Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 241: Cười người buồn cười trong thiên hạ
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : caophong
– Bị lừa rồi.
Đây là phản ứng đầu tiên của Đường Trọng.
Hôm nay là sinh nhật của thầy mà mình lại không chuẩn bị bất kỳ cái gì, chỉ tùy tiện tới dùng cơm, có học trò nào lại như thế không? Điều này về tình, về lý đều không thể được .
Nghĩ lại, với tính tình của thầy Tiêu Dục Hằng, thấy không có khả năng báo sinh nhật cho mình, để mình đi chuẩn bị lễ vật. Chắc chắn thầy chỉ bảo Tiêu Nam Tâm gọi cho mình đến nhà ăn cơm chiều.
Thế nhưng, Tiêu Nam Tâm làm sao có thể bỏ qua cơ hội này được? Thầy Tiêu bảo cô nói như nào, thì cô cũng chỉ nói như vậy, không nhắc nhở hắn một lời nào.
Nếu Tiêu Nam Tâm ở trước mặt, thì Đường Trọng thật muốn đánh mông của cô
ấy
Đương nhiên, việc Đường Trọng muốn làm cũng chính là mong ước của tất cả nam sinh Nam Đại.
Dù như thế nào, bọn họ cũng là đồng học, là chiến hữu, là bằng hữu chiến đấu cùng nhau. Hơn nữa, mình lại là lớp trưởng của cô ấy. Làm sao cô ấy lại không muốn nịnh nọt mình chứ? Thật sự là không coi lớp trưởng này ra gì.
Người phụ nữ này thật không nói nghĩa khí. Đường Trọng quyết định, về sau cô ấy muốn nghỉ học mà gọi điện thoại tới xin phép mình thì mình sẽ không cho. Nếu cô ấy dám không đến, mình sẽ đi bao cho phụ đạo viên, làm cho cô ấy bị rớt tín chỉ, làm cho cô ấy giao tiền, làm cho cô ấy phải thi lại.
Lần này, vợ thầy cười vui vẻ nói:
– Em còn nhớ rõ thật là không dễ. Trước đây lúc em học ở trường, muốn ăn là tới được, phi thường thuận tiện. Hiện giờ, em ở nước ngoài, dù muốn gọi em tới ăn bữa cơm cũng không được.
– Cô đang phê bình em không thường xuyên đến thăm sao.
Vẻ mặt Vương Kỳ Khuê chân thành nói:
– Chốc nữa em nhất định ăn thêm vài miếng sủi cảo.
Mọi người đều cười vui vẻ.
Tiêu Dục Hằng kêu mấy người ra ngoài ăn cơm. Ra ngoài Đường Trọng lại thấy trà, bánh ngọt bày ở trên bàn. Lúc này, hắn hận không thể bóp chết tươi Tiêu Nam Tâm này.
Vừa rồi hắn vào cửa, cũng không thấy trà, bánh ngọt ở trên bàn này. Nếu như lúc đó hắn thấy được, hắn chắc chắn sẽ biết hôm nay có người sinh nhật. Như vậy hắn đã lên tiếng hỏi, rồi đi ra ngoài mua lễ vật cũng không muộn.
Thế nhưng, mình lại ở trong thư phòng cả buổi, đến khi cô gọi ra ăn cơm, mình mới biết hôm nay là sinh nhật của thầy, lúc này thì không kịp rồi.
Trước đó bánh ngọt ở nơi nào chứ ? Nhất định là bị Tiểu Nam Tâm giấu đi rồi.
Đường Trọng quay sang nhìn Tiêu Nam Tâm đang hỗ trợ sắp bát đũa trong phòng bếp. Tuy cô ấy giả vờ chăm chú sắp bát đũa, nhưng mắt của cô ấy lại ánh lên sự vui vẻ.
Đây là một âm mưu của cô ấy. Khi bọn họ tranh biện, nếu Tiểu Nam Tâm có ở lòng tin vào tranh biện của mình hoặc cô ấy đang vụng trộm lừa hắn vào tròng, thì đều lộ ra vẻ mặt như thế.
Hiện giờ, trong lòng của cô ấy chắc chắn đang rất đắc ý.
Vẻ mặt Đường Trọng xấu hổ, ngượng ngùng nói:
– Không nghĩ tới hôm nay lại là sinh nhật của thầy. Em không kịp chuẩn bị lễ vật gì tốt rồi.
– Lễ vật không chuẩn bị cũng không sao, chỉ cần em có tâm ý là được rồi.
Tiêu Dục Hằng khoát tay áo, nói:
– Kỳ Khuê trở về từ nước ngoài, Địch u cũng về, em cũng tới ăn cơm. Đây như là người một nhà đoàn tụ vậy, thật vui vẻ. Như vậy còn cần quà sinh nhật làm gì chứ? Người già không giống thanh niên bọn em, sinh nhật của bạn thấy qua một lần là lại mất đi một…
– Phi phi phi.
Vợ thầy lên tiếng cắt ngang lời của thầy, mắng:
– Cái ông lão này, đang vui vì sao lại nói chuyện này để làm gì?
Sau đó cô nhìn về phía Đường Trọng, vừa cười vừa nói:
– Thầy các em không thích mở tiệc sinh nhật, chỉ muốn người một nhà vui vẻ ăn bữa cơm. Em cũng không cần nghĩ về chuyện lễ vật nữa. Người trong nhà không cần phải như thế.
Hai vợ chồng đều là người rất tốt, đối với Đường Trọng cũng phi thường tốt.
– Đúng vậy đó.
Vương Kỳ Khuê cũng ra nói.
– Trong tay sinh viên đúng là không có nhiều tiền. Thanh niên chi tiêu cũng rất lớn, lại còn phải dùng tiền này để đi học nữa. Thầy sẽ không quan tâm vài món đồ vật đó đâu. Về sau, sự để có tiền đồ, lúc ấy tận hiếu mới là phải.
Vương Kỳ Khuê biểu hiện ra là đang giải thích giúp Đường Trọng, nhưng thực ra trong đó có chưa ý tứ răn dạy, giáo dục.
Nhưng đã có giáo huấn lần trước, Vương Kỳ Khuê đã ra chiêu cẩn thận hơn rất nhiều.
Hắn cố ý đem cả lão sư vào, nói lão sư sẽ không nhìn trúng vài đồ vật nhỏ của Đường Trọng. Nếu như Đường Trọng phản bác, chẳng lẽ là muốn chứng minh thấy rất quan tâm đến quà sinh nhật này sao?
Đường Trọng biết Vương Kỳ Khuê muốn nói hiện giờ mình không tiền, lại không thế, chỉ là một cái sinh viên nghèo, cho dù tặng quà cũng không tặng được cái gì tốt. Một hộp thuốc, một bình rượu, thầy sẽ quan tâm sao?
Một chiều nay của hắn lại để cho Đường Trọng nghĩ đến một kiện đồ vật có thể làm lễ vật ở trên người mình.
– Sư huynh nói cũng không đúng rồi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
– Em đương nhiên biết rõ thầy sẽ không để ý những vật này. Em là một cái sinh
viên nghèo cũng không tặng được đồ vật gì đáng tiền. Thế nhưng, điều này cũng
không thể làm lý do em không tận hiếu được. Vương sư huynh làm một giờ được – 3000 Đôla, dù đưa lên trăm ngàn, một triệu Đôla, vậy cũng không nhiều lắm.
Mặt Vương Kỳ Khuê lại bị tát một cái.
Tuy hắn mua không ít lễ vật, nhưng làm sao khả năng đến một trăm ngàn, một triệu Đôla chứ ? Số tiền ấy mua được bao nhiêu thứ chứ ?
– Em là sinh viên. Mỗi tháng chỉ có mấy trăm tệ để tiêu vặt mà còn phải dựa vào người nhà tài trợ.
Thực ra, chỉ dựa vào Cẩm Tú Quán ma Khương Khả Khanh sang tên cho Đường Trọng, tài sản của Đường Trọng đã gấp mấy trăm lần Vương Kỳ Khuê. Mỗi tháng Cẩm Tú Quán chia hoa hồng cũng là mấy triệu, nhưng bây giờ Đường Trọng nói mỗi tháng chỉ có mấy trăm tệ tiêu vặt, đúng là nói dối, không biết xấu hổ .
– Muốn tăng lễ vật, cũng chỉ có thể tự mình làm. Một là tiết kiệm tiền, mặt khác cũng là đại biểu tâm ý của chính mình.
Đường Trọng lấy ra một cái tượng gỗ vẫn còn ấm từ trong lồng ngực, hai tay đưa tới, nói:
– Chúc thầy phúc như Đông Hải, thọ sánh Nam Sơn.
Tiêu Dục Hằng là viện trưởng không lo ăn, không lo mặc. Con cháu hiếu thuận, bạn già hiền lành, thật đúng là không thiếu cái gì. Muốn chúc, thì cũng chỉ có thể chúc lão sư càng ngày càng trường thọ.
,
Tiêu Dục Hằng híp mắt nhìn chằm chằm vào đồ chơi nhỏ trong tay Đường Trọng, cười hỏi:
– Đây là cái gì?
– Phật Di Lặc.
Đường Trọng nói.
– Tượng Phật này là trò tự mình điêu khắc đấy, điêu khắc từ khai giảng đến bây giờ, dùng tận ba tháng thời gian, đến hai ngày trước mới xong việc, cũng không kịp đánh bóng cho tốt. Hiện giờ, em đành xấu hổ tặng cho thấy, hi vọng thầy lòng dạ lớn có thể chứa được chuyện khó chứa trong thiên hạ. Mở miệng liền cười, cười người đang buồn cười trong thiên hạ.
Sắc mặt của cha con Vương gia lại biến đổi. Bọn họ đều cảm giác được lời này của Đường Trọng có chút ngấm ngầm hại người.
Ai là người buồn cười?
– Tự mình điêu khắc sao?
Vẻ mặt Tiêu Dục Hằng kinh ngạc, nhận lấy dò xét tinh tế. Tượng Phật cầm trên tay hơi nặng, có hương thơm nhàn nhạt. Phật này được làm từ gỗ hoàng lê từ Hải Nam, là một loại gỗ rất quý.
Dùng kiến thức của Tiêu Dục Hằng, tượng Phật bằng gỗ này có hình dáng trang rất đẹp, mùi thơm lại nhẹ nhàng như hương tùng, chắc chắn là gỗ quý trong hoàng lê của Hải Nam.
Lại nhìn cách chạm trổ, đúng là rất hấp dẫn, thật vô cùng hợp lý. Đây chỉ có thể khắc được bằng đạo nặng, mới có thể lực cần mảnh thì mảnh, lúc cần tinh tế thì tinh tế. Có người nói, Phật Di Lặc là một trong những loại Phật khó điêu khắc nhất.
Vì cái gì?
Bởi vì khắc Phật Di Lặc rất khó, chỉ cần mũi đạo hơi trượt một chút thì tượng Phật này sẽ xuất hiện nét góc cạnh. Phật Di Lặc có góc cạnh là khuyết điểm nhỏ nhặt thường gặp của Phật Di Lặc.
Mà tượng Phật của Đường Trọng lại không có chút góc cạnh nào. Có thể thấy được kỹ thuật của hắn rất tinh xảo, không phải ngày một ngày hai có thể luyện ra được đấy.
– Tốt. Tốt. Tốt.
Tiêu Dục Hằng liên tiếp hô lên ba chữ.
– Đường Trọng à, không ngờ tới em còn có thể điêu khắc được như vậy. Thật sự là lúc nào cũng có thể cho người vui mừng ngạc nhiên mà. Phần lễ vật này của em đúng là khiến thầy yêu thích không buông tay, khó có thể dứt bỏ. Em đã đưa tới thì thấy chỉ còn mặt dầy mà nhận vậy.
– Nếu như thấy từ chối thì đó mới là làm cho em đau lòng.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
– Hi vọng thầy đừng ghét bỏ lễ vật không đáng tiền của em.
– Em đứa nhỏ này.
Vợ thầy yêu thương nói.
– Đây là do em điêu khắc ra, hao tốn vô số tâm huyết ở bên trong. Làm sao có thể nói không đáng tiền chứ?
– Nịnh hót.
Tiêu Nam Tâm ở bên cạnh thầm nói.
Đường Trọng cười tủm tỉm nhìn cô ấy một cái, không nói gì.
– Ra ăn cơm thôi.
Tiêu Dục Hằng nói.
– Thầy đi cất bức tượng Phật nay.
Nói xong, ông quay người chạy về phía thư phòng. Bởi vậy có thể thấy được, ông rất thích lễ vật này Đường Trọng tặng.
– Ông lão này.
Cô cười trách mắng một câu, sau đó lôi kéo Vương Kỳ Khuê cùng Đường Trọng đến bàn ăn. Trên mặt bàn đã sớm dọn xong vài bát sủi cảo, hai món hầm cùng vài đĩa rau xào, thoạt nhìn bữa tối nay phi thường phong phú.
– Kỳ Khuê cùng Địch u cũng khó có dịp trở về. Đường Trọng cũng có mặt, cả nhà chúng ta uống vài chén.
Tiêu Dục Hằng vừa nói, vừa đi về phía tủ rượu trong phòng khách.
Nói xong, ông cầm một chai rượu đế tới.
– Ở nước ngoài đều uống rượu đỏ, không có tí độ cồn nào. Hôm nay em phải uống rượu ngon của thầy mới được.
Vương Kỳ Khuê vừa cười vừa nói. Không thể không nói, người này có thể lên đến địa vị như hôm nay, đúng là có nguyên nhân của hắn. Hắn đi nhiều năm chưa về, vừa về đa lập tức hoa nhập vào gia đình của thầy Tiêu, vẻ ngoại lai không giống như đang cố làm ra vẻ, cũng không tận lực biểu hiện địa vị hiện nay của mình, vẫn bảo trì trạng thái khi con đi học của hắn lúc kết giao với Tiêu gia. Mỗi một lời, mỗi một câu của hắn đều làm cho người ta cảm thấy thân thiết, có thể lập tức tiếp cận người, xóa bỏ khoảng cách giữa người với người.
Ví dụ như vừa rồi, cô đi vào thư phòng mời cơm, hắn lập tức đứng lên làm ra vẻ sốt ruột muốn ăn. Tuy thoạt nhìn biểu hiện của hắn không thực sự tôn trọng thầy,
nhưng cũng gián tiếp khích lệ cô làm sủi cảo thật sự ăn quá ngon, nhiều năm như vậy, vẫn làm cho người ta khó có thể quên.
Đối với Tiêu Dục Hằng mà nói, bạn già vui vẻ thì thầy mới có thể thật sự vui vẻ.
Đương nhiên, suy nghĩ của hắn chỉ người muốn nghe nịnh nọt mới thấy thân thiết thôi. Ví dụ như Đường Trọng sẽ không cảm thấy lời hắn thân thiết hay làm cho người ta thân cận.
– Ông, để cho cháu tới rót rượu. Cháu khó có thể về nước được, ông phải cho cháu cơ hội để tận hiếu chứ.
Vương Địch u vừa cười vừa nói, tiếp nhận bình rượu trong tay Tiêu Dục Hằng, bắt đầu rút rượu cho mọi người.
Điều này lại để cho Đường Trọng âm thầm hối hận. Mình đã bỏ sót một cơ hội ninh hót thầy.
– Đúng vậy thầy. Thầy để cho Địch u rót rượu.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
– Nếu em rót rượu cho Địch u, thi trong lòng cháu nó khẳng định sẽ có áp lực, sợ trở về anh Vương sẽ mắng nó.
Vương Địch u đang rót rượu, nghe được lợi nay, tay run lên, suýt chút nữa làm rượu đổ ra ngoài. Thằng nhãi này thật cho là hắn đã thành chú của mình rồi a, trong lòng minh có thể không tức giận được sao?
– Trong lòng của tao có áp lực gì? Có cái rắm áp lực đấy.
Vương Địch u thầm nghĩ. Nhưng hắn đã tiếp nhận bình rượu này, thì dù Đường Trọng có nói cái gì, hắn cũng chỉ có thể kiên trì tiếp tục rót rượu thôi.
Vương Kỳ Khuê híp mắt đánh giá Đường Trọng, trong lòng rất khó chịu.
Chính mình là đại sư tâm lý học được thế giới công nhận. Con mình cũng được mình chăm chỉ bồi dưỡng, lúc nghiên cứu đều mang theo nó. Bởi vì đứng trên bờ vai của người khổng lồ, có tầm nhìn xa hơn nên Vương Địch u tiến bộ rất thần tốc, tuổi còn trẻ mà đã có rất nhiều luận văn được đăng tại các tạp chí chuyên ngành ở nước Mỹ, con đạt giải thưởng thanh niên có tiến bộ xuất sắc của lĩnh vực tâm lý học.
Vương Địch u là niềm kiêu ngạo của hắn. Lần này, hắn dẫn con đến trước mặt ân sự của mình cũng có chút ý tứ muốn khoe khoang.
Không nghĩ tới, con của hắn lại bị đồ đệ mới của thầy đè cho không làm gì được.
– Không được. Địch u nhất định phải thắng.
Vương Kỳ Khuê thầm nghĩ. Bằng không, mình sẽ vĩnh viễn đừng hòng vượt qua ngọn núi lớn như thấy Tiêu, vĩnh viễn đều không thoát khỏi được bóng mờ của thầy.
Sau khi uống vài chén rượu, Vương Kỳ Khuê như là vì điều tiết không khí, cười ha hả nói:
– Nam Tâm, Địch u, còn có Đường Trọng đều học tâm lý học. Vậy tôi ra cho ba người một câu hỏi, xem luận điểm của ba người sẽ như thế nào nhé.