Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 242: Tôi bị sự vô sỉ của anh chinh phục!
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : caophong
Nghe Vương Kỳ Khuê muốn ra đề, Đường Trọng cùng Tiêu Nam Tầm nhìn nhau sau đó cùng nhìn Tiêu Dục Hằng.
Tiêu Dục Hằng như không hiểu, cười nói:
– Kỳ Khuê, đây là nói mấy câu mà vẫn không rời nghề rồi. Được rồi, cậu là là người đầu đàn trong ngành chúng ta, cậu ra đề kiểm tra xem sau này bọn chúng có tạo được thành tích trong ngành này không.
Vương Kỳ Khuê liên tục khiêm tốn nói:
– Thầy khen em quá rồi. Thấy mới là người dẫn đầu chứ. Em là học sinh của thầy, một chút kiến thức này cũng là học được từ thầy mà. Chỉ là lần đầu gặp mặt thấy vui lại biết được Nam Tâm cùng Đường Trọng đều học tâm lý nên không nhịn được muốn cho bọn họ một đề tài chứ không có ý gì, thuần tuý là muốn tạo không khí thôi ạ. Khi ở nhà, em vẫn cùng Địch u tranh luận, quan điểm của bọn em cũng không giống nhau hoàn toàn, tranh luận lên cũng rất thú vị đấy.
– Đúng thế ông à.
Vương Địch u cũng nói phụ hoạ. Hắn biết đây là cha mình đang tạo cơ hội cho mình. Hắn luôn bị Đường Trọng lưu manh làm nhục, trong lòng đã sớm tức giận rồi. Bây giờ cha hắn nói ra đề kiểm tra bọn họ thì tất nhiên sẽ có lợi với hắn rồi. Hắn không tin Đường Trọng còn giỏi hơn mình về kiến thức chuyên môn.
– Khi ở nước Mỹ, cháu vẫn cùng cha tranh luận, không phân biệt đạo lý, không phân biệt tri thức nông sâu. Cháu cảm thấy tranh luận là một trong những cách giúp chúng ta tăng nhanh kiến thức.
– Kỳ Khuê ra đề đi.
Tiêu Dục Hằng uống chén rượu trong tay, sắc mặt hơi hồng nói.
Vương Kỳ Khuê suy nghĩ nói:
– Tính cách con người có bao nhiêu phần là do di truyền từ đời trước, có bao nhiêu phần là đời sau học tập, tu dưỡng thành? Di truyền trội hơn hay đời sau trội hơn?
Đường Trọng rùng mình. Vấn đề này cũng quá lớn rồi.
Tranh luận về đời trước và đời sau thì có thể quay lại thế kỷ thứ 4 trước công nguyên, triết gia Hy Lạp cổ, Aristotle đã coi tâm lý học là một trang giấy trắng được viết bằng cảm giác và ấn tượng. Quan điểm này vẫn được lưu giữ đến tận thời Trung Cổ.
Thế kỷ thứ 16, Chad Mael Karst – một học giả người Anh đã đưa ra hai thuật ngữ “Đời trước và đời sau” để chỉ hai trường phái của tranh luận này. Cho đến bây giờ, vẫn có vô số học giả cùng nhà tâm lý học tranh luận về việc này. Tuy nhiên vẫn không có ai đưa ra đáp án chính xác.
– Sao Vương Kỳ Khuê lại đưa ra vấn đề này để kiểm tra bọn họ.
Đường Trọng bị chứng bệnh vọng tưởng hành hạ khiến hắn có suy nghĩ đầu tiên .Thế là Vương Kỳ Khuê muốn dùng vấn đề không có đáp án này để tính kế hắn, cho
nên hắn mới nghiêm trọng như vậy.
Vương Địch u thản nhiên cười vì hắn cũng không lạ lẫm với vấn đề này một chút nào. Lúc rảnh rỗi, hắn và cha mình vẫn tranh luận về việc này. Đến lúc đó, hắn có thể đưa ra một số luận điểm trước kia đã nói.
Tiêu Nam Tâm quỷ dị nhìn Đường Trọng lại nhìn Vương Địch u, không biết đang suy nghĩ gì.
– Được rồi. Tôi đã đưa ra đề tài, bây giờ mỗi người có thể nói ra quan điểm của mình.
Vương Kỳ Khuê cười nói.
Đường Trọng nhìn Vương Địch u nói:
– Địch u từ xa tới là khách, cậu nói suy nghĩ của mình trước đi.
Vương Địch u không có sĩ diện, nói:
– Tôi đồng ý với quan điểm đời sau luận. Chúng ta vẫn thường nói “ thầy giáo nhận vào cửa, học hành xem bản thân đấy thôi. Đời người vốn là một trang giấy trắng, trên đó viết lên những gì hoàn toàn phụ thuộc vào học tập cùng cố gắng của đời sau. Học trò của Khổng Tử có mấy ngàn người nhưng có mấy người chính thức thành tài chứ? Cha là anh hùng nhưng có mấy người con là hảo hán đâu?
– Một người đạt được thành tựu gì hoàn toàn là do hoàn cảnh, cách giáo dục cùng sự cố gắng của đời sau quyết định. Những điều này đều không liên quan gì đến di truyền.
Vương Địch u trình bày xong quan điểm của mình liền dùng ánh mắt khiêu khích Đường Trọng, hi vọng hắn sẽ tiếp khiêu chiến của mình.
Hắn đã thấy Đường Trọng chơi xấu nên lo lắng sau khi mình nói xong Đường Trọng sẽ nói câu: Thật trùng hợp, quan điểm của tôi và cậu giống nhau, xem ra không cần tranh luận nữa rồi. Nếu vậy hắn sẽ tức chết mất.
Nhưng hắn đã xem thường Đường Trọng rồi.
Khi Vương Kỳ Khuê đề nghị đưa ra đề tài kiểm tra thì trong lòng quái nhân
Đường Trọng đã biết rõ bọn họ là muốn nhằm vào mình. Lão cáo già này muốn cho con mình lấy lại danh dự, không bị mình áp chế, khiến cho hắn có thể hãnh diện trước mặt thầy Tiêu Dục Hằng.
Nếu Đường Trọng phụ hoạ quan điểm của Vương Địch u thì sẽ thua về khí thế.
Tuy cách xử lý này được coi là nhanh trí nhưng sẽ bị bọn họ coi thường. Lúc đó, Vương Kỳ Khuê là trọng tài sẽ có thể trực tiếp phán mình thua, dù người khác muốn nói giúp cũng không được.
Không chỉ thế, Đường Trọng vốn là một người kiêu ngạo từ trong ra ngoài, xâm nhập vào tận cốt tuỷ, nên sẽ không dễ dàng bị người chinh phục.
Trong từ điển của hắn không có thoả hiệp chỉ có chiến đấu,
Nếu bọn họ đã xem thường mình như vậy thì mình sẽ chứng minh năng lực của mình cho họ xem.
– Tôi đồng ý với đời trước luận.
Đường Trọng cười hì hì phản bác lời nói của Vương Địch u giống như mọi người thật đúng là chỉ trao đổi kiến thức bình thường.
– Edison có một câu nói rất nổi tiếng, Thiên tài là 99% cần cù và 1% năng khiếu”. Đa số mọi người đều biết câu này nhưng ít ai để ý ông còn bổ sung một câu sau, nhưng 1% năng khiếu là quan trọng nhất, thậm chí so với 99% cần cù còn quan trọng hơn. Thiên tài là gì? Tất nhiên, nó là thứ được di truyền từ trong máu. Loại di truyền này tuy rất ít nhưng lại là độc nhất vô nhị đấy.
– Vì sao Edison có thể thành công? Ông ấy không cố gắng sao? Đương nhiên ông ấy đã cố gắng. Thế mà sau khi cố gắng ông ấy vẫn nói một câu như vậy. Điều này nói lên cái gì? Điều này cho thấy ông ấy rất có năng khiếu với nghiên cứu thí nghiệm . Đó chính là vì sao trên thế giới có vô số các nhà khoa học nhưng chỉ có ông ấy có thể thành công lớn như vậy.
Đường Trọng là đang dùng mánh khoé. Nếu Vương Kỳ Khuê đã chọn đề tài lớn như vậy thì hắn sẽ đem vấn đề này nói trên danh nghĩa của một danh nhân. Danh nhân này là một trong những người rất giỏi trên thế giới. Cuộc đời của ông cùng với câu nói kia chính là chứng minh cho quan điểm của mình.
– Tôi không đồng ý với quan điểm của anh.
Tiêu Nam Tâm rốt cục mở miệng. Quả nhiên cô vẫn đối nghịch với Đường Trọng:
– Edison chỉ là số ít không thể đại biểu cho tất cả. Ông ấy là thông minh, ông ấy có thiên phú nhưng dù như vậy mà trong quá trình nghiên cứu ông ấy từ bỏ thì ông ấy cũng không thể thành công được. Vậy nên cố gắng cùng kiên trì mới là yếu tố quyết định thành công. Hơn nữa, chúng ta đang bàn về đời trước cùng đời sau. Chẳng lẽ Edison vừa ra đời đã biết tạo ra đèn điện, đã hiểu tri thức khoa học sâu sắc vậy sao? Đây không phải là do ông ấy đời sau cố gắng học tập, tích luỹ kiến thức sao?
– Xong rồi, hai mặt thụ địch.
Đường Trọng cười khổ.
Tình nguyện đắc tội tiểu nhân cũng không nên đắc tội đàn bà nha. Sớm biết có ngày này thì trước đây không cần đắc tội cái cô bé này rồi.
Quả nhiên, thấy Tiêu Nam Tâm cũng đồng ý với mình, Vương Địch u càng cười tươi hơn.
Hắn có làn da trắng, ngũ quan tinh xảo, lúc cười lên bờ môi còn rất tươi. Đường Trọng rất muốn coi đó là hoa cúc rồi tìm đàn ông đến bạo hắn.
Đường Trọng hoài nghi cái cô Tiêu Nam Tâm này đã trúng mỹ nam kế rồi. Hắn thật tiếc cho cô gái này đã không thấy diện mạo thật của mình, nếu không cô ta sẽ không lựa chọn ngu ngốc như vậy.
Trong lòng Vương Kỳ Khuê hơi gật đầu. Ông ta nghĩ Địch u nhất định sẽ thắng rồi.
Hắn lựa chọn quan điểm không thể thua, lại có thêm Tiêu Nam Tâm phụ trợ công kích thì Đường Trong hai tay khó địch bốn tay đấy.
Tên ranh con này cũng đáng đời, cả bạn học Tiêu Nam Tâm của hắn cũng không nguyện ý chiến đấu cùng hắn, chứng tỏ bình thường nhân phẩm của hắn cũng không tốt.
Thừa dịp hắn bệnh lấy hắn mệnh đi.
Vương Địch u tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như thế.
Tiêu Nam Tâm vừa nói xong, hắn liền tiếp lời:
– Tôi đồng ý với Nam Tâm. Không ai vừa sinh ra đã là thiên tài cả. Một người có thể trở thành hoạ sĩ đó là họ đã tập vẽ từ rất nhỏ. Một người có thể trở thành nghệ sĩ piano đó là họ đã học thầy từ khi còn bé. Một người sẽ trở thành người như thế nào trong tương lai là do sự cố gắng của chính họ trong quá trình phát triển chứ không liên quan đến việc họ là con cái của ai.
Hắn giễu cợt nhìn Đường Trọng nói:
– Nếu là di truyền thì chúng ta còn cần khổ cực học tập làm gì? Chờ khi chúng ta | lớn lên liền trực tiếp thành công là được rồi.
Đường Trọng nhíu mày nói:
– Quan điểm của câu lạc đề rồi. Vấn đề Vương sư huynh nói là trong tính cách con người có bao nhiêu phần là do di truyền và có bao nhiêu phần là do tự thân tu tập được cơ mà. Điều này cho thấy chính anh ấy cũng cho rằng trong tính cách con người thì nhân tố di truyền và nhân tố bản thân là cùng tồn tại, chỉ là nhiều ít khác nhau thôi. Nhưng cậu lại trực tiếp phủ nhận nhân tố di truyền, đây là sai lầm rồi.
– Một người có thể trở thành hoạ sĩ chứng minh hắn có thiên phú ở lĩnh vực này. Đây là lý do vì sao hắn có thể trở thành hoạ sĩ còn bạn học khác của hắn lại trở thành nhà thiết kế. Một người có thể trở thành nghệ sĩ piano là bởi vì bẩm sinh họ đã có cảm giác với âm nhạc. Điều này nói lên nghệ sĩ piano cũng không phải giống rau cải trắng 2 khối rưỡi tiền một cận như vậy. Edison có thể đi theo nghiên cứu là bởi vì từ nhỏ ông ấy đã thích nó. Nếu không sao từ nhỏ ông ấy không thích làm hải tặc, không thích làm nhà tâm lý học? Điều đó chứng minh ông ấy không có thiên phú ở lĩnh vực này nhưng lại có thể phát minh ở lĩnh vực ông ấy có năng khiếu. Ông ấy yêu thích mới giúp ông ấy lựa chọn đúng con đường tương lai cho mình.
Vương Địch u muốn phản bác nhưng lại thấy Đường Trọng vung tay lên nói:
– Đừng cắt ngang lời sư thúc, ta còn chưa nói xong, còn muốn nêu ví dụ nữa.
Hắn vỗ lồng ngực của mình nói:
– Ta tài giỏi như vậy là bởi vì ta có một người cha rất rất giỏi.
Hắn lại chỉ Vương Địch u nói:
– Cha cậu là một nhà tâm lý học nên cậu cũng có năng khiếu ở lĩnh vực này. Hoặc là nói, sao cậu lại học tâm lý học mà không học sửa xe đạp?
Hắn lại chỉ Tiêu Nam Tâm nói:
– Ông của cô ấy là một nhà tâm lý học vĩ đại nên cô ấy cũng rất hứng thú đối với ngành này. Nếu không sao cô ấy không đi làm nữ lưu manh đâu?
– Trong phòng này có tất cả mấy người? Tính ba người chúng ta đang tranh luận thì có hai người là di truyền từ cha ông. Chẳng lẽ con số này không đủ chứng minh di truyền chiếm tỉ lệ lớn trong quá trình phát triển của một người sao?
Ánh mắt Tiêu Nam Tâm sáng quắc nhìn Đường Trọng nói:
– Tôi bị sự vô sỉ của anh chinh phục rồi. Tôi nhận thua.