Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 246: Bởi vì anh không có ý đồ với tôi!
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : caophong
Thời tiết càng ngày càng lạnh, đám sương rộng lớn bao la bịt kín một tầng lụa mỏng trên dòng sông Hoàng Phổ. Mắt thường chỉ có thể nhìn thấy ở một khoảng cách rất gần, ngay cả các tòa nhà cao tầng đối diện bên kia sông cũng đều bị bao phủ trong sương mù, không thể nhìn thấy.
Tiếng gió đìu hiu, cảnh cũng tàn lụi.
Tô Sơn chỉ vào bờ cỏ khô bên cạnh sông Hoàng Phổ nói:
– Chúng ta phải nắm được nó.
Đây là hạng mục lớn đầu tiên của Tô Sơn, cũng là lần đầu tiên có chứng minh với bên ngoài tài kinh doanh của cô.
Cô mặc quần màu đen, bên trên là chiếc áo khoác trang nhã màu trắng.
Tóc dài bị gió thổi loạn, tùy ý bay trên không trung, đuôi áo khoác cũng sung sướng nhảy múa về phía sau, phát ra tiếng vang vút vút. Đứng ở trên một tảng đá lớn, Tô Sơn giống như tiêu nữ bồng bềnh muốn bay.
Đường Trọng đứng trên một tảng đá lớn cách cô không xa, hai tay đút vào trong túi áo, thưởng thức phong cảnh bốn phía, vừa cười vừa nói:
– Chỉ sợ là không dễ dàng đâu?
Đây là một bãi tha ma, ở vào phía đông bắc của con sông Hoàng Bồ. Đây vốn là khu vực dân chúng Đông Giang Minh Châu mai táng tổ tiên, cũng được gọi là “vạn phần cương vị”.
Trước kia, mọi người trốn tránh loại địa phương âm sát này, nếu không có việc thì một năm cũng không đến đây nổi một lần.
Thế nhưng gần đây sự yên lặng vạn phần cương vị lại bị làm rối loạn.
Bởi vì có khá nhiều công ty bất động sản nhìn vào mảnh đất này, muốn xây dựng ở đây những tòa cao ốc.
Mặc dù nói ở đây xa Minh Châu, thuộc về vùng ngoại thành Đông Giang, hơn nữa vị trí của nó chỉ là dính vào một cái đuôi sông Hoàng Bồ. Thế nhưng tài nguyên đang càng ngày càng cạn kiệt, rất nhiều công ty bất động sản đã không thể phát triển trong hoàn cảnh này, cho nên địa vị của nó dĩ nhiên là nước lên thì thuyền lên, đã thành bánh trái thơm ngon mà rất nhiều thế lực ngấp nghé.
Tô Sơn cũng đã chọn mảnh đất này.
Khóe miệng Tô Sơn hiển hiện một đường cong đẹp mắt, nói:
– Làm chuyện gì dễ dàng?
Tầm mắt của cô đang nhìn cảnh sông cách đó không xa, ánh mắt mừng rỡ, giống như đang thưởng thức hoa tại vườn hoa nhà mình.
Sau chuyến đi Yến Kinh vừa rồi, quan hệ giữa Đường Trọng và Tô Sơn đã kéo gần lại không ít.
Nếu không thì giọng điệu nói chuyện của cô cũng không có vẻ như vậy.
– Tuy tôi không hiểu rõ lắm về bất động sản nhưng tôi biết rõ chuyện này có liên quan tới rất nhiều thứ. .
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
– Đầu tiên nói về những người đời sau của các phần mộ này có đồng ý di dời không, cho dù bọn họ đồng ý thì việc xử lý cũng sẽ có rất nhiều phiền toái. Khoản đền bù tổn thất như thế nào? Mức đền bù có thể thỏa mãn tất cả mọi người không?
– Sau đó chính là quan hệ với chính phủ, điểm này có lẽ cô đã từng thấy trước rồi. Vài năm trước kia cô lập ra hội Hồng Ưng. Nếu như tôi không có đoán sai, nhất định cô đã buộc hết mọi người trong Hồng Ưng vào một chỗ đúng không?
– Không sai.
Tô Sơn không giấu diếm. Đây cũng là chuyện mà cô sẽ thương lượng cùng Đường Trọng trong chốc lát nữa.
– Khai phát mảnh đất này cần rất nhiều tài chính. Trên tay của tôi không có nhiều tiền như vậy, để người khác một mình gánh chịu cũng vô cùng khó khăn. Ý nghĩ của tôi là chỉ cần là hội viên Hồng Ưng là có thể nhập cổ phần vào, cũng có thể bỏ tiền mua cổ phần. Căn cứ tỉ lệ cổ phần tổng, công ty tiến hành phân phối.
Không thể không nói, loại phương thức này của Tô Sơn quả thật rất không tồi.
Tuy cô để cho người khác được lợi nhưng lại có thể thuận lợi giải quyết vấn đề thiếu hụt tài chính cùng sử dụng quan hệ,
Bây giờ Đường Trọng là phó hội trưởng Hồng Ưng, hắn đã đặc biệt xem xét qua hồ sơ các hội viên Hồng Ưng. Trong đó có bốn người có bậc cha chú là cấp quan viên của tỉnh, quan viên cấp bậc cao hơn lại có trên mười người. Càng mấu chốt chính là còn có nhân vật mạnh như đại thiếu gia Lục gia.
Mặc dù nói những người này trải rộng trong cả nước như vậy thì thực lực có chút phân tán, nhưng trên quan trường, người nào lại không có bạn bè khắp nơi chứ?
Nếu như bắt đầu thay đổi tất cả những người này thì đó chính là một nguồn thế lực không thể khinh thường.
Nhưng cô dùng lợi ích gì mà dụ bọn họ chứ?
Nếu như không lấy được mảnh đất này, nếu như không có tài chính bỏ vào trước thì bọn họ sẽ không có chút quan hệ nào cùng với cái khối bánh ngọt lớn này. Chẳng khác gì là cô cầm một khối bánh ngọt không thuộc về mình đi thu mua hấp dẫn tất cả mọi người.
– Tay không bắt giặc.
Trong đầu Đường Trọng hiển hiện lên mất chữ này.
– Tôi có thể góp cổ phần không?
Đường Trọng cười hỏi.
– Đương nhiên.
Tô Sơn không chút do dự nói.
– Anh có quyền được ưu tiên.
– Tôi có thể hỏi cô một vấn đề không?
Đường Trọng nhìn Tô Sơn hỏi.
– Có thể.
– Trên tay cô có bao nhiêu tiền?
Đường Trọng cười hỏi.
Tô Sơn biểu lộ ngưng trọng, nhìn Đường Trọng không lên tiếng.
Hiển nhiên, câu hỏi này của Đường Trọng khiến cô rất khó trả lời.
Đường Trọng nở nụ cười, hắn biết mình đã suy đoán chính chính xác.
– Tôi đoán tài chính trong tay cô chưa đủ 100 triệu đúng không?
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
– Còn thiếu khá nhiều hả?
– Không a.
Tô Sơn gật đầu.
– 50 triệu cũng không đủ.
Thật sự Đường Trọng có chút đánh giá cao cô gái này rồi. Hắn biết rõ lúc Tô Sơn ở trường học không tham gia vụ buôn bán to lớn nào.
Đương nhiên địa vị của cô cũng khiến cô không dư thừa tiền để tiến hành buôn bán đầu tư.
Hàng năm phí sinh hoạt lại cộng thêm xí nghiệp của chia hoa hồng, hắn cho rằng ít nhất trên tay cô phải có 100 triệu. Đối với một sinh viên mà nói, một trăm triệu tiền tiêu vặt thật sự là chuyện rất kinh khủng.
Thế nhưng chỉ có 50 triệu mà dám động tới hạng mục trị giá cả trăm triệu đến mức nào?
Phải biết rằng, chỉ với mảnh đất này, nếu như do chính phủ chỉ đạo bán đấu giá, khả năng giá cạnh tranh phải rơi vào tầm từ 1.5 tỷ đến 2 tỷ.
Hơn nữa còn phải đầu tư xây dựng để dựng lên cao ốc cao chọc trời, lại phải cần bao nhiêu tài chính bỏ vào đây chứ?
Nếu như không phải biết rõ Tô Sơn rất ít khi nói đùa thì Đường Trọng đã cảm thấy cô gái này đang kể một câu chuyện Nghìn lẻ một đêm. Có thể làm ăn lớn như vậy đều là các công ty bất động sản, tập đoàn lớn, bọn hắn có thể cạnh tranh được sao?
– Vậy cô chuẩn bị bỏ ra bao nhiêu tiền?
Đường Trọng hỏi.
– Tôi không bỏ tiền.
Tô Sơn nói.
– Cô bỏ cái gì?
Tô Sơn không trả lời câu hỏi của Đường Trọng, nói:
– Chúng ta có thể hợp tác.
– Ví dụ?
– Tôi phụ trách quan hệ với chính phủ, thuận lợi mua được mảnh đất này.
Tô Sơn nói.
– Cậu phụ trách giai đoạn đầu đầu tư ban đầu, nói cách khác là cậu làm tỏ vẻ là người đầu tư trước.
– Sao?
– Vật hiếm là vật quý.
Tô Sơn nói.
– Nếu như tôi nói ra hạng mục này ở bên trong hội nghị Hồng Ưng thì chắc chắn
những người kia sẽ hoài nghi. Bọn họ tôn trọng tôi cũng không có nghĩa là phục tùng tôi. Hơn nữa trong những người này có người nào có đầu óc ngu si sao? Không thấy thỏ, ai sẽ thả mồi? Nếu tôi nói cho bọn họ biết đã có người đầu tư vào một tỷ hoặc cao hơn thế, tiền của chúng ta không thiếu lắm, phải tranh thủ nắm chặt thời gian. Khi đó chúng ta có thể càng thêm chủ động đúng không? Thế cục cũng hoàn toàn bị khống chế trong tay chúng ta, đúng không?
– Tôi chính là người đầu tư một tỷ kia hả?
Đường Trọng chỉ vào mình, lên tiếng hỏi.
– Đúng vậy.
Tô Sơn gật đầu.
– Tôi gom góp một tỷ ở chỗ nào?
Đường Trọng nói.
– Quán Cẩm Tú.
Tô Sơn nói.
– Tôi đã nói chuyện cùng ngân hàng, nếu như thế chấp quán Cẩm Tú thì có thể vay từ hai tỷ đến mười lăm tỷ. Đương nhiên, trong này cũng có một ít quan hệ chứ không phải quán Cẩm Tú Quán có giá trị nhiều như vậy.
Đường Trọng không ngờ Tô Sơn vây ma đã nói chuyện với ngân hàng về chuyện thể chấp quán Cẩm Tú. Hắn vừa cười vừa nói:
– Nếu như tôi từ chối thì sao?
– Anh không từ chối đâu.
Tô Sơn vô cùng khẳng định nói.
– Cô có lòng tin với tôi như vậy sao?
Đường Trọng híp mắt nở nụ cười.
– Tôi sốt ruột nhưng anh còn sốt ruột hơn tôi.
Tô Sơn nói.
Đường Trọng trầm mặc, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Tô Sơn.
Cảm giác bị người khác hoàn toàn nhìn trúng tâm sự thật đúng là không thoải mái.
– Cái này cũng không khó suy đoán.
Tô Sơn nói, giống như lại một lần xem thấu suy nghĩ của Đường Trọng lúc này.
– Nếu như tôi ở vào hoàn cảnh của anh, tôi cũng cần phải làm ra một ít thành tích để những kẻ khinh thì mình kia nhìn thấy. Rất nhiều thứ đều là hư ảo đấy, chỉ có thực lực là có thể vĩnh hằng. Tự mình tạo ra hào phú chẳng phải rất tuyệt sao?
– Giống như tôi bị cô nói trúng tim đen rồi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
– Thế nhưng người khác có thể không thấy thỏ không thả mg, vì sao tôi lại phải
là người thả mồi đầu tiên? Cô cảm thấy tôi ngu xuẩn hơn bọn hắn một chút sao?
Tô Sơn nhìn Đường Trọng, nói:
– Sở dĩ tôi nói chuyện với anh đầu tiên là bởi vì anh thông minh hơn tất cả bọn họ. Người nhanh tay luôn được ban thưởng nhiều hơn so với người chậm tay. Những thứ anh có thể được ban thưởng tôi đều lo cho anh cả rồi.
– Vì sao cô không tìm Lục Quân Trác?
Đường Trọng hỏi.
– Nếu như hắn có thể thuyết phục bề trên của mình, được Lục gia toàn lực ủng hộ thì chẳng phải việc nắm bắt hạng mục này sẽ không còn là vấn đề lớn nữa sao?
Tô Sơn trầm mặc.
Thật lâu sau cô mới nhẹ nhàng nói:
– Bởi vì anh không có ý đồ với tôi.
Đường Trọng nghe rõ ý của cô.
Chính mình không có ý đồ đối với cô cho nên cô không hề cố kỵ hợp tác cùng mình. Mọi người công và tự rõ ràng, không có bất kỳ áp lực tâm lý nào.
Nhưng Lục Quân Trác lại không được. Nếu như Tô Sơn được Lục gia ủng hộ hết sức để đạt được hạng mục, như vậy cô sẽ nợ Lục gia cùng Lục Quân Trác một nhân tình lớn.
Dưới tình huống như vậy, về sau cô sẽ phải cư xử với Lục Quân Trác thế nào?
Nếu như giữ quan hệ lãnh đạm thì chỉ sợ người Lục gia sẽ mắng cô bạc bẽo? Tới lúc đó cô cũng khó lòng mà cầm được tiền lời.
Đã như vậy, không bằng trước tiên ổn định lại thế cục, sau đó đối đãi Lục Quân Trác như một hội viên bình thường. Nếu như hắn đồng ý bỏ cổ phần thì cũng là hắn nhờ Tô Sơn chứ không phải Tô Sơn cần hắn hỗ trợ để ổn định đại cục.
Cô gái này thông minh kinh người, các mặt quan hệ cùng nguyên nhân hậu quả đều suy nghĩ cẩn thận, cho nên mới đến giao dịch cùng mình.
– Cô thông minh như vậy, thật không biết vì sao bọn họ thích cô.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
– Tìm vợ phải ngốc một ít mới tốt.
Đường Trọng nghĩ, cho dù như thế nào mình cũng phải tìm một người vợ ngốc một chút. Tô Sơn quá thông minh rồi, bất cứ cái gì cũng đều bị cô tính toán rành mạch. Bờ mông còn chưa mân mê đến, cô đã biết rõ.
Ngày hôm đó có thể như thế nào?
Tô Sơn không có trả lời.
Đám sương mù tản sang hai bên, có một đám người đang đi tới phía này.