Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 249 : Tôi muốn lấy đi lần đầu tiên của hắn.
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : caophong
Mùa đông mới đến, mùa xuân còn xa xôi lắm.
Với thời tiết này, chỉ cần đầu ngón tay chạm vào chút nước lạnh thì cả người đều rùng mình một cái. Thế mà cả người Liêu Phong đều rơi vào sông Hoàng Phố, quả thật giống như muốn chết vậy.
Liêu Phong vốn muốn đánh gục Đường Trọng nhưng không ngờ động tác của Đường Trọng lại nhanh như vậy. Khi hắn lao về phía trước thì Đường Trọng liền tránh qua. Nhưng quan trọng là, khi Đường Trọng tránh thì đồng thời còn dùng chân ngáng đường khiến cho hắn không kịp thu thế mà lao về phía trước. Nếu không như vậy thì hắn làm sao sẽ lao đầu xuống sông Hoàng Phố mà không có cơ hội quay người chứ?
– Cứu mạng, cứu mạng.
Liêu Phong vừa hộ cứu mạng vừa vùng vẫy nghĩ muốn tự cứu mình.
Hắn không biết bơi nhưng không cam lòng bị chìm, vẫn vùng vẫy trong nước nhìn có vẻ rất sợ hãi.
Thôi đi, trời lạnh như vậy, các công tử, tiểu thư ở đây toàn là những người được nuông chiều từ bé, liệu có ai nhảy xuống sông cứu anh chứ? Cứu được mạng của anh thì bọn họ cũng không còn mạng nữa rồi.
Đúng lúc này, một thân ảnh to lớn phi về phía này.
Rầm rầm…
Bởi vì hắn cao to, lại thêm chân đi ủng da nên khi chạy giống như một con dã thú đang di chuyển vậy.
Hắn đứng trên tảng đá lớn, thả người nhảy xuống sông.
Ùm!
Bọt nước tung toé khắp nơi.
Sau đó hắn bơi nhanh về phía trước bắt được Liêu Phong ngày càng xa bờ, tiếp đó hai tay dùng lực nâng Liêu Phong lên rồi ôm hắn theo kiểu ôm công chúa hướng lên bờ.
Liêu Phong bị uống mấy ngụm nước đá nên bị doạ cho vỡ mật. Bây giờ hắn bắt được cây cứu mạng tự nhiên là ôm chặt người ta chỉ sợ người ta lại ném mình vào trong nước.
– Không chết được.
Công Tôn Tiễn quát như để Liêu Phong hoàn hồn.
Thấy Công Tôn Tiễn dùng hai tay nâng thân thể không coi là nhỏ của Liêu Phong từng bước lên bờ, trong lòng Đường Trọng liền cảnh báo nguy hiểm.
Cho tới bây giờ Đường Trọng vẫn xem thường Du Mục. Đó là vì hắn cảm thấy dù Du Mục có độc ác nhưng với tính cách của hắn ta thì cũng không làm nên việc gì được.
Một hàng rào có ba cái cọc, một hảo hán có ba người trợ giúp. Thân phận Du Mục hiển hách nên bình thường có một đám người đi nịnh hót hắn, nhưng nếu có chút nguy cơ xấu thì những người kia sẽ chạy hết, không ai nguyện ý ở lại giúp đỡ hắn.
Ai chịu cùng hắn đi đến đỉnh cao chứ?
Nhưng Công Tôn Tiễn biểu hiện đã vượt ra ngoài tưởng tượng của hắn.
Nếu hắn không nhảy xuống sông cứu người thì người khác cũng không thể nói gì vì dù sao thân phận của hắn và Liêu Phong cách quá xa.
Thế nhưng mà hắn lại đã làm rồi.
Trước không nói hắn cứu Liêu Phong một mạng sẽ khiến cha Liêu Phong liều mạng làm việc cho hắn. Mà những tên đằng sau kia thấy đại ca mình có nghĩa khí như vậy thì trong nội tâm bọn họ càng thêm tin tưởng hắn hơn.
Suy bụng ta ra bụng người thôi. Nếu bọn họ gặp chuyện không may thì cũng hị vọng Công Tôn Tiễn sẽ giúp mình như thế.
Quả nhiên, khi Công Tôn Tiễn ôm Liêu Phong đến gần bờ thì những người kia cũng bất chấp giá lạnh chạy đến kéo hai người Công Tôn Tiến lên bờ, lại có hai người cởi áo khoác cùng khăn quàng cổ của mình đắp cho hai người bọn hắn.
Một đám người bận việc, cùng chung suy nghĩ, cùng chung hành động, thoạt nhìn thật không giống một đám người bạc tình bạc nghĩa.
– Hắn sẽ là đối thủ của anh.
Tô Sơn cũng ý thức được điều gì, nhỏ giọng nói với Đường Trọng.
– Cái này tính gì?
Đường Trọng bĩu môi nói:
– Khi cô bị thương tôi còn dám dùng thân thể cản đạn cho cô cơ mà. Nếu hắn có thể làm như vậy thì mới xứng là đối thủ của tôi.
Tô Sơn liếc Đường Trọng, không biết nhớ tới cái gì mà tại đỏ lên.
Vài ngày ở Yến Kinh là những ngày đáng nhớ nhất với cô.
– Cởi quần áo rồi đưa cậu ta lên xe, chú ý giữ ấm rồi đưa đi bệnh viện.
Công Tôn Tiễn ra lệnh.
Lập tức có hai người đỡ Tiêu Phong tới chỗ đỗ xe của bọn họ. Trong xe có điều là hoà nên dù bỏ hết quần áo cũng không quá lạnh.
Cho đến khi họ đi xa Công Tôn Tiễn mới quay lại nhìn Đường Trọng.
– Anh cũng thấy đấy.
Đường Trọng cười nói:
– Hắn quay lại để mắng tôi, tôi còn chưa kịp cãi lại thì hắn đã muốn đánh tôi rồi. Tôi sợ hắn đánh mình nên tránh sang bên cạnh, ai ngờ hắn liền rơi xuống sông Hoàng Phố luôn. Chuyện này tôi là người có lý nên anh đừng nghĩ lấy chuyện này ép tôi.
Công Tôn Tiễn nhìn chằm chằm Đường Trọng mặc cho áo ướt vẫn nhỏ giọt xuống mặt đất, lạnh giọng nói:
– Tôi biết cậu muốn làm lớn chuyện này.
– Xem ra anh thật sự hiểu lầm rồi.
Đường Trọng cười giải thích:
– Làm lớn chuyện thì tôi có lợi gì chứ? Đây là phạm vi quản lý của khu Đông Giang, tôi đắc tội với con khu trưởng, người của cục cảnh sát bắt tôi rồi gán tội hành hung thì tôi cũng không kêu oan được. Chẳng lẽ mấy người định làm thế?
– Tên ranh con này quá kiêu ngạo, tôi không nhịn được nữa.
Một người phụ nữ mặc áo màu cà phê đứng sau Công Tôn Tiễn tức giận nói:
– Đại ca, giao nó cho em đi.
– Đúng vậy, cần dạy cho hắn một bài học. Chúng ta toàn chèn ép người khác chứ đã bao giờ bị người chèn ép thế này đâu.
– Đại ca, để em gọi điện cho chú em tới lột da hắn.
– Câm miệng.
Công Tôn Tiễn quát lớn.
Uy tín của hắn rất cao nên khi quát một tiếng thì không ai dám nói gì.
– Ai mang thuốc?
Công Tôn Tiễn hét to.
Một người đàn ông tóc húi cua nhanh chóng chạy tới đưa ra thuốc cùng bật lửa.
Công Tôn Tiễn bắn nhẹ đầu ngón tay, một điếu thuốc liền rơi vào trong miệng hắn. Động tác này vừa nhanh vừa đẹp, lại do kẻ to lớn như hắn làm nên rất có cá tính khiến cho mấy cô gái sau lưng hắn nhìn mà chảy nước miếng, dáng vẻ bị mê hoặc. Khuôn mặt hắn không được xem là đẹp trai nhưng lại rất có mị lực có thể mê hoặc vô số nữ sinh ngây thơ.
Xoạch…
Hắn dùng bật lửa châm thuốc lá, rít mạnh một hơi rồi đem thuốc cùng bật lửa trả về nói:
– Lôi, cầm lấy.
– Đại ca, anh cầm hút đi.
Tên tóc húi cua vừa cười vừa nói, không đưa tay cầm.
– Không nhìn sao.
Công Tôn Tiễn cười nói:
– Cậu nhìn quần áo của tôi có chỗ nào cất được?
Đầu húi cua cười ngây ngô rồi nhanh tay cầm đồ về, không vì bị Công Tôn Tiễn mắng mà tức giận, ngược lại còn giống như rất vui vẻ vậy.
Công Tôn Tiễn lại hít một hơi mới nhả khói, nhìn Đường Trọng nói:
– Tôi biết cậu muốn làm lớn chuyện này. Liêu khu trưởng của Đông Giang cùng tôi đến đây xem đất rồi lại xung đột với nhóm khác. Nếu chuyện này truyền ra thì người khác nhất định sẽ nghĩ tôi có quan hệ với Liêu khu trưởng. Khi đó tôi muốn mảnh đất này thì chắc chắn sẽ sợ lời đồn rồi.
– Không chỉ thế, con của Liêu khu trưởng bị cậu ném vào sông Hoàng Phố chắc sẽ xây xát đôi chỗ. Vì thế khi các cậu tới Đông Giang, một ít kẻ dưới cũng không dám làm khó dễ các cậu. Vừa có thể đã kích đối thủ lại vừa có thể quét sạch chướng ngại vật, cậu đúng là giải tính toán.
Một chút tư tâm của Đường Trọng đã bị người nhìn ra. Quả nhiên, Thất Sát Công Tôn Tiễn danh bất hư truyền.
– Nghe anh nói vậy thì hình như có chuyện như vậy thật.
Đường Trọng cười nói:
– Chẳng qua anh đã hiểu lầm. Kỳ thật, tôi là người không dùng đầu óc chỉ có chút công phu. Lúc ấy, tôi nghĩ dù tất cả các anh cộng lại cũng không đánh lại tôi nhưng tôi cũng không thể để các anh chén ép được.
Hắn quay đầu nhìn Tô Sơn nói:
– Tôi từ nơi hẻo lánh đến, đạo lý lớn không hiểu chỉ hiểu một cái đạo lý nhỏ là, dù bất cứ lúc nào cũng không thể bị mất mặt trước người đẹp được.
Lời nói của Đường Trọng là cố tình ép Công Tôn Tiễn ra tay với mình.
Trước là giễu cợt bọn họ đông người nhưng không đánh thắng mình, sau lại nói hắn biết không thể mất mặt trước người đẹp. Vậy chẳng lẽ những công tử này lại có thể mất mặt trước Tô Sơn sao?
Lúc này, điều khiến cho Đường Trọng lại kinh ngạc là những tên đi theo Công Tôn Tiễn vậy mà không ầm ĩ nữa rồi.
Tuy trên mặt họ tràn đầy tức giận nhưng mỗi người đều tự cố nhẫn nại. Tất cả đều nhìn về phía Công Tôn Tiễn, đợi hắn quyết định.
Nếu hắn nói một tiếng đánh thì họ chắc chắn sẽ cùng xông lên vây đánh Đường Trọng.
Nếu hắn nói rút thì họ chắc chắn không nói hai lời bước đi ngay và ghi nhớ mối hận này trong lòng.
Biểu hiện của bọn họ đã khiến Đường Trọng nhìn với cách khác. Cùng loại người nên nhìn là biết ngay. Đường Trọng tiếp xúc với Công Tôn Tiễn mới ba lần. Hai lần trước hắn đều xuất hiện cùng Du Mục, nhìn bề ngoài giống như bạn của Du Mục nhưng lại ra vẻ thân thiện với mình. Điều này khiến Đường Trọng cảm thấy hắn là kẻ dối trá.
Nhưng hôm nay, biểu hiện của hắn và bọn đàn em lại khiến Đường Trọng phải đánh giá lại năng lực của người này.
Công Tôn Tiễn cười tủm tỉm nhìn Đường Trọng nói:
– Tôi biết cậu đánh nhau giỏi. Ở Yến Kinh, rơi vào thế tất bị giết mà cậu còn thoát được thì mấy chiêu mèo cào của chúng tôi sao có thể đánh thắng cậu được. Tại trong vòng này của chúng ta, chém giết cũng không có gì đáng nói. Coi như xong, chuyện hôm nay dừng ở đây thôi, còn nhiều thời gian mà.
Hắn kẹp nửa điếu thuốc còn lại, xoay người bước đi.
Đám người phía sau hắn ác độc nhìn Đường Trọng rồi cũng im lặng đi theo.
Được vài bước, Công Tôn Tiễn quay đầu nói với Tô Sơn:
– Có cơ hội thay tôi hỏi thăm bác Tô.
– Hắn biết rõ chuyện ở Yến Kinh.
– Đúng vậy.
Đường Trọng gật đầu:
– Xem ra râu của hắn vươn rất rộng. Tôi cứ nghĩ chuyện này rất ít người biết cơ đấy.
Suy nghĩ một chút lại cảm thấy bực mình, hắn hỏi:
– Trong vòng tròn của các cô, chém giết thật không có gì đáng nói sao?
Tô Sơn nhìn hắn, nói:
– Là vòng tròn của các anh.
Sau đó nói thêm một câu:
– Loại người nói câu này thì chứng tỏ họ còn chưa bị ai tát.
Đường Trọng vui vẻ nói:
– Có cơ hội… tôi muốn lấy đi lần đầu tiên của hắn.