Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 247: Còn tưởng là ông đã bị hắn mua đứt rồi chứ!
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : caophong
Người đi đầu cao tới gần hai mét, thể hình khổng lồ, vẻ mặt sâu sắc, hơn nữa trên người mặc một bộ âu phục màu đen, bên ngoài mặc thêm chiếc áo gió màu
đen nữa. Trên cổ hắn đeo khăn, dùng kính đen, khiến người ta liên tưởng tới cao thủ bóng rổ trong Slamp Dunk cải trang thành xã hội đen vậy.
Một đám đàn ông và phụ nữ đi theo phía sau hắn, nói nói cười cười, nhìn vẻ mặt có vẻ rất hào hứng.
Bọn họ tự nhiên đi cách tân to con kia nửa thân người, hiển nhiên lấy hắn làm ẽ chủ đạo. Ngay cả mấy người có tuổi rõ ràng lớn hơn hẳn nhiều cũng không đi
vượt qua người này.
Thất Sát Công Tôn Tiễn!
Đường Trọng đã từng gặp hắn hai lần, ấn tượng rất sâu sắc.
Công Tôn Tiễn hiển nhiên cũng thấy Tô Sơn và Đường Trọng. Hắn tháo cặp kính mặt lớn xuống, từ xa đã cười vang nói:
– Tôi còn tưởng chỉ có đám người chúng tôi nhàn rỗi không có chuyện gì ra bờ sông ngắm cảnh, không ngờ lại gặp một đôi người thanh nhã…
Hắn quét mắt nhìn sông Hoàng Phố tràn ngập hơi nước, vừa cười vừa nói:
– Không tồi. Cảnh đẹp người cũng đẹp. Chỉ là thời tiết này khiến người ta không chịu nổi. Hôm nay chỉ sợ có mấy độ thôi nhỉ ?
– Chào anh Công Tôn Tiễn.
Tô Sơn chủ động chào hỏi. Tô gia và Công Tôn gia cũng có quan hệ coi là hòa thuận. Dù sao thì đó cũng là gia tộc cùng tầng lớp, hơn nữa xí nghiệp hai nhà cũng kinh doanh ở cùng nhiều lĩnh vực, xuất hiện cạnh tranh là điều khó tránh khỏi.
Nhưng nếu tất cả mọi người đều ở trong một tầng lớp, hơn nữa Công Tôn Tiễn quả thật lớn hơn Tô Sơn vài tuổi, cô gọi hắn là anh cũng không có gì oan ức cả.
Công Tôn Tiễn nhìn Đường Trọng, lại nhìn Tô Sơn một chút, nở nụ cười hắc hắc, nói:
– Tô Sơn, cũng nên lựa chọn rồi nhỉ? Tin tức này truyền ra sợ là không ít người thất vọng ấy chứ hả?
– Chúng tôi chỉ là bạn bè thôi.
Tô Sơn nói.
– Hà?
Công Tôn Tiện nghi hoặc nhìn Đường Trọng.
Nói thật là hắn cũng hơi hiểu tính cách của Tô Sơn. Tính tình cao ngạo lạnh lùng, như thế cũng tránh cho có người có ý đồ với cô. Trí tuệ của cô rất cao, chỉ sợ người bình thường khó có thể hiểu được. Lúc mười mấy tuổi, sự xinh đẹp và thông minh của cô đã nổi tiếng cả Hoa Hạ, dù là công tử ở Yên Kinh hay Lĩnh Nam, Kinh Tân hoặc Hải Phái đều muốn biến cô thành người nhà mình. Nhưng bọn họ hao hết tâm cơ mà không được gì. Tô Sơn có bao giờ để người nào chiếm 1 lợi từ mình chứ?
Lần trước con chó điên Du Mục còn muốn xuống tay với cô, kết quả là bị cô mượn sức người khác tát rơi răng, mặt mũi mất hết, hiện giờ cả ngày ở trong Nam Đại, không ra mặt gặp người khác. Người phụ nữ như vậy không phải là người bình thường có thể chinh phục được.
Đương nhiên nếu không phải người bình thường mà chinh phục được cô thì cũng có ý vị khác. Cũng bởi nguyên nhân này nên cô mới có được biệt danh là “con dâu nhà giàu có”. Đây không phải là ý bôi bác mà chính là khích lệ rất lớn. Danh môn thục nữ
Yên Kinh nhiều như vậy, những người khác không được đối xử như vậy.
Công Tôn Tiễn tin lời nói của Tô Sơn. Cô nói bọn họ là quan hệ bạn bè bình thường vậy thì nhất định là bạn bè bình thường.
Bởi vì Tô Sơn là một người phụ nữ có ngạo khí, nếu quả thật cô lựa chọn Đường Trọng là bạn trai thì cô cũng không có lý do gì phủ nhận, cũng không thèm phủ nhận.
– Lời cô ấy nói là thật đấy.
Đường Trọng thấy ánh mắt nghi hoặc của Công Tôn Tiễn, biết hắn đang muốn hỏi mình có đối phó với Tô Sơn hay không, vừa cười vừa nói:
– Vừa rồi cô ấy còn đang nói, tôi là người đàn ông không có ý đồ với cô ấy… Bởi vậy tôi nếu có ý đồ gì làm phụ lòng tin của cô ấy đối với tôi thì thật không phải. Cảm giác làm người tốt đúng là không dễ chịu nhỉ.
Nghe Đường Trọng nói thú vị như vậy, Công Tôn Tiễn mừng rỡ, vừa cười vừa nói:
– Nếu tôi nói cho cậu là có rất nhiều người đàn ông cũng cùng cảnh ngộ như cậu thì có phải tâm lý sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút không?
– Quả thật là vậy.
Đường Trọng gật đầu:
– Ít nhất cậu làm cho tôi biết cô ấy không lựa chọn tôi thì cũng không chọn người khác.
Đường Trọng và Công Tôn Tiễn nói chuyện ngang hàng, khiến ánh mắt của đám người đi sau Công Tôn Tiến có hơi quỷ dị, nhìn chằm chằm vào Đường Trọng.
Những người này đều là cán bộ chính phủ, cũng có mấy công tử trong tầng lớp của Công Tôn Tiễn. Nhưng bọn họ lại không thấy Đường Trọng quen mặt, cũng chưa từng thấy cảnh nữ ma đầu Khương Khả Khanh tát Du Mục.
Người này có lai lịch thế nào?
Không ít người thầm nghĩ như vậy. Công Tôn Tiễn trò chuyện với người ta đang
vui vẻ, bọn họ cũng không tiện xen vào, cũng không có cách nào ra làm quen.
– Cậu đã là bạn bè bình thường, hôm nay lại giá lạnh tới mức này, chạy tới ngắm sông cũng khiến người ta cảm thấy kỳ quái đấy.
Công Tôn Tiễn cười ha hả nói. Đầu hắn lớn, hai mắt cũng lớn, cho nên lúc cười tròng mắt cứ như muốn lồi ra vậy..
– Thế nào? Các người cũng muốn mua khu mộ này hà?
Mặc dù hắn nói chuyện vẫn mang ý cười nhưng Đường Trọng đã nghe ra địch ý trong lời nói của hắn.
Một chữ “cũng” khiến Đường Trọng hiểu rõ, vốn Công Tôn Tiễn đã có ý với chỗ đất này.
Đương nhiên nếu không phải vì thế thì chả lẽ đầu hắn có vấn đề, trời lạnh thế này lại mang một đám người đi tới nơi này dạo chơi à?
Đường Trọng liếc Tô Sơn một cái, ý bảo cô đáp câu hỏi này. Hắn cũng không quen thuộc tình huống lắm, tạm thời còn không biết rốt cục có bao nhiêu thế lực muốn tranh giành quyền sở hữu đám đất này.
Tô Sơn biết rõ ý của Đường Trọng, đôi mắt tuyệt đẹp nhìn về phía Công Tôn Tiễn, nói:
– Năm nay tốt nghiệp đại học rồi, tôi chuẩn bị tìm một hạng mục rèn luyện bản thân một chút.
Người phụ nữ này đúng là quái thai. Tâm địa gian xảo trong lòng cô khéo có trải khắp địa cầu vài vòng nhưng hai mắt lại luôn khiến người ta cảm thấy ngây thơ vô hại.
Cứ như vậy, dù người ta có muốn nổi bão tố cũng có điểm e ngại, nhiều ít gì cũng thương hương tiếc ngọc một chút.
– Có thể là vì cô ấy rất đẹp. Công Tôn Tiến thầm nghĩ.
– Ồ, tôi nhớ rồi. Năm nay cô học năm thứ tư rồi. Học ngành Ngoại thương.
Công Tôn Tiên hiểu rõ liền gật đầu. Hắn vung tay lên, chỉ vào khu bãi tha ma, nói:
– Vừa mới tốt nghiệp đã động vào hạng mục lớn như vậy, có phải là hơi vội hay không? Không cẩn thận một chút là vạn kiếp không thể ngẩng đầu đâu.
– Có mất cũng không phải tiền của tôi mà.
Tô Sơn nói một câu rất không có lương tâm.
Nhưng thái độ của cô cũng biểu hiện rất rõ qua câu này. Tôi muốn chỗ đất này rồi, có mất tiền cũng vẫn muốn.
Ánh mắt Công Tôn Tiễn lóe lên, trong lòng cũng không vui.
Đương nhiên đã là Thất Sát, chút lòng dạ vẫn phải có.
Hắn cười ha hả. Hắn cười, những người phía sau cũng cười theo. Hình như tất cả mọi người đều vừa được nghe một chuyện rất hài hước vậy.
Bọn họ quả là cảm thấy rất hài hước.
Không ngờ có người dám tranh đoạt với Công Tôn Tiễn. Không phải là muốn chết sao?
– Gặp bạn bè vội ôn chuyện, cũng chưa giới thiệu mọi người với nhau. Công Tôn Tiễn nói vẻ xin lỗi. Hắn chỉ vào một người trung niên bụng to bên cạnh nói:
– Vị này chính là Liêu Trọng Đạt, khu trưởng khu Đông Giang. Nếu các người muốn mua khối đất này thì nhất định phải nịnh nọt Khu trưởng tiêu cho tốt. Khối đất này là do khu Đông Giang quản lý. Cũng là khu trưởng Liêu nói cần phải lợi dụng bãi tha ma này cho tốt, xây dựng công trình có ý nghĩa với Đông Giang. Khu đất này cuối cùng sẽ vào tay nhà nào, quyền quyết định phần lớn là ở khu trưởng Liêu.
Trong lòng Đường Trọng và Tô Sơn hơi không thoải mái nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.
Quan phụ mẫu của khu Đông Giang đi theo phía sau hắn, bọn họ nịnh nọt lấy lòng thì có ích gì?
Nói là giới thiệu, chi bằng nói là thị uy và cảnh cáo thì hơn.
Tô Sơn dù là một sinh viên nhưng cũng rất hiểu đời.
Cô đã sớm bước xuống khỏi khối đá lớn cạnh bờ sông, nghe Công Tôn Tiễn giới thiệu xong liền chủ động vươn tại với Liêu Trọng Đạt, nói:
– Tôi là Tô Sơn, rất vinh hạnh được biết khu trưởng Liêu.
Liêu Trọng Đạt nghe ra Công Tôn Tiễn có vẻ không hài lòng với hai người này.
Nhưng Tô Sơn thật sự rất đẹp, hơn nữa khí chất cao nhã, giơ tay nhấc chân đều khiến người ta cảm thấy vô cùng yêu thích, nhìn cô cũng không có ý gây khó khăn được.
Bụng hắn lớn, giọng nói phát ra cũng sang sảng, cười ha hả, bắt tay Tô Sơn, nói:
– Tô tiểu thư, chào cô. Tô tiểu thư là người Minh Châu à?
– Tôi là người Lĩnh Nam.
Tô Sơn nói khẽ.
– Ồ, Lĩnh Nam thật nhiều nhân tài. Tô tiểu thư tất nhiên là một trong những người đó rồi.
Trong lòng Liêu Trọng Đạt cũng thầm mừng. Có thể quan Công Tôn Tiễn thì hiển nhiên là lại lịch không tầm thường. Nhưng nếu là người Lĩnh Nam vậy thì cũng không cần nể mặt. Dù sao thì Công Tôn Tiên mới là địa đầu xà ở nơi này.
– Khu trưởng Liêu quá khen rồi.
Tô Sơn khách sáo đáp.
Đường Trọng cũng chủ động tiến lên, vừa cười vừa nói:
– Chào khu trưởng Liêu. Tôi là Đường Trọng. Ông là quan phụ mẫu ở Đông Giang, về sau chúng tôi còn rất nhiều việc phải nhờ tới ông, còn xin ông chiếu cố nhiều hơn.
Đường Trọng cũng không thèm để ý tới việc khu trưởng này có quan hệ với
Công Tôn Tiễn. Bởi vì hắn hiểu rõ là đã tới tức là có cơ hội. Mặc dù không có cơ
hội thì dù hắn không được ủng hộ tranh đoạt khu đất này nhưng cũng không bị phản đối quá nhiều.
Nếu như xảy ra xung đột, sợ rằng khu trưởng Liêu này ở giữa sẽ tìm đủ mọi cách gây khó khăn ấy nhỉ?
Lục Thương cũng không nhiệt tình đối với Đường Trọng.
Thằng ranh này là kẻ địch của Công Tôn Tiễn, hơn nữa lại không phải mỹ nữ. Nếu không phải vì lịch sự, hắn cũng chẳng muốn bắt tay đối phương.
Tục ngữ nói, tay không thể đánh người đang cười.
Người ta chủ động vươn tay tới, hắn cũng không thể không đưa tay ra.
Tay hắn vào Đường Trọng vừa chạm liền rời ra, nói:
– Chào cậu.
Chỉ một lời mà thôi, cũng không có ý tứ hỏi han Đường Trọng.
Hắn nếu hỏi thêm thì sợ rằng Công Tôn đại thiếu gia bên cạnh sẽ nghĩ là hắn cố ý đó? Làm người không thể không rõ ràng, nếu không thì không chiếm được lợi từ bên nào hết.
Đường Trọng cũng lơ đễnh, vừa cười vừa nói:
– Khu trưởng Liêu, khu đất này có người mua chưa?
– Chưa có.
Lục Thương liếc Đường Trong một cái, nói:
– Tạm thời chỉ mới đang thương lượng. Còn về việc thương lượng với ai thì phải do các cơ quan nhà nước xem xét.
Nói thế cũng chỉ là nói nhảm cả thôi.
– Ở, vậy thì tôi an tâm rồi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
– Tôi thấy ông cun cút đi theo Công Tôn đại thiếu gia, còn tưởng là ông bị hắn mua đứt rồi chứ.
Lời hắn nói ra khiến toàn trường khiếp sợ. Sắc mặt Liêu Trọng Đạt cực kỳ âm trầm. Trong mắt Công Tôn Tiến cũng bừng lên sát khí.