Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 244: “Mỹ nam” không biết xấu hổ
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : caophong
Quay lại nhà thầy Tiêu, thấy vợ thầy và người giúp việc đang dọn bát đũa, Đường Trọng và Tiểu Nam Tâm muốn đi qua giúp.
Tiêu Dục Hằng để quyển sách trong tay xuống, khẽ liếc qua, nói:
– Để cho Nam Tâm giúp đi. Đường Trọng, đến thư phòng nói chuyện.
Đường Trọng cười cười với Tiểu Nam Tâm rồi đi theo Tiêu Dục Hằng vào thư phòng. Tiêu Nam Tâm hừ lạnh một tiếng nhưng vẫn ngoan ngoãn giúp bà làm nội trợ.
Tiêu Dục Hằng muốn pha trà thì Đường Trọng nhận lấy đồ uống trà trong tay ông, vừa cười vừa nói:
– Có học trò ở đây thì sao lại để thầy pha trà cho học trò chứ?
Nói xong hắn liền thuần thục nấu nước, ôn hũ, rửa trà. Tuy trà nghệ của hắn xa xa không hoàn mỹ vô hạ như Tô Sơn, đơn giản mà làm người ta thất thần nhưng cũng đỡ hơn người bình thường một ít.
Rất nhanh, một luồng hương trà nồng đậm đã tràn ngập khắp thư phòng.
Ánh mắt Tiêu Dục Hằng như có điều suy nghĩ nhìn Đường Trọng, nói:
– Thầy nhớ em đã nói cha của em cũng thích uống trà?
– Đúng vậy.
Đường Trọng cười gật đầu:
– Nhưng ông ấy đều là biển ẩm, uống trà cũng giống như uống rượu.
Nhớ tới chòm râu dài, đáy lòng Đường Trọng cũng có chút ấm áp. Mấy tháng không gặp mặt, thậm chí cả một cuộc điện thoại cũng không có nhưng hắn biết ông ấy đang dõi theo mình.
– Ừm.
Tiêu Dục Hằng khẽ gật đầu:
– Có cơ hội nhất định sẽ gặp ông ấy. Thầy thật sự rất hiếu kỳ, rốt cục phải là người cha như thế nào thì mới có thể dưỡng dục một đứa con như em.
Đường Trọng kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Dục Hằng, vừa cười vừa nói:
– Câu này của thầy đánh giá hơi cao rồi đấy. Nếu thấy thật sự thích trà em pha thì về sau mỗi ngày em đều pha cho thấy một chén. Đâu cần phải khích lệ em như vậy chứ?
Tiêu Dục Hằng cười, da mặt lại không giãn ra chút nào.
Đường Trọng biết trong lòng ông không thoải mái.
Ai gặp chuyện như vậy mà còn có thể thoải mái chứ?
Tiêu Dục Hằng từ từ uống trà. Uống xong một chén, Đường Trọng lại giúp ông rót thêm một chén đây. Sau đó, đợi đến lúc ông uống xong thì lại giúp ông rót đầy.
Liên tục mấy chén, rốt cục Tiêu Dục Hằng không động đến chén trà trước mặt nữa mà là nhìn Đường Trọng đang ngồi ở phía đối diện.
Thấy hắn đang ngồi ở đối diện coi chừng, Tiêu Dục Hằng cười mắng nói:
– Thằng nhóc thối, em muốn rót cho thấy no bụng à?
– Thấy buổi tối thầy chỉ ăn được vài miếng sủi cảo, lo thầy bị đói.
Đường Trọng nịnh nọt nói nói.
– Hắc, xem ra em cũng là người biết chuyện.
Tiêu Dục Hằng khẽ gật đầu. Ông thật sự rất hài lòng với người học trò này của mình. Nghĩ lại, trước kia mình cũng rất vừa lòng với Vương Kỳ Khuê cũng rất hài lòng mà? Kết quả thì sao?
– Ai…
Tiêu Dục Hàng khẽ thở dài.
– Thầy à, anh ta là anh ta, em là em.
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Trong lòng hắn rất linh mẫn, vừa liếc đã thấy bữa tiệc tối này không hài hòa. Quả nhiên mình và Vương Địch u tranh giành nhau. Không, thật ra là Tiêu Dục Hằng và Vương Kỳ Khuê tranh giành. Chỉ có điều mình đứng ngoài tranh giành, đối với việc bọn họ tranh giành hơi mịt mờ. Chứ không thì với tính cách của Tiêu Dục Hằng, mình và Vương Địch u đấu thành như vậy thì sao ông ta lại không lên tiếng nào ngăn cảm chứ, lại có ý mặc kệ
– Về sau em sẽ vận dụng tối đa tri thức tâm lý học để làm ngục trưởng ngục giam, không ảnh hưởng tới địa vị của thầy đâu.
– Tên nhóc thối tha.
Tiêu Dục Hằng cười mắng nói:
– Nếu em có thể vận dụng tâm lý học như cậu ta thì tôi sẽ thấy vui mừng đấy.
– Em học tâm lý học là để dùng, không phải dùng nó để nghiên cứu đâu.
Đường Trọng thẳng thắn nói ra suy nghĩ thật sự của mình.
– Hơn nữa em cũng không vĩ đại như thầy. Thầy nghiên cứu gì đó thì sẽ công bố hậu thế, để cho toàn bộ mọi người trên thế giới đều có thể hưởng lại. Nếu em nghĩ được chút bịp bợm gì thì sẽ giấu đi, nói không chừng lúc nào đó mình còn dùng được.
– Ví dụ như hôm nay em và Nam Tâm lừa Vương Địch u?
Tiêu Dục Hằng híp mắt cười. Hiển nhiên ông đối với màn biểu diễn của Đường Trọng vừa xem đã hiểu.
– Cũng không thể nói là lừa bịp.
Đường Trọng nói:
– Em dùng năng lực và tài ăn nói của mình để chinh phục Nam Tâm. Nếu không
thì thấy cho rằng Nam Tâm sẽ nhận thua em sao? Trước kia em đều bác bỏ cô ấy đến mức á khẩu không trả lời được, cũng chưa từng thấy cô ấy nhận thua bao giờ.
– Sau khi người ta công thành danh toại, đối với những người đã trợ giúp mình, có cảm ơn, cũng có ôm hận.
Tiêu Dục Hằng rốt cục cũng vào vấn đề chính:
– Vì sao những đế vương bá chủ thời cổ đại kia, trước khi mất nước đều giết =công thần?
– Thứ nhất là vì đề phòng bọn họ củng dẫn binh tạo phản. Thứ hai là không có cách xử lý quan hệ, đường dài nhạt nhẽo, gần không thể uy, dứt khoát tìm lý do giết chết nhẹ nhõm hơn. Thứ ba, bọn họ đã biết quá nhiều.
Đường Trọng trả lời:
– Mỗi người đều có lúc chán nản, cũng đều có một mặt đen tối. Những thứ này không thể để cho người ngoài biết được.
Tại sao Lưu Bang phải giết Hàn Tín? Có lẽ nguyên nhân chủ yếu là do lúc hai người đi tiểu chung, Lưu Bang phát hiện “cậu nhỏ” của mình không lớn bằng Hàn Tín. Những chuyện này ai có thể biết rõ được chứ?
– Đúng vậy.
Tiêu Dục Hằng khẽ gật đầu:
– Cho nên thầy là bóng ma che trên đầu cậu ta.
– Hắn muốn khiêu chiến quyền uy của thầy sao?
Đường Trọng hỏi.
– Đâu chỉ khiêu chiến?
Tiêu Dục Hằng cười lạnh nói:
– Thầy nghiên cứu chính là tâm lý học thực tế hữu ích. Cậu ta nghiên cứu chủ yếu là xí nghiệp tủ lý học hữu ích, thiết thực. Phương hướng nghiên cứu của bọn ta là giống nhau. Nhưng của thầy là “duy vật nói”, cậu ta lại nói “duy động nói”. Cậu ta không phải muốn khiêu chiến thầy mà là muốn đã đảo nghiên cứu của thầy.
– Thật không có lương tâm.
Đường Trọng hung dữ nói:
– Sớm biết như vậy thì đã đổ thuốc sổ vào sủi cảo trước mặt hắn rồi.
Tiêu Dục Hằng kinh ngạc liếc nhìn Đường Trọng, biết hắn đang nói đùa, sau đó vừa cười vừa lắc đầu, nói:
– Trong lúc học giả học thuật thì tranh đấu là chuyện bình thường. Xấu chính là muốn phá hủy. Thầy chính là thầy cậu ta. Lúc tất cả mọi người tâng bốc cậu ta một cái thì cũng tâng bốc thầy một cái. Bây giờ cậu ta cảm giác mình đã cứng cáp rồi, làm sao có thể dễ dàng tha thứ chuyện này chứ?
Đường Trọng đã hiểu gật đầu.
Bởi vì Vương Kỳ Khuê danh tiếng vang dội, hơn nữa lại là sư huynh của mình
nên hắn đã cố ý điều tra tư liệu về hắn ta. Phát hiện tất cả những thứ có quan hệ
với hắn ta đều vắn tắt nói là học trò của thầy Tiêu Dục Hằng, người đặt móng tâm lý học thực dụng của Hoa Hạ. Chắc hẳn hắn ta cũng chú ý tới vấn đề này. Vị
“Vương sư huynh” này tâm cao khí ngạo mới muốn lật tung thấy mình lên.
Nhưng mà hắn là người hành nghề văn hóa như vậy thật điển hình của bọn nguy quân tử. bọn họ muốn làm kỹ nữ, lại muốn lập đền thờ. Tiêu Dục Hằng là ân sự của hắn, hắn lại đẩy thấy mình xuống đất, người khác sẽ thấy hắn thế nào?
Vì vậy mới có chuyến thăm hỏi ngày hôm nay.
Nếu như hai bên đã có mâu thuẫn, hắn lại lộ ra bên ngoài một chút, để Tiêu Dục Hằng nói với bên này thì đây có phải một cơ hội thích hợp hay không?
– Đã như vậy thì tại sao hắn còn muốn đưa con mình đến bên cạnh thấy chứ?
Đường Trọng hỏi.
Tiêu Dục Hằng cười nói:
– Như vậy mới có thể chứng minh với bên ngoài là thầy và cậu ta không có mâu thuẫn gì cả, chỉ đơn giản là tranh giành học thuật thôi.
Đường Trọng rùng mình, nghĩ thầm “xem ra mình vẫn xem thường Vương Kỳ Khuê”.
Những người nghiên cứu tâm lý học, chỉ số thông minh của hắn chắc chắn sẽ không thấp. Vốn muốn tạo ra mâu thuẫn nhưng kết quả không có mâu thuẫn, ngược lại lại bị sư đệ chọc cho vài đao. Vì vậy hắn lập tức nghĩ ra kế khác, mang con trai mình đưa cho Tiêu Dục Hằng.
Tiêu Dục Hằng dạy dỗ con hắn tốt thì đó là chuyện bình thường. Nhưng nếu Tiêu Dục Hằng không dạy dỗ con hắn tốt thì đến lúc đó hắn sẽ còn có chuyện để nói.
Quan trọng chính là lúc về hắn mới bảo con trai mình tới, thầy Tiêu Dục Hằng sẽ không có cách nào từ chối được. Chứ không thì bên ngoài sẽ nói ông là một thầy giáo không tốt.
Nghĩ thông suốt điều này, Đường Trọng lại càng ác cảm với cha con họ Vương.
Hắn cầm một chén trà lên, uống hết, vừa cười vừa nói:
– Thầy à, em thấy muốn trở thành người mới thì phải học tri thức mới, phải học làm người như thế nào đã. Vương Địch u vừa mới từ nước ngoài trở về, chắc hẳn cũng không hiểu rõ văn hóa dân tộc chúng ta, sao mình không dẫn cậu ta đi.
Tiêu Dục Hằng do dự một lúc, nói:
– Đi, em là trưởng bối của nó, lẽ ra phải quan tâm nó nhiều hơn.
Vì vậy hai thầy trò nhìn nhau cười to.
Trời giá rét, đất đông lạnh.
Mùa đông ở Minh Châu đến chậm hơn Yến Kinh một chút nhưng hương vị rét run vẫn làm cho người ta khó có thể thừa nhận được. Gió như những nhát dao, những nhát dao cứ cắt tới thân thể người yếu ớt.
Đêm khuya, Đường Trọng và Tiểu Nam Tâm đi cùng nhau trên con đường nhỏ
khu dừng chân cho giáo công nhân viên.
Đường Trọng phải đi, sư mẫu bảo Tiêu Nam Tâm xuống lầu tiễn. Tiêu Nam Tâm không muốn nhưng lại bị sư mẫu đuổi ra ngoài. Thấy Tiêu sư mẫu nhìn hai người mà cười hiền lành, Đường Trọng đã phát hiện ra một số thứ mà trước kia hắn không chú ý tới.
Bởi vì thời tiết quá lạnh, hơn nữa chỗ này thuộc về chỗ nghỉ chân của thầy giáo nên lúc này có rất ít người ra vào.
Chung quanh không một bóng người, chỉ có âm thanh giầy hai người giẫm nát lá cây sàn sạt.
Một trận gió đến xốc cái mũ trên đầu Tiêu Nam Tâm lên lộ ra mái tóc ngắn màu rượu đỏ và khuôn mặt xinh đẹp.
Tiêu Nam Tâm bỏ tay ra khỏi áo, kéo cái mũ lên, sau đó đội mũ lên đầu lần nữa,
nói:
– Không ngờ cậu sẽ nịnh nọt như vậy.
– Nếu tôi nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên cô khích lệ tôi thì phải?
Đường Trọng vừa cười vừa nói, nghĩ nghĩ, nói thêm:
– A, tôi quên, là lần thứ hai. Vừa rồi, lúc ăn cơm, cô đã bị tôi chinh phục một lần rồi.
– Hừ!
Tiêu Nam Tâm hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn không phục.
Sở dĩ cô nói “tôi bị tên vô si là cậu chinh phục, tôi nhận thua” là vì cô không vừa mắt với cha con nhà họ Vương. Cô hi vọng Đường Trọng có thể đánh bại Vương Địch u.
Nhưng mà cô có thể nói lý do ra sao? Nói như vậy thì không phải càng cho tên trước mặt này đặc ý thêm sao?
– Chinh phục?
Nghĩ tới hai chữ này, trong lòng Tiêu Nam Tâm hơi chột dạ.
May mắn là trời đã tối, ánh sáng đèn ven đường cũng không được tốt, lại đội mũ, Đường Trọng cũng không nhìn thấy vẻ mặt cô.
Đường Trọng vốn tưởng cô gái này trúng “mỹ nam kế, sẽ hùa theo Vương Địch u để bắt nạt mình.
Giờ hắn mới biết được cô quả thật đã trúng “mỹ nam kế”, nhưng mình mới là “mỹ nam” khiến cô ấy trúng kế.
Chính mình không biết xấu hổ để Tiêu Nam Tâm đứng đây, nếu khôi phục khuôn mặt.. Ai…nghĩ lại có một cô gái đã bị vẻ anh tuấn của mình hại, trong lòng hắn áy náy không thôi.
Các cô nhiệt tình như vậy, tôi cũng không phải là một người tùy tiện. Thật sự là mâu thuẫn quá.