Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 248: Một người lao xuống sông Hoàng Phố
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : caophong
Liêu Trọng Đạt có khuôn mặt to, nên hai mắt của hắn nhìn rất nhỏ. Hắn lại còn đeo kính, nên người đối diện với hắn chỉ có thể thấy hai cái khe hở đang lóe lên sau cái kính, không thể thấy rõ con ngươi trắng đen trong mắt.
Hắn lộ ra vẻ độc ác nhìn chằm chằm Đường Trọng, nói:
– Tôi là người phụ trách của hạng mục này. Người nào muốn đầu tư vào hạng mục này đều là khách quý của phòng địa chính chúng tôi. Công Tôn tiên sinh muốn đầu tư vào thì tôi cùng ngài ấy đến nơi này xem đất đai của hạng mục thì có làm sao. Người khác muốn đầu tư thì tôi cũng sẽ cùng hắn đến đây xem? ? Đúng là buồn cười. Anh có biết anh đang nói gì không? Tôi hoàn toàn có thể kiện anh tội phỉ báng.
Thực ra Đường Trọng cũng không có nói sai.
Liêu Trọng Đạt là người cùng phe của họ Công Tôn trong chính quyền. Công Tôn Tiễn muốn mảnh đất này, cũng là vì nhà bọn họ cùng Liêu Trọng Đạt có quan hệ mật thiết. Liêu Trọng Đạt là trường phòng địa chính của Đông Giang. Công Tôn Tiễn rất coi trọng tại nghĩa địa rộng lớn này. Những khu nghĩa địa này trong tương lai là nơi hấp dẫn tài chính cho cả phía đông Đông Giang vì thế việc mua bán nó là một chuyện lớn, hơn nữa lợi ích bên trong cũng quá lớn, một mình Liêu Trọng Đạt không thể quyết định cho ai khu nghĩa địa này được.
Hôm nay, hắn mang đoàn người của Công Tôn Tiễn đến đây xem, bởi vì bọn họ có lòng tin lấy được mảnh đất này.
Không ngờ tới, hiện giờ gặp được một thằng trẻ trâu muốn trực tiếp phá chuyện này.
Ai bị mua đứt chứ? Ai bị mua đứt?
Trong lòng Liêu Trọng Đạt tức giận không thôi. Hắn nghĩ dụ như thế nào cũng không thể để thằng nhãi này chiếm được tí lợi gì trên miếng đất này.
– Tôi nào có phỉ báng ông?
Vẻ mặt Đường Trọng uất ức nói.
– Tôi đang lo lắng cho ông. Ông gần đây không thấy tin tức sao? Có bao nhiêu quan viên bởi vì tham ô, nhận hối lộ bị bắt vào trại giam à? Hạng mục này lớn như vậy, nếu bị liên quan đến nhận tiền hối lộ, ông thoát được sao? Lần đầu gặp mặt, làm người ít tuổi hơn không có lễ vật gì đưa tặng, cũng chỉ có thể cho một cái nhắc nhở thiện ý. Làm sao đến trong miệng của trường phòng Liêu lại thanh tội phỉ báng vậy chứ này?
– Nhưng, nếu trường phòng Liêu trong lòng cảm thấy uất ức thì ông cũng có thể đi tố cáo tôi. Tôi nhất định sẽ đi toà án làm chuyện này rõ ràng đấy. Tôi nghĩ, thẩm phán cũng nhất định sẽ trả lại công bằng cho trường phòng Liêu.
Liêu Trọng Đạt giận đến mức muốn xông lên đánh thẳng thắng nhãi này.
Hắn có bệnh hay sao mà chạy đến tòa án tố cáo người hả?
Đây không phải là muốn tự đưa mình vào rọ a, đi tố cáo chỉ sợ hắn lại trở thành bị cáo cũng lên.
Hắn là người phụ trách của mảnh đất này, sớm đã bị một đám đồng nghiệp nhìn chằm chằm vào, hơi không cẩn thận, chính mình sẽ bị bọn họ bắt lấy điểm yếu.
Hắn định nghĩ thầm bán mảnh đất này cho Công Tôn Tiễn, nếu trải qua sự kiện ồn ào như vậy, vấn đề này còn có thể thành sao? Người khác có thể cảm thấy hắn đã nhận hối lộ hay không?
Hiện giờ mới hiểu được, thằng nhãi này nói chuyện độc ác là muốn làm to sự kiện này lên. Hắn đoán chắc mình không thể làm gì được hắn.
Liêu Trọng Đạt rõ ràng, Công Tôn Tiễn cũng rõ ràng.
Đã sớm nhìn ra thằng nhãi này không phải thắng đơn giản, lại không ngờ tới hắn nói chuyện sắc bén đến trình độ như vậy.
Công Tôn Tiến đi đến trước mặt Liêu Trọng Đạt, vừa cười vừa nói:
– Trưởng phòng Liêu, hôm nay thật cám ơn phòng địa chính của anh tiếp đãi bọn tôi. Tôi đã đại khái hiểu rõ mảnh đất này. Sau khi tôi trở về sẽ phải người thảo luận cùng các anh. Bên ngoài trời lạnh, trường phòng Liêu bận việc cả một ngày, hay là đi về trước nghỉ ngơi đi.
Liêu Trọng Đạt cũng biết mình là quan viên chính phủ. Mình ở đây, bọn họ làm việc sẽ bó tay bó chân.
Vì vậy, hắn nhẹ gật đầu, nói:
– Được. Tôi dẫn người đi về trước.
Hắn lại lạnh lùng liếc Đường Trọng, mang theo người của mình đi.
– Trưởng phòng Liêu, tôi cũng sẽ phải người đến thảo luận cùng các ông đấy. Chúng tôi sẽ cố hết sức để hơn người khác một ít tiền.
Đường Trọng lên tiếng hô.
Liêu Trọng Đạt đang nhảy từ tảng đá này sang tảng đá khác, nghe được lời của Đường Trọng thi suýt nữa trượt chân ngã xuống.
Thằng nhãi Đường Trọng này thật là một người hung ác.
Hắn nói mình cũng sẽ phải người đến thảo luận. Liêu Trọng Đạt lại không thể cự tuyệt được. Bởi vì nếu hắn cự tuyệt, thì không phải nói hắn thật sự bị người thu mua sao?
Để cho người tức đến phun máu là hắn nói hắn sẽ cố gắng hơn người khác một ít tiền. Ý tứ của hắn là nếu bọn hắn không có báo giá, thì mình không thể quyết định đơn giản được. Bởi vì giá của hắn có thể cao hơn của người khác. Giá tiền của hắn cao, thì mình dựa vào cái gì không bán cho hắn chứ? Có phải có chuyện mờ ám ở đây hay không?
Một luồng tức khi của Liêu Trọng Đạt ở trong lòng mà ra không được, trong lòng nghĩ chỉ cần thằng nhãi này dám đến, thì nhất định mình sẽ cho hắn đep mặt.
Đợi đến lúc Liêu Trọng Đạt mang theo một đám cấp dưới rời khỏi. Ở đây chỉ còn lại đám kiều nữ ác nam bên người Công Tôn Tiên và hai người Đường Trọng, Tô Sơn.
Lúc này, bọn họ giống như chó điên được ra cũi nhốt, bắt đầu hùng hùng hổ hổ.
– Cháu trai, cháu có bị bệnh không? Bị bệnh thì tranh thủ thời gian đi gặp bác sĩ đi chứ? Chạy tới đây ngắm cảnh làm gì?
– Đúng đấy. Nếu gió thổi to thêm chút nữa, thổi mày xuống sông Hoàng Phổ, vậy thì sống không gặp người, chết không thấy xác rồi.
– Dám tranh cùng đại ca của chúng tao à? Đầu mày có bị vấn đề hay không?
Công Tôn Tiễn mặc kệ đám tiểu đệ đang ồn ào sau lưng. Hắn lấy ra một điếu thuốc trong túi áo của áo khoác, vừa mới đặt lên miệng, thì sau lưng đã có tiểu đệ ân cần đến đốt lửa.
Hắn hít một hơi dài, khói thuốc từ trong lỗ mũi đi ra, rất nhanh hoa làm một thể cùng sương mù xung quanh nơi này.
Trên mặt của hắn không lộ ra vẻ gì, con mắt như có điều suy nghĩ đánh giá Đường Trọng, nói:
– Mày có mấy thành nắm chắc?
– Một thành nắm chắc đều không có.
Đường Trọng nói.
– Nhưng tao nghĩ, cũng nên thử một lần mới được? Chúng ta đều không hi vọng giá tiền sẽ nhiều hơn một phần đúng không?
– Ý nghĩ này không tệ. Cách suy nghĩ cũng đúng đấy.
Công Tôn Tiễn cười gật đầu.
– Mày cho rằng chụp mũ chúng tao sẽ trục xuất tao ra khỏi trò chơi sao? Mày cũng quá xem thường Công Tôn Tiên tao rồi?
– Mày nói đúng. Tao cũng đang nghĩ biện pháp chụp cho các ngươi càng nhiều mũ đây.
Đường Trọng nghiêm trang nói.
Công Tôn Tiễn bị tức đến vui vẻ.
Hắn ngắm Tô Sơn, nói:
– Đây là đồng bọn mà em lựa chọn hợp tác sao?
– Không phải.
Tô Sơn lắc đầu.
– Ồ?
Công Tôn Tiễn có chút không hiểu. Không phải đồng bọn hợp tác, hai người bọn họ chạy đến đây làm gì? Hóng gió à?
– Anh ta là thần tài.
Tô Sơn nói.
– Nếu như em có thể thao tác hạng mục này, vốn đầu tư thứ nhất sẽ do một mình hằn gánh chịu.
Tô Sơn vừa dứt lời, không ít người sau lưng Công Tôn Tiến lên tiếng kinh hô.
Bọn họ vừa rồi đã nghe qua trưởng phòng Liêu giới thiệu diện tích mảnh đất này. Hiện giờ, bọn họ cũng tận mắt thấy quy mô của mảnh đất này.
Tiền mua đất từ chính phủ cũng là một con số rất lớn. Đám người sau lưng Công Tôn Tiễn đều có không ít tiền. Nhưng trong bọn họ không có ai có thể một mình xuất ra khoản tiền lớn như vậy.
Người này rốt cục là ai? Có địa vị gì?
Lúc này Đường Trọng có thể làm những việc này cũng là do được sự giúp đỡ của Khương Khả Khanh. Người phụ nữ này xuất hiện như thiên ma. Nếu như không phải cô ấy bỏ ra một số tiền lớn mua Cẩm Tú Quán cho Đường Trọng thi chỉ bằng tiền của Đường Trọng, chắc cũng chỉ có thể mua được nửa mẫu đất ở đây.
Sở dĩ có thể mua nửa mẫu, cũng là khoản tiền ma tập đoàn Lưu Minh Uy bồi thường nhóm Hồ Điệp. Bạch Tố đưa số tiền đó cho Đường Trọng, lúc đó hắn đã cảm thấy đây là một khoản tiền lớn. Hơn nữa, hắn con có một tờ chi phiếu của Thu Hồng Đồ để cho mình rơi khoi Thu Ý Hàn.
Nghĩ lại, bây giờ Đường Trọng cũng không phải là người nghèo. Ít nhất, hắn còn giàu hơn Tô Sơn rất nhiều.
– Thật sự là ngây thơ.
Công Tôn Tiễn cười lạnh nói.
– Hai người cho rằng trong tay có chút tiền là có thể thao tác tốt hạng mục này sao? Nếu như tôi không có đoán sai thì hai người còn không có công ty hả? Hai người có người để thi công sao? Có người thiết kế phương án hay không? Không có cái gì đã muốn nắm bắt công trình này sao? Hai người cho rằng đây chỉ đơn giản như mua một mớ rau cải trong chợ a?
– Cám ơn nhắc nhở của anh.
Tô Sơn nói.
– Chúng em sẽ cố gắng giải quyết những vấn đề này.
Công Tôn Tiễn thấy giọng của Tô Sơn cùng Đường Trọng kiên định, không có ý tứ buông tha, chỉ cảm thấy chuyện này cũng buồn cười, cũng cảm thấy mình buồn cười.
Mình kinh doanh nhiều năm như vậy, hơn nữa công ty nhà đất Bạch Tượng do hắn khống chế cũng đã có quy mô. Mình muốn được mảnh đất này là tình thế bắt buộc, làm sao lại nổi giận với mấy người này chứ?
Nếu mình tức giận một hồi với tất cả người cạnh tranh, thì thời gian của mình cũng trôi qua vô ích hết a?
Tuy trong đầu nghĩ như vậy, nhưng trong lòng vẫn có chút cảm giác không an tâm. Giống như là hai người kia hợp tác sẽ có thể đoạt được hạng mục này.
Hắn vít một nửa điếu thuốc còn đang cháy trong tay xuống sông, vừa cười vừa nói:
– Đã như thế vậy thì chúc hai người gặp vận may thôi.
Nói xong, hắn quay người muốn đi.
Muốn chính thức bôi mặt, cũng là lúc mình lấy được giấy công văn cấp đất, không phải bây giờ.
Đến lúc đó, hắn sẽ mời hai người tới, đi đến đây, cùng nhau thưởng thức phong cảnh vận mẫu ven sông sóng nước của nơi này.
Công Tôn Tiễn không có ý muốn ra tay nhưng đám người phía sau hắn lại nói ra vài lời đe dọa với Đường Trọng.
Bọn họ quay người rời đi, lại thấy một người trẻ tuổi mặc áo da đeo cái kính cận đen quay người chạy trở về.
Hắn mặt mũi tràn đầy tức giận, chỉ vào Đường Trọng mắng:
– Ngu ngốc, tao nói thật với mày, nói cho mày biết. Mảnh đất này bọn mày đừng nghĩ tới nữa. Du cầm cho chó ăn thì bố tao cũng không ký công văn cấp đất cho bọn mày. Bọn mày đừng hy vọng nữa nhé.
Người trẻ tuổi gọi là Liêu Tuấn, là con của Liêu Trọng Đạt. Vừa rồi Đường Trọng giới nước bẩn trên người cha của hắn, trong lòng của hắn liền tức anh ách. Thế nhưng, lúc ấy cha của hắn còn ở bên cạnh, hắn không dám làm càn.
Hắn cho là về sau cha hắn đi, Công Tôn Tiến sẽ tính sổ với thằng nhãi này. Không ngờ là Công Tôn Tiễn lại là thằng hèn nhát, không nói một lời đã mang theo bọn họ rời đi.
Hắn thật sự không chịu được cơn tức này, sau khi đi được mấy bước lại nhảy trở về mắng Đường Trọng vài câu, cũng là muốn nói cho Đường Trọng hiểu mảnh đất này bọn họ không có cửa đâu.
Đường Trọng híp mắt đánh giá hắn, nói:
– Xem ra vừa rồi tao lo lắng không phải dư thừa đâu. Cha của mày là cái tham quan, có lẽ đã nhận hối lộ rồi không biết chừng. Nếu không mảnh đất này còn chưa đấu thầu, làm sao lại đã có chủ nhân rồi?
– Mày muốn chết.
Liêu Phong bình thường sợ nhất cha của hắn, cũng kinh tế nhất cha của hắn. Nghe được Đường Trọng nói như vậy, hắn cũng không nhịn được nữa, kêu to xông về Đường Trọng.
Đường Trọng đứng bất động ở đấy.
Đợi đến lúc Liêu Phong sắp vọt tới trước mặt mình, Đường Trọng mới phản kích.
Đường Trọng chỉ bước sang bên cạnh một bước, sau đó…
Sau đó thằng nhãi kia dường như bị mất trọng tâm đã lao đầu xuống sông Hoàng
Phố lạnh như hầm bằng.