nhiều người, hiểu được sự ấm lạnh của cuộc đời. Đây chẳng phải là điều mà mình vẫn muốn nó biết sao?
Thu Hồng Đồ không thích con gái lai vãng với Đường Trọng, cảm thấy thằng ranh này tâm cơ quá sâu, cư xử quá già cà, căn bản không giống một người thanh niên. Nếu con gái ở cùng với hắn thì bị hắn bán có khi con bé ngốc này vẫn còn đếm tiền giúp hắn.
Hơn nữa thân phận của hắn… Cũng quá kỳ quái đi.
Nhưng thấy Đường Trọng mang theo một cô gái xinh đẹp xuất hiện trước mặt hắn, trong lòng hắn vẫn không thoải mái.
Chẳng lẽ con gái mình kém người khác sao?
Vì vậy đợi Đường Trọng tới gần, hắn liền vừa cười lạnh vừa nói:
– Thế nào? Mang theo bạn gái mới đi tới bờ sông hẹn hò sao?