Hỏa Bạo Thiên Vương - Chương 240: Cao thủ tâm lý học quyết đấu.
dịch: kieuphong
nguồn : metruyen.com
đả tự : caophong
Tuy Vương Kỳ Khuê vì không muốn để cho Đường Trọng gọi hắn là sư huynh nên đã tìm cớ đàng hoàng rằng tuổi Đường Trọng không khác biệt lắm với con trai hắn, thậm chí kém tuổi con hắn, nếu gọi vậy sẽ khiến Đường Trọng già đi, nhưng trong tiềm thức của hắn không muốn đối xử ngang hàng cùng Đường Trọng, nghĩ cách nói này để Đường Trọng vừa nghe đã hiểu ngay.
Bây giờ Vương Kỳ Khuê là người thế nào?
Là đại sự tâm lý học nổi tiếng và quyền uy trên thế giới về lĩnh vực tâm lý học xí nghiệp hữu ích. Các tác phẩm hắn viết về tâm lý học xí nghiệp, được các doanh nghiệp coi là sách giáo khoa trong việc quản lý xí nghiệp. Không chỉ một số trường đại học nổi tiếng thế giới mời hắn đến, mà ngay cả 500 xí nghiệp lớn toàn cầu cũng muốn mời hắn đến cố vấn công việc quản lý công nhân. Nếu không thì mỗi tiếng đồng hồ cố vấn của hắn làm sao có thù lao là 3000 Đô-la được? Chỉ là cố vấn tâm lý cá nhân, hắn có thể làm ra bao nhiêu tiền chứ?
Đại sư lĩnh vực tâm lý học khó có thể xem nhẹ, là nhân vật mà toàn bộ ngành sản xuất đều cần tìm đến, làm sao hắn có thể nguyện ý cùng Đường Trọng xưng huynh gọi đệ đây? Khỏi cần phải nói, nếu Đường Trọng được hắn gọi một tiếng “sư đệ thì chỉ cần Đường Trọng mang thông tin này nói ra ngoài, e rằng thoáng cái thanh danh hắn sẽ lan truyền rộng lớn.
Đương nhiên nếu như Đường Trọng chết không biết xấu hổ, xương bánh chè mềm một ít thì mặc kệ đối phương có đồng ý hay không, hắn sẽ vẫn hướng ra phía ngoài nói Vương Kỳ Khuê là sư huynh của mình, như vậy coi như cả đời này hắn sẽ không phải lo về chuyện áo cơm nữa. Dù sao Đường Trọng cùng Vương Kỳ Khuê đều là học sinh của Tiêu Dục Hằng, hắn cứ nói hai người là sư huynh, sư đệ thì dĩ nhiên Vương Kỳ Khuê vẫn không thể phản bác.
Đây là sự thật, nếu như hắn phản bác thì chẳng phải sẽ bị người mắng là ăn cháo đá bát sao? Cái mũ chụp này hắn sẽ không muốn đội lên. Quá nặng.
Xét đến cùng, Vương Kỳ Khuê không muốn để cho Đường Trọng chiếm một món hời lớn từ phía mình.
Đường Trọng giống như không nghe rõ ý tứ của Vương Kỳ Khuê, lập tức quay người đưa ra trước mặt con của hắn Vương Địch u, cao hứng nói:
– Cha của cậu nói cậu lớn hơn tôi vài tuổi, vậy tức là tôi phải gọi cậu là anh đúng không? Cậu biết tiếng Hoa không?
Đường Trọng há miệng như vậy khiến lông mày của Tiêu Dục Hằng cùng Vương Kỳ Khuê đồng thời nhíu một cái.
Nguyên nhân Tiêu Dục Hằng nhíu mày chính là Vương Kỳ Khuê là học trò của hắn, Vương Địch u coi như cháu của hắn. Hiện tại Đường Trọng gọi Vương Địch u là anh, như vậy Vương Địch u là bối phận gì? Đường Trọng là bối phận gì?
Vương Kỳ Khuê nhíu mày bởi vì hắn bị thằng nhóc này ám toán một phát. Hắn
nói tuổi của Đường Trọng không khác biệt lắm với con của mình, không ngờ thằng nhóc này thật lại lập tức chạy lên gọi Vương Địch u là anh. Hắn gọi như vậy là coi thầy Tiêu có địa vị gì? Thầy Tiêu sẽ nhìn mình như thế nào?
Hắn ngồi ở đối diện Tiêu Dục Hằng, dĩ nhiên là biết sắc mặt vừa rồi của thầy Tiêu. Hắn rất nghiêm túc đánh giá Đường Trọng, biết mình đã khinh thường thằng nhãi này rồi.
– Nghĩ kỹ lại thấy cũng đúng, có thể được viện trưởng Tiêu thụ làm học trò, chắc • chắn không phải kẻ thường.
Trong lòng hắn thầm hận Đường Trọng đào hầm đối với mình, thực sự không dám coi thường hắn.
– Tôi biết tiếng Hoa.
Gã Vương Địch u môi hồng răng trắng đẹp trai kia nhẹ giọng cười nói.
– Tuy mẹ tôi là người Pháp, cha tôi đã sinh hoạt nhiều năm ở nước ngoài nhưng cha luôn dạy tôi rằng chúng tôi là người Trung Hoa, gốc rễ chúng tôi ở Trung Hoa, tinh thần của chúng tôi ở Trung Hoa. Cha tôi nói rằng cha được sinh ra và lớn lên ở Trung Hoa, khi cha vẫn là một học sinh nghèo, ông Tiêu đã thu nhận cha tôi làm học trò, dốc lòng dạy bảo, cho nên mới có được một chút thành tích như ngày hôm nay. Cha tôi muốn tôi nhất định phải học tiếng Hoa, có như vậy thì về sau nhìn thấy ông Tiêu sẽ không gặp chướng ngại về ngôn ngữ, có thể chào hỏi, trao đổi tốt với đồng bào chúng ông.
Đường Trọng kinh ngạc nhìn về phía Vương Địch u, trong nội tâm âm thầm cảnh giác.
Hắn thấy thằng nhóc này khá đẹp trai liền cho rằng hắn là một công từ bột. Vừa rồi Đường Trọng dùng hắn chém Vương Kỳ Khuê một đao, thằng nhóc này lập tức mượn đề tài để nói chuyện của mình, nịnh nọt một phen thế này, chắc hẳn viện trưởng Tiêu sẽ sinh ra thiện cảm.
Quả nhiên, viện trưởng Tiêu Dục Hằng vừa nghe được lời Vương Địch u liền nở nụ cười rạng rỡ. Làm thầy giáo, ai không muốn học sinh của mình có tiền đồ? Ai không muốn nhìn thấy sau khi học sinh của mình có tiền đồ nói với người khác rằng đấy công lao do mình dạy dỗ?
– Địch u à, cha của cháu là một nhân tài cho nên ông mới thu làm học trò. Hơn nữa, thầy giáo chỉ dẫn vào cửa còn việc tu hành là phải tự bản thân làm. Có thể đi đến một bước này cũng là do cha cháu đã cố gắng rất nhiều mới có thể làm được đấy, không có liên quan gì tới ông cả.
Vẻ mặt Tiêu Dục Hằng yêu thương nói chuyện cùng Vương Địch u.
– Nhưng cha cháu cho cháu học tiếng Hoa là chính xác đấy. Người có hai quốc
tịch, tri thức không có giới hạn, học tập thêm một ngôn ngữ là có thể có thể biết thêm về văn hóa của một quốc gia. Cháu là người Trung Hoa, người mình không biết văn hóa nước mình thì làm sao có thể quảng bá cho các nước khác biết?
Cháu nói có phải không?
– Ông nói rất đúng. Cháu xin ghi nhớ.
Vương Địch u rất có phong độ cúi đầu hướng về phía Tiêu Dục Hằng.
Vương Kỳ Khuê âm thầm gật đầu. Biểu hiện của con mình không tệ, không chỉ phản kích lại kẻ địch mà còn để trong lòng viện trưởng Tiêu ấn tượng tốt về hai cha con mình. Xem ra, những năm này chính mình vất vả quả là không uổng phí. n cần dạy bảo, ngày đêm hun đúc, quả nhiên đã có tiến bộ không nhỏ.
– Tốt. Tốt.
Tiêu Dục Hằng cao hứng khoát tay, nói:
– Cháu và Đường Trọng đều là người trẻ tuổi, cần phải có rất nhiều tiếng nói chung. Có cơ hội phải trao đổi nhiều hơn, lấy thừa bù thiếu. Ông rất coi trọng những người trẻ tuổi như hai người.
– Vâng.
Vương Địch u quay người nhìn về phía Đường Trọng, nháy con mắt, nói:
– Chúng ta không theo như bối phận, dựa vào tuổi mà xưng hô. Từ nay về sau chúng ta sẽ là anh em.
Đường Trọng vừa rồi cố ý gọi hắn anh, hiện tại hắn mượn cớ đến ngồi tầng quan hệ này. Hắn đã thành anh Đường Trọng, Đường Trọng đã thành em trai của hắn.
– Không sao.
Đường Trọng sảng khoái đáp ứng, trên mặt không có bất kỳ khó chịu nào.
– Cậu lớn tuổi hơn tôi cho nên tôi gọi cậu là anh là chuyện đương nhiên. Nhưng cậu đã sinh hoạt ở nước ngoài nhiều năm cho nên có khả năng một ít phong tục trong nước cậu còn không hiểu rõ lắm, nhất là về bối phận ở Trung Hoa. Ví dụ như tôi và cha cậu, chúng tôi đồng thời theo thầy Tiêu học tập tâm lý học, như vậy quan hệ giữa chúng tôi chính là anh em. Không nên nhìn vào chuyện hai chúng tôi hơn kém nhau mấy chục tuổi, loại quan hệ này có một chút kỳ quái, còn có cả người đàn ông hơn ba mươi tuổi xưng anh em với một cậu bé mới bốn tuổi đấy. Muốn quan hệ không loạn thì đầu tiên bố phận không thể loạn.
Hắn vừa dứt lời thì sắc mặt hai cha con nhà họ Vương đồng thời thay đổi.
Thằng nhóc này thật ác độc..
Vừa mới chiếm được một chút tiện nghi ở trên người hắn, hắn liền lập tức làm rõ một chút tiểu tâm tư của Vương Kỳ Khuê.
Không phải ông không nguyện ý cùng tôi xưng huynh gọi đệ sao? Tôi cứ muốn làm sư đệ của ông.
Cậu không phải muốn làm anh tôi sao? Vậy cậu có bản lĩnh làm anh em với cha
cậu không?
Điểm chết người nhất chính là lời nói này của Đường Trọng khiến bọn họ không thể phản bác.
Bởi vì hắn nói chính là sự thật. Vương Kỳ Khuê là học trò của Tiêu Dục Hằng, chút điểm này là sự thật. Nếu là sự thật thì hắn cũng chỉ có thể cùng bối phận với Đường Trọng. Nếu như hắn dám phản bác thì chẳng phải muốn đảo loạn bối phận này sao? Nói cách khác là muốn phủ nhận chuyện bản thân là học trò của viện trưởng Tiêu Dục Hằng sao?
Tuy Vương Địch u thông minh nhưng mà công phu tu thân dưỡng tính lại xa xa không đủ. Sau khi nghe Đường Trọng nói, cái khuôn mặt dễ nhìn kia trở nên cực kỳ âm trầm. Hắn nhìn chằm chằm vào Đường Trọng thật lâu nhưng không nói lời nào.
Vương Kỳ Khuê ngược lại là đã trải qua sóng to gió lớn, mặc dù rất không ưa Đường Trọng nhưng thật sự vẫn giữ được phong cách quý phái. Hắn cũng không nói gì, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào bàn cờ, giống như hắn lại lâm vào cuộc, hoàn toàn không nghe rõ những lời Đường Trọng vừa nói.
Đây là phương thức giải quyết tốt nhất.
Đã không thể chiến đấu, vậy thì làm như không thấy. Một mặt chính là mình chạy vào chỗ hạ phong sẽ không phải chịu thiệt thòi lớn. Mặt khác cũng có thể nói là với thân phận của mình không nên tốn nhiều miệng lưỡi với một đứa bé.
Đối thủ trước mặt hắn là viện trưởng Tiêu. Bọn hắn đang chuyên tâm đánh cờ. Những điều này là do hắn học tâm lý học mà biết đấy, đối với nghiên cứu tâm lý có thể đạt tới đỉnh cao. Trong bụng hắn nghĩ gì cũng không phải thứ người bình thường có thể với tới.
Vương Địch u cũng biết chính mình đã để lộ cảm xúc, sắc mặt rất nhanh lại khôi phục như thường, vẻ mặt vui vẻ đi đến trước mặt Đường Trọng, mang theo vẻ thân mật, hỏi:
– Mới vừa rồi không nghe rõ, xưng hô như thế nào?
– Đường Trọng.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
– Đường trong Tống tổ đường, trọng là sức nặng. Tên của tôi vẫn là rất dễ nhớ đấy, tên điển hình tại Trung Hoa. Tên của cậu phát âm ngược lại là rất kỳ quái, gọi Vương Địch u sao?
Vương Địch u biểu lộ lại có chút ít mất tự nhiên.
Vương Địch u là tên của hắn tại Trung Hoa, kỳ thật hắn còn có một tên tiếng Anh gọi là Diou. Tên tiếng Anh là căn cứ để lấy tên tiếng Trung, mà Đường Trọng hiển nhiên nhìn ra chút điểm này liền công kích huyết thống Trung Hoa của hắn không tinh khiết.
Hắn đã rõ tâm kế của thằng nhóc này rồi. Thằng này chính là chó đấy, ai không cẩn thận kinh động đến hắn hoặc là đắc tội hắn, hắn sẽ lập tức quay sang cắn đã không chịu nhả ra, báo thù cho tới khi hết mới thôi.
Mấu chốt là hắn cực thông minh, mỗi một lần há mồm đều có thể cắn xuống một khối thịt của người khác.
Vương Địch u cảm thấy trên mặt nóng rát đau nhức. Hắn vụng trộm liếc nhìn viện trưởng Tiêu Dục Hằng cùng cha hắn, thấy trên mặt bọn họ không biểu hiện gì, không biết bọn họ là không nghe thấy hai người nói chuyện hay làm bộ không nghe thấy.
– Về sau thân cận nhiều hơn.
Vương Địch u dùng những lời này để chấm dứt cuộc nói chuyện. Hắn đã biết rõ thằng nhóc này không phải dễ trêu chọc rồi, hắn cũng không muốn lại đi sờ lông mày đối phương nữa.
– Nhất định.
Đường Trọng mỉm cười gật đầu.
Vương Địch u không nói thêm gì nữa, Đường Trọng cũng an tâm xem quân cờ.
Theo như Đường Trọng quan sát thì khả năng đánh cờ của Vương Kỳ Khuê cao hơn thầy Tiêu nhưng thế cờ lại ngược lại, là Tiêu Dục Hằng chiếm được lợi, chỉ có điều vẫn vô cùng mịt mờ, có khả năng Tiêu Dục Hằng cũng chưa phát hiện ra.
Vợ Tiêu Dục Hằng đi vào thư phòng, gõ cửa, vừa cười vừa nói:
– Ông lão, ăn cơm rồi. Mỗi lần có khách đến là lại kéo người ta đến thư phòng đánh cờ, thật không biết ông nghiệm chơi cờ đến mức nào nữa. Kỳ Khuê, cậu cũng đừng chơi cùng ông ấy nữa, mau tới ăn cơm.
Vương Kỳ Khuê tranh thủ thời gian đứng dậy, xoa xoa tay, thể hiện một vẻ gấp gáp, không thể nhẫn nại, vừa cười vừa nói:
– Cô ạ, thật sự em đã sớm muốn rời đi. Cô không biết lúc em ngồi đánh cờ ở đây toàn ngủi mùi sủi cảo, làm sao có thể tập trung tinh thần được? Sủi cảo cô làm là tuyệt nhất, xuất ngoại nhiều năm như vậy, cái em muốn ăn nhất chính là mùi vị này. Mà chỉ có thời điểm sinh nhật thầy mới có thể được ăn.
Đường Trọng lộ vẻ âm trầm.
Hôm nay là sinh nhật thầy Tiêu sao?