Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 243: Tiểu nhân có năng lực.
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : caophong
– Bịch.
Vương Địch u chỉ cảm thấy ngực đau đớn, giống như bị đánh một đòn nghiêm trọng, sắc mặt đã trắng lại càng trắng hơn, giống như một người bạch tạng vậy.
Hắn biết tài miệng lưỡi của Đường Trọng rất tốt, hắn cũng đã chuẩn bị tinh thần ứng đối. Hắn cũng không sợ Đường Trọng cãi lại, không sợ Đường Trọng phản đòn.
Bởi vì hắn cũng có thể tranh luận lại, cũng phản pháo lại như thường.
Ví dụ như Đường Trọng nói bởi hắn có cha ưu tú cho nên hắn ưu tú, hắn có thể nói, vậy tại sao cậu còn tới Nam Đại học tập làm gì?
Ví dụ như Đường Trọng nói bởi cha mình là học gia tâm lý học, thế nên mình mới có hứng thú với tâm lý học, hắn cũng có thể phản kích là do hắn muốn hiểu rõ bản thân hơn có được không? mình cũng có thể nói là từ bé mình bị cha bức bách học tập, về sau mới từ từ thích lĩnh vực này.
Lại nói ví dụ về Tiêu Nam Tâm…
Đúng vậy, Tiêu Nam Tâm, Tiêu Nam Tâm, Tiêu Nam Tâm…
Hắn nhìn cô gái có khuôn mặt dễ thương này, nhìn vẻ mặt không chút biến đổi của cô, nhìn ánh mắt lạnh nhạt khinh thường của cô, nắm chặt bàn tay. Hắn có thói quen để móng tay dài, móng tay đâm vào thịt, dường như đã chảy máu rồi.
Hắn bị cô gái này hung hăng đâm một đao rồi .
Phải biết rằng cho dù bản thân mình biện luận không thắng hắn thì cũng nhất định sẽ không thua. Vì vấn đề này đã tranh luận tới mấy ngàn năm rồi. Ngay cả những đại học giả, triết nhân cũng không tranh luận ra kết quả, ngay cả cha mình và thầy của ông là Tiêu Dục Hằng cũng chưa thể đưa ra được kết luận nhưng không ngờ cô gái này tự dưng lại nhận thua.
Sao cô ta có thể nhận thua chứ?
Ngay từ đầu hai người bọn họ đã sóng vai tác chiến. Quan điểm của bọn họ giống nhau, bọn họ đều ủng hộ luận điểm “đời sau”, cùng ngắm bắn Đường Trọng. Hiện tại cô lại nói mình chịu thua, vậy thì không phải là nói quan điểm của bọn họ sai sao?
Không sợ đối thủ giống thần linh, chỉ sợ đồng đội giống quỷ quái.
Cô giống như quỷ quái đâm sau lưng người ta. Ngay cả cơ hội anh còn không có cơ hội chuẩn bị, cũng chẳng có cơ hội để thở.
Chính mình còn ý kiến gì được nữa?
Hiện tại hắn suy nghĩ cẩn thận lại, ngay từ đầu người phụ nữ này đã lừa mình rồi.
Cô biết vấn đề này khó giải, mặc dù biện luận tới cuối cùng thì hoặc là mình sẽ thắng, hoặc là hai người đánh ngang tay.
Không có cách nào cả. Đề tài là do Vương Kỳ Khuê đưa ra, hắn là trọng tài. Làm gì có chuyện hắn phán cho con mình thua trận chứ?
Vì vậy cô cố ý đứng ở phía bên mình, cố ý giúp đỡ mình đối phó với Đường Trọng. Nhưng tới thời điểm mấu chốt nhất thì cô lại giơ khí giới đầu hàng. Cô nhận thua rồi, Vương Kỳ Khuê còn làm sao phán là con mình thắng được?
– Tại sao cô lại làm như vậy?
Vương Địch u cắn răng nói, nhìn chằm chằm vào Tiêu Nam Tâm, hai mắt như sắp phun lửa tới nơi rồi.
Hắn và cha hắn tới thăm viện trưởng Tiêu Dục Hằng, hiển nhiên là mang tới quà cáp không nhỏ, tặng Tiêu Dục Hằng một bộ âu phục hàng hiệu, một bộ dây lưng, còn cả một chai Mao Đài lâu năm, tặng cho vợ Tiêu Dục Hằng một vòng ngọc, Tiêu Nam Tâm lại cũng được mình chọn cho một chiếc túi Gucci và một chiếc khăn hiệu Enma.
Tiêu Nam Tâm ngay từ đầu đã đứng ở phía hắn nhưng cũng không khiến hắn cảm thấy kỳ quái. Thứ nhất là hắn tặng quà nặng đô. Thứ hai là hắn đẹp trai. Mà thứ ba là hắn đẹp trai hơn Đường Trọng.
Cho dù là về thân thế, lời ăn tiếng nói, tổ hợp cả các phương diện thì hắn cũng cảm thấy mình đều hơn Đường Trong một bậc. Đầu Tiêu Nam Tâm vào nước mới không đứng về phía hắn.
– Địch u.
Vương Kỳ Khuê nhíu nhíu mày, trầm giọng quát. Trong lòng hắn cũng khó chịu. Hắn biết con trai mình bị hai người thanh niên này “hãm hại” rồi. Tận mắt hắn đã thấy.
Bọn họ cùng nhau biểu diễn một vở kịch, tát thẳng vào mặt con mình, cũng là tát thẳng vào mặt mình.
– Bởi vì tôi bị hắn chinh phục rồi.
Tiêu Nam Tâm gắp một cái sủi cảo cho vào đĩa, sau khi chấm tương liền nhẹ nhàng bỏ vào miệng, nói:
– Trong sáu người đang ngồi đây thì đã có năm người chịu ảnh hưởng của yếu tố di truyền rồi. Chuyện này có thể sử dụng cách nói “đời sau” để giải thích sao? Cho nên tôi cảm thấy cách nói về “đời trước” là rất có lý. Nếu anh cảm thấy mình không thua thì có thể tự đứng ra nói đi.
– Đúng vậy.
Đường Trọng nói tiếp:
– Chúng ta đều là thanh niên, tùy tiện tranh luận vui vẻ một chút. Thua thì là thua đi, cũng không có gì ghê gớm lắm. Trước khi chúng ta tranh luận cũng không nói là ai thua phải uống cả cân rượu trắng mà? Đừng để ý, không sao đâu.
– Cậu…
Vương Địch u nghe Đường Trọng “an ủi” suýt nữa là tức nổ phổi. Hắn có ý gì đây? Không phải là nói mình thua lại không chịu nhận sao?
– Địch u, có người lớn ở đây này, phải biết lễ phép.
Vương Kỳ Khuê lại quát một lần nữa. Hắn biết hai thanh niên kia người đấm người xoa đã “xác định” kết quả của cuộc tranh luận này rồi. Vương Địch u hiện giờ đã mất đi cơ hội xoay người rồi.
Sau đó hắn híp mắt nhìn Đường Trọng, lại nhìn Tiếu Nam Tâm một chút, nói:
– Có tài năng, có thể bồi dưỡng mà.
Vừa rồi Tiêu Dục Hằng bảo hắn xem thử hai người thanh niên này có thể có
được thành tích trong lĩnh vực tâm lý học không? Hiện giờ hắn đang trả lời vấn đề của Tiêu Dục Hằng.
– Có tâm trí và tài ăn nói này, hơn nữa được Tiêu Dục Hàng hết lòng bồi dưỡng, ngày sau nhất định sẽ có thành tích không nhỏ.
– Được không?
Tiêu Dục Hằng cười ha hả nói,dường như không thấy ba người thanh niên so đấu miệng lưỡi, bên dưới ẩn dấu tâm tư vậy.
– So với lúc em còn trẻ thì mạnh hơn nhiều ấy. Đúng là nhân tài khó có được
mà.
Vương Kỳ Khuê cũng cười nói:
– Chúc mừng thầy rồi.
– Ôi..
Tiêu Dục Hằng phất tay.
– Đúng như các em nói đấy, thầy giáo dẫn vào cửa, còn tu hành ở mỗi cá nhân. Các em có được thành tích thế nào đều là do bản thân các em cả. Danh dự là của các em, phúc phận cũng là của các em. Chúc mừng tôi làm gì chứ? Chúc mừng bọn họ mới đúng.
– Cám ơn sự huynh khích lệ.
Đường Trọng vui vẻ nói.
Vương Kỳ Khuê âm thầm buồn bực.
Nếu có thể thì tôi cũng chẳng muốn khen cậu đâu.
Chẳng qua những lời này hắn cũng không thể nói thẳng ra. Một là thân phận không cho phép. Có một số câu Đường Trọng có thể nói nhưng mình lại không thể nói. Hai là tuổi tác không cho phép. Mấy chục tuổi đầu còn đấu võ mồm với một đứa trẻ, thế thì có gì hay chứ?
Hắn cười cười, cũng không tiếp lời Đường Trọng.
Lại ăn thêm mấy miếng sủi cảo, Vương Kỳ Khuê khích lên cô nấu ăn ngon xong, lại nói với Tiêu Dục Hằng:
– Thầy à, em đã theo thầy học tập nhiều năm mới có được chút thành tựu như ngày hôm nay. Hiện giờ em muốn để Địch u ở trong nước, đi theo thầy học tri thức tâm lý học, thầy thấy sao?
Vẻ mặt Tiêu Dục Hằng đầy ý cười, nhìn Vương Kỳ Khuê nói:
– Thế này không phải là em bỏ gần tìm xa à? Quyền uy tại phương diện tâm lý học của em đã như vậy, còn cần để nó theo thầy học làm gì? Một ông già như thầy thì có thể dạy được gì chứ?
– Thầy à, thầy nói thế thì đúng là chết em rồi. Sao em có thể so với thầy được chứ? Thầy mới là người thừa kế thực sự của ngành tâm lý học đó. Học viện tâm lý học của Nam Đại nếu không có thầy thì sao có thể phát triển được như hiện giờ đây? Sao có thể có được danh tiếng lớn như vậy chứ?
– Hơn nữa bình thường em cũng bận rộn, luôn phải đi khắp nơi trên thế giới, cũng không thể lúc nào cũng mang con theo được. Tốt nhất là vào trường học,
học tập có hệ thống. Nếu tiến vào trường, đầu tiên tất nhiên là phải học theo thầy
rồi.
Tiêu Dục Hằng trầm ngâm một chút, nói:
– Nếu ý em đã vậy thì thấy cũng nhận thôi.
– Cám ơn thầy.
Vương Kỳ Khuê giống như vui mừng từ sâu trong lòng vậy.
– Vậy thì ngày mai em sẽ chuyển tư liệu của Địch u tới làm thủ tục nhập học có được không?
– Được.
Tiêu Dục Hằng gật đầu.
Nói đùa một chút, Vương Kỳ Khuê liền đứng dậy xin phép ra về. Tiêu Dục Hằng muốn tiến nhưng Vương Kỳ Khuê không đồng ý. Tiêu Dục Hằng đành để Đường Trọng và Tiểu Nam Tâm thay ông tiễn khách.
Đi xuống tới cầu thang, Vương Kỳ Khu thoáng cái khôi phục vẻ cao ngạo của chuyên gia tâm lý học quốc tế của hắn, vẻ tươi cười biến mất, lại có một luồng uy nghiệm xuất hiện trên người.
Hắn liếc Đường Trong một cái, nói:
– Tiễn tới đây là được rồi.
Đường Trọng liền dừng bước.
Bên ngoài lạnh như vậy, hắn cũng chẳng muốn tiễn xa.
Hơn nữa hiện giờ ông nhìn tôi thấy chán, tôi nhìn ông thấy ghê, dù mình có đưa ông ta tới Mỹ thì ông ta cũng chẳng có thiện cảm với mình.
Vương Kỳ Khuê lại nhìn về phía Tiểu Nam Tâm, cười ha hả nói:
– Nam Tâm à, lúc nào tới Mỹ chơi với Địch u nhé. Tôi sẽ để Địch u tiếp cháu.
Thái độ ân cần, dường như hoàn toàn quên mất vừa rồi Tiểu Nam Tâm là kẻ vừa rồi đã khiến con mình biện luận thất bại.
– Cám ơn chú Vương. Cháu phải về Yên Kinh.
Tiêu Nam Tâm cúi đầu nói.
Vương Kỳ Khuê còn muốn để con mình là Vương Địch u nói vài câu nhưng phát hiện ra hắn còn chưa hoàn hồn, tâm lý thầm thở dài, nói:
– Chúng ta đi.
Nói xong hắn liền bước về phía chiếc xe Benz của mình. Vương Địch u xoay người nhìn thoáng qua Đường Trọng và Tiêu Nam Tâm, ánh mắt ác độc.
Vì vậy Đường Trọng liền nhiệt tình phất tay với hắn, hộ:
– Cháu à, lúc nào rảnh tới nhà chơi nhé.
– Rầm…
Vương Địch u dường như bị những lời này của Đường Trọng khiến tâm thần không yên, đầu đập vào cửa xe.
Nếu như không phải Vương Kỳ Khuê quát lên phía trước thì hắn có lẽ đã lao lại đại chiến với Đường Trong ba trăm hiệp rồi.
Xe khởi động, chậm rãi chạy ra khỏi khu nhà.
Bữa cơm hôm nay gặp uất ức, hai cha con nhà này cũng không muốn nói chuyện.
– Cha ……
Vương Địch u nên một quyền lên trên ghế Địch u, nói tàn nhẫn:
– Con bị bọn họ chơi rồi.
– Cha biết.
Vẻ mặt Vương Kỳ Khuê bình tĩnh lái xe.
– Vậy mà cha còn để con ở lại học tri thức tâm lý học sao? Sắc mặt Vương Địch u âm trầm nói:
– Quan hệ đã thành thế này thì còn ở chung kiểu gì được?
Nhìn phản ứng của con mình qua kính chiếu hậu, Vương Kỳ Khuê thở dài, hỏi:
– Con cảm thấy Đường Trọng thế nào?
– Hắn là một kẻ tiểu nhân.
Vương Địch u cực hận Đường Trọng, làm sao có thể nói tốt cho hắn được?
– Nhưng là một kẻ tiểu nhân có năng lực. Con có đồng ý không?
Giọng nói của Vương Kỳ Khuê bình thản.
Vương Địch u muốn phản đối những lời tới mép lại không sao nói được.
Nếu không có năng lực thì sao có thể dẫm đạp mình như vậy chứ?
– Con đi theo cháu thật sự là rất thuận lợi rồi, thiếu năng lực suy nghĩ và phản ứng độc lập. Nếu như cứ thế này thì cũng rất khó có thành quả trong ngành này. Hiện giờ con đang ở thời kỳ gặp chướng ngại rồi, con không thấy sao?
Vương Kỳ Khuê hỏi:
– Để hắn làm khối đá mài đao cho con đi.
Dừng lại một chút, giọng hắn oán hận nói:
– Bọn chúng chơi con thế nào, con phải trả lại như thế.